Dung Đạo Đại Nhất Thống chính là sức mạnh bản nguyên của toàn bộ Hồn Nguyên. Vạn sự vạn vật trong hỗn độn đều do năng lượng Dung Đạo biến thànhKhi hỗn độn vừa được sinh ra, năng lượng Dung Đạo liền chia ra làm ba nghìn loại sức mạnh, gọi là ba nghìn Thần đạo. Có không ít cường giả dùng sức của một mình mình để tu cả ba nghìn Thần đạo, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa ai có thể dung hợp chúng lại và hoàn thành Dung Đạo Đại Nhất Thống cả.
Dù vậy, La Chinh vẫn không hề từ bỏ năng lượng Dung Đạo, chẳng qua mấy năm nay hắn luôn đắm mình trong Bỉ Ngạn nên không có quá nhiều thời gian để dung hợp Thần đạo nữa.
“Ha ha, tên này lại bắt đầu nói bậy rồi. Ba nghìn Thần đạo chưa bao giờ dung hợp viên mãn, quá khứ không có, tương lai cũng không có khả năng ấy” 9527 quả quyết phản bác trong đầu La Chinh.
Nghe nó khẳng định đến vậy, La Chinh cũng thuận thế chất vấn Thanh Ngọc Chi Linh: “Theo ta được biết, có không ít người tu ba nghìn Thần đạo trong thế giới mẹ, nhưng chưa ai thành công dung hợp chúng cả. Ngay đến cổ thần Hỗn Độn nắm giữ Chân Lý và từng quan sát Dung Đạo Đại Nhất Thống mà cũng không làm được…”
“Cổ thần Hỗn Độn nắm giữ Chân Lý? Chắc ngươi đang muốn nói đến Chân Lý Chi Tử, ha ha…” Thanh Ngọc Chi Linh cười nhạt một tiếng rồi mới nói: “Chân Lý Chi Tử chẳng qua chỉ là quản gia sau khi hỗn độn mở ra thôi, Chân Lý mà họ nắm giữ vốn đã thiếu sót”
“Chân Lý bị thiếu sót? Không thể nào?” Trên mặt La Chinh hiện vẻ kinh ngạc.
“Không thể thế được! Nói hươu nói vượn! Chân Lý chính là sức mạnh mạnh nhất trong hỗn độn, sao lại thiếu sót được chứ! Nói bậy nói bạ!” Không hiểu sao 9527 lại kích động vô cùng.
Sở dĩ cổ thần Hỗn Độn là nhân vật chí cao vô thượng trong hỗn độn là vì mỗi người trong số họ tự nắm giữ một Chân Lý không thể vượt qua. Đó là tồn tại vượt trên tất cả mọi sức mạnh, vậy mà Thanh Ngọc Chi Linh lại bảo rằng Chân Lý bị thiếu hụt nên trong thoáng chốc, 9527 khó mà chấp nhận được.
Ai ngờ Thanh Ngọc Chi Linh lại cười lạnh, nói: “Ta cũng từng là một Chân Lý Chi Tử, từng nắm giữ một Chân Lý, sao có thể nói bậy chứ?”
“Ngươi từng nắm giữ Chân Lý?” Trong mắt La Chinh tràn đầy vẻ chấn động.
“Đúng, vào thời văn minh Chúa tể thứ 750, cũng chính là trong thời đại hỗn độn mà tộc Di Thiên thống trị, ta chính là một Chân Lý Chi Tử trong số đó, và cũng chính là cổ thần Hỗn Độn mà ngươi vừa nói” Thanh Ngọc Chi Linh bình tĩnh lên tiếng, tựa như đây chẳng qua là một chuyện nhỏ nhặt rất đỗi bình thường.
Một khi năng lượng Dung Đạo Đại Nhất Thống nuôi dưỡng và sinh ra hỗn độn là sẽ biến mất hoàn toàn, cho nên sau khi hỗn độn mở ra, các sinh linh ra đời sau này vĩnh viễn không thể nào quan sát được Dung Đạo Đại Nhất Thống, đương nhiên cũng không có khả năng trở thành cổ thần Hỗn Độn.
Bản chủ của 9527 cũng là sinh linh trong hỗn độn lượt trước, kể cả Tiên Thiên Đạo Bảo cũng được lưu truyền lại từ trong hỗn độn lượt trước.
Thanh Ngọc Chi Linh sinh ra trong hỗn độn thứ 749, sau khi hỗn độn thứ 749 bị hủy diệt, toàn bộ năng lượng quay về vị trí cũ và hình thành Dung Đạo Đại Nhất Thống lần nữa, lúc này nó mới có cơ hội quan sát Dung Đạo Đại Nhất Thống, sau khi lĩnh ngộ Chân Lý trong Dung Đạo Đại Nhất Thống là sẽ trở thành cổ thần Hỗn Độn trong hỗn độn lượt tiếp theo.
Tộc Di Thiên cũng là văn minh cấp Chúa tể, La Chinh từng nghe đám Nhĩ Thử nhắc tới rồi, nhưng hắn không ngờ rằng Thanh Ngọc Chi Linh chính là cổ thần Hỗn Độn trong văn minh ấy, cũng chính là Chân Lý Chi Tử…
Mà nghe giọng điệu của Thanh Ngọc Chi Linh thì Chân Lý Chi Tử chẳng qua chỉ là quản gia của một lượt hỗn độn thôi, câu nói này nghe nhẹ nhàng đến chừng nào!
“Vì sao Chân Lý lại có chỗ thiếu sót?” La Chinh thì thào. Mặc dù câu chuyện của Thanh Ngọc Chi Linh nghe vô cùng kỳ diệu, nhưng hắn vẫn khó mà tin được.
“Bởi vì năng lượng Dung Đạo Đại Nhất Thống mà chúng quan sát vốn đã có thiếu sót, nên Chân Lý cũng tự nhiên thiếu sót theo” Thanh Ngọc Chi Linh trả lời thẳng thắn với La Chinh: “Hoặc nên nói là, ngoại trừ văn minh Chúa tể số 1 là quan sát được Dung Đạo Đại Nhất Thống hoàn mỹ, còn tất cả Dung Đạo Đại Nhất Thống sau này đều có chỗ thiếu sót!”
Lý do này rất sát với thực tế, cơ bản không thể nào phản bác.
“Vậy văn minh Chúa tể số 1 này là văn minh gì?” La Chinh hỏi.
Hỗn độn vẫn luôn là vô số lần đan xen giữa hủy diệt và sinh mới, nhưng bắt nguồn của tất cả chính là văn minh Chúa tể số 1, cho nên La Chinh vô cùng tò mò về văn minh ấy.
“Văn minh Chúa tể số 1 được gọi là văn minh Khoảnh Khắc” Thanh Ngọc Chi Linh nói.
“Văn minh Khoảnh Khắc?”
“Đúng, văn minh này chỉ tồn tại trong đúng một khoảnh khắc, sau đó toàn bộ hỗn độn liền tan vỡ” Thanh Ngọc Chi Linh tiếp tục.
Một văn minh từ lúc sinh ra đến khi phồn thịnh cần trải qua quãng thời gian dài hàng tỉ tỉ năm, vậy mà văn minh Khoảnh Khắc này lại chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc… La Chinh có cảm giác não mình không đủ nếp nhăn.
Thanh Ngọc Chi Linh như hiểu được nỗi hoang mang của La Chinh nên nói: “Một khoảnh khắc đối với ta và ngươi chính là quãng thời gian bằng một cái chớp mắt, nhưng đối với văn minh Khoảnh Khắc thì lại là vĩnh hằng. Khái niệm thời gian của họ khác với hai ta! Có đến gần một nửa Phạn văn là do văn minh Khoảnh Khắc sáng tạo nên, ngươi tu chân ý của đạo để tiến vào Bỉ Ngạn nên chắc từng thấy Phạn văn rồi chứ”
“Phạn văn là do văn minh Khoảnh Khắc sáng tạo nên…”
La Chinh đã biết từ trước rằng Phạn văn được lưu truyền ra từ trong Bỉ Ngạn, nhưng cụ thể ai đã sáng tạo ra Phạn văn thì hắn lại không thể nào biết được.
Thật không ngờ, những Phạn văn ấy có thể truy ngược về đến tận niên đại ban sơ của hỗn độn.
Trong lúc La Chinh cùng Thanh Ngọc Chi Linh trò chuyện, cảnh tượng trong huyễn cảnh hỗn độn vẫn tiếp tục diễn biến. Văn minh Thanh Ngọc chia làm hai bầy tộc lớn và nổ ra một trận chiến tranh vô cùng gay gắt kịch liệt.
Trong trận chiến này, Dực Vương lại xuất hiện lần nữa, ánh sáng lộng lẫy chiếu ra từ những chiếc lông vũ phủ kín khắp toàn thân nó.
La Chinh nhìn thấy vầng sáng này thì bỗng cảm giác quen thuộc vô cùng. Đây chính là năng lượng Dung Đạo, chẳng qua năng lượng Dung Đạo này dồi dào hơn, mạnh mẽ hơn, tựa như có một tia năng lượng nào đó khó nói chất chứa bên trong. Mặc dù tia năng lượng ấy hết sức nhỏ bé nhưng lại có tác dụng thêm mắt cho rồng.
Dù đây chỉ là ảo ảnh, nhưng La Chinh vẫn có thể cảm nhận được uy thế rất lớn!
“Đây chính là năng lượng Dung Đạo hoàn mỹ? Đây chính là Dung Đạo Đại Nhất Thống?” La Chinh hỏi.
Hắn tưởng rằng mình sẽ nhận được đáp án khẳng định, vậy mà Thanh Ngọc Chi Linh lại nói: “Bọn ta cũng từng cho rằng Dực Vương đã nắm giữ năng lượng Dung Đạo hoàn mỹ. Tuy nhiên, vào giây phút cuối cùng khi văn minh Thanh Ngọc bị hủy diệt, bọn ta mới rõ nó chưa phải là hoàn mỹ…”
Nếu đó là năng lượng Dung Đạo hoàn mỹ, như vậy hỗn độn sẽ dừng lại tại thời đại số 749 của văn minh Thanh Ngọc chứ không bị cây kim kia đâm hỏng, và Đạo Chung Yên cũng sẽ thành công.
“Vẫn chưa hoàn mỹ?” La Chinh thốt lên, giọng kinh hoảng.
“Ừ, Dực Vương mới chỉ tu bổ một khuyết điểm của năng lượng Dung Đạo thôi, mà trên thực tế năng lượng Dung Đạo còn hai khuyết điểm nữa chưa được tu bổ” Thanh Ngọc Chi Linh nói: “Cho nên bọn ta vẫn cứ mãi chờ đợi, đợi một người thích hợp đi bù lại hai khuyết điểm kia”
“Vậy người này…” La Chinh do dự lên tiếng.
“Chính là người đã lấy được Thanh Ngọc Chi Khí của văn minh chúng ta” Thanh Ngọc Chi Linh nói.
La Chinh nhìn Phượng Ca đứng cạnh mình, đôi mắt to sáng ngời của nàng đang chăm chú theo dõi những hình ảnh đang chiếu trong huyễn cảnh hỗn độn, trên mặt ngập tràn vẻ hứng thú vì được thấy điều mới mẻ. Đúng là hình ảnh con chim với bộ lông sáng chói muôn nơi rất thu hút ánh mắt.
“Ngươi nói là Phượng Ca?” La Chinh hỏi.
“Nàng…” Trong giọng Thanh Ngọc Chi Linh toát lên vẻ bất đắc dĩ: “Vẫn là thôi đi”