Một loạt hành động của La Chinh cũng đánh động đến người Tô gia. Mấy bóng người từ trong các viện ở Tô gia phóng tới, Tô Do Thần đáp xuống tường viện, ánh mắt lấp lóe không ngừng“Bọn họ là ai? Vì sao lại mai phục ở ngoài cửa Tô gia chúng ta?”
La Chinh lắc đầu, nói: “Không biết, ta cảm giác được hắn đang theo dõi ta… Không đúng, có lẽ là theo dõi Tô gia”
Hiện giờ La Chinh chỉ mới nghi ngờ mà thôi. Có lẽ bọn họ theo dõi người khác mà đúng lúc bị 9257 phát hiện cũng không chừng.
“Theo dõi Tô gia?”
Tô Do Thần lập tức trở nên thận trọng.
Trong những năm kinh doanh tại Phù Tô thành, Tô gia cũng chọc đến một vài kẻ thù. Việc này thật sự khiến Tô gia coi trọng.
“Truyền lệnh của ta xuống, trong một tháng, hộ vệ phải tăng mạnh tuần tra. Thấy kẻ khả nghi, lập tức báo cáo” Tô Do Thần nói.
“Rõ!”
Một người đứng trên nóc nhà trả lời.
Sau đó, Tô Do Thần chắp tay, cười nói với La Chinh: “Cũng may có La công tử nhạy bén phát hiện, nhưng ở Phù Tô thành này chắc hẳn không có người nào dám động đến Tô gia chúng ta. Xin hãy yên tâm về nghỉ ngơi”
La Chinh gật đầu. Hắn lướt đi trong không khí, trở về sân của mình.
Ngày hôm sau, dưới dự hướng dẫn của Tô Do Thần, mọi người rời khỏi Tô gia và đến Dung Luyện Chi Địa ở Phù Tô thành.
Tô gia chọn khu vực này để xây dựng Phù Tô thành là cũng có lí do. Nước trong Minh Hồ luôn lạnh như băng, chỉ có nước ở phía tây Minh Hồ là có nhiệt độ khá cao, dù đưa tay vào trong nước giữa lúc mùa đông khắc nghiệt cũng có thể cảm thấy ấm áp. Hơn nữa, khi thời tiết cực lạnh, Minh Hồ cũng chưa từng đóng băng.
Sau khi dò xét, tổ tiên Tô gia mới phát hiện ra ở khu vực này có cửa ra của hỏa mạch, thậm chí đầu nguồn của hỏa mạch này còn nằm ở một châu khác. Tô gia vui mừng, bèn lựa chọn nơi này để định cư.
Về sau, Tô gia không ngừng đào xới, cuối cùng cũng đào ra địa hỏa mạch.
Địa hỏa này vốn thuộc về riêng một mình Tô gia, nhưng càng ngày càng có nhiều luyện khí sư nghe tên tìm đến nên Tô gia cũng mở cửa cho người ngoài.
Đoàn người La Chinh và Tô Do Thần đi đến phía Tây thành trì thì thấy một dãy tường đất màu đen ngăn cách khu dân cư. Phía trong và ngoài dãy tường này là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Đi qua dãy tường này là đến Dung Luyện Chi Địa, nhiệt độ sẽ đột ngột tăng mạnh!
Mà ở bên trong Dung Luyện Chi Địa, bất cứ lúc nào cũng có thể thấy luyện khí sư để trần hai tay đi qua đi lại.
“Ở Dung Luyện Chi Địa có sức mạnh của địa hỏa mạch hỗ trợ, uy lực của tất cả các đại trận luyện khí đều sẽ tăng thêm gấp mấy lần, tốc độ hòa tan phong thạch sẽ nhanh hơn rất nhiều” Tô Do Thần vừa dẫn đường vừa giải thích cho La Chinh.
“Vậy lần này cũng cần Hữu Tuyết hỗ trợ sao?” La Chinh hỏi.
Khi ở Bích Vân Thành, yếu tố chính để hòa tan phong thạch gần như không phải ngọn lửa mà là sức mạnh trong máu của Tô Hữu Tuyết.
La Chinh không đành lòng tàn phá thanh mai trúc mã của Tô Khoan.
“Đương nhiên là cần rồi” Tô Do Thần nói: “Trong khoảng thời gian này, chúng ta không hề để Tô Hữu Tuyết tham gia luyện khí, cũng không có rút đi lực huyết mạch của nàng. Quan trọng nhất là Thiên Cung đã ban cho chúng ta một viên Thần Mạch Đan để bù đắp lại tổn thất của Tô gia!”
Tô Do Thần vừa nhắc đến Thần Mạch Đan liền cười vui vẻ, ánh mắt hiện rõ sự phấn khích.
“Thần Mạch Đan?” La Chinh nhướng mày.
“Đúng! Tô gia chúng ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ có được đan dược thần thánh nhường này” Tô Do Thần đắc ý nói: “Dù sao trong khắp Thiên Cung cũng hiếm có thánh đan có thể cải thiện huyết mạch. Nghe nói ngàn năm mới luyện chế được một viên!”
“Cải thiện huyết mạch!” Hai mắt La Chinh cũng sáng rực.
Khi ở Thần vực, hắn chưa từng nghe nói có đan dược gì có thể cải thiện huyết mạch…
Huyết mạch của La Chinh vốn dĩ không cần tăng cường. Nếu không có huyết mạch Cổ thần lẫn vào thì hắn chính là huyết mạch vương phẩm tinh khiết nhất của Cửu Lê. Nhưng vì có thêm huyết mạch Cổ thần nên bây giờ đã trở thành loại hỗn tạp.
Ngay khi La Chinh vừa nảy sinh một chút ý nghĩ thì 9527 liền lên tiếng: “Hừ, cho dù là Thần Mạch Đan hay Quỷ Mạch Đan đi nữa thì cũng chỉ có thể cải thiện huyết mạch của một ít tộc nhỏ mà thôi. Muốn nâng cấp huyết mạch Cổ thần chúng ta ư? Đó là hoang tưởng!”
“Vậy à…” La Chinh hơi thất vọng.
Cổ thần Hỗn Độn chỉ truyền cho hắn đúng một phần máu tủy, cho đến giờ huyết mạch Cổ Thần trong người hắn vẫn không có chút tăng trưởng nào. Vì lý do đó mà Chân Lý Phương Tinh ngưng kết ra không đủ mạnh nên hắn hầu như không dùng để ngăn địch.
Tô Do Thần không phát hiện vẻ mặt La Chinh thoáng thay đổi, vẫn tiếp tục nói: “Đúng vậy! Huyết mạch tộc Liệt Cương Ảnh của Tô Hữu Tuyết càng tinh khiết hơn, chỉ cần không lạm dụng thái quá thì nàng thừa sức đối phó”
“Thần Mạch Đan có thể cải thiện tất cả các huyết mạch sao? Ví dụ như huyết mạch truyền thừa của Đông Hoàng cũng có thể thăng cấp à? Nghe hơi phi thực tế nhỉ?” La Chinh hỏi tiếp.
Thông thường, muốn cấy ghép huyết mạch thì phải rót máu tủy vào. Nghe nói tộc Liệt Cương Ảnh đã bị diệt sạch, chỉ dựa vào một viên đan dược mà muốn nâng cao độ tinh khiết của huyết mạch thì nghe chừng khó mà tưởng tượng nổi.
Tô Do Thần cười khà khà rồi nói: “Xem ra thời gian La công tử gia nhập Thiên Cung còn ngắn lắm. Luyện đan sư bình thường muốn luyện chế loại đan dược tầm cỡ này đương nhiên là không thể, nhưng Thần Mạch Đan là do sơn chủ núi Thái Ất tự mình ra tay luyện chế. Tín vật Bỉ Ngạn của bà ấy cực kỳ thần bí, có thể sao chép mọi vật phẩm hoặc huyết mạch truyền thừa mà không cần vật gốc… nên đương nhiên cũng có thể sao chép”
“Sao chép không cần vật gốc…” La Chinh ngạc nhiên ra mặt.
Năng lực như vậy chỉ có thể sử dụng với thế giới trong cơ thể. Như La Chinh có thể sao chép một số thứ ở thế giới trong cơ thể mình, nhưng ở thế giới mẹ cũng có thể dựa vào tín vật Bỉ Ngạn để làm vậy sao?
“Này, này, 9527, ngươi có nghe không?” La Chinh kêu gào trong lòng: “Đây chính là năng lực của sơn chủ núi Thái Ất, nói không chừng Thần Đan Mạch này thực sự có hiệu quả thì sao?”
“Nằm mơ đi!” 9527 trả lời bằng một câu lời ít ý nhiều.
Cho dù 9527 đã nói không có bất cứ khả năng nào nhưng La Chinh vẫn thấy nhảy nhót trong lòng.
Sơn chủ núi Thái Ất hẳn là nhân vật đứng sau Đông Hoàng, tín vật Bỉ Ngạn của bà chắc chắn không tầm thường, có lẽ sẽ làm được thật…
Lần này về Thiên Cung, hắn sẽ tìm cơ hội hỏi Lăng Sương xem sao.
La Chinh đi theo đoàn người Tô Do Thần, tiếp tục tiến vào nơi sâu nhất ở Dung Luyện Chi Địa. Nhiệt độ càng ngày càng nóng, mặt đất màu đen xung quanh thi thoảng lại lóe lên ánh sáng ngũ sắc.
Bọn họ đi thêm một đoạn nữa liền thấy một hàng rào làm từ thép cứng ở trước mặt, đại trận Cửu Duyên Luyện Khí của Tô gia được sắp đặt ngay bên trong hàng rào.
Tô Do Thần đi qua hàng rào, đưa tay ra dấu mời La Chinh: “Hãy đặt hai món pháp bảo vào giữa trận”
La Chinh liền lấy ra Phong Loan kiếm và cây búa chiến kia.
Tuy Phong Loan kiếm là một món pháp bảo cực phẩm nhưng La Chinh chưa từng dùng bất cứ lần nào. Bây giờ trực tiếp hòa tan nó đúng là quá lãng phí, nhưng để cải thiện thân thể mình thì hắn chỉ có thể nhịn.
Sau khi đặt hai món pháp bảo vào, mỗi thúc thúc của Tô Khoan liền đứng ở một vị trí trong đại trận.
Từng cột sáng xanh bay lên, bắt đầu đan xem vào nhau tạo thành một chùm sáng khổng lồ, còn Phong Loan kiếm và cây búa chiến thì bị chùm sáng này từ từ nâng lên.