Đối với việc La Chinh chỉ có tu vi là Sinh Tử Cảnh, trong lòng Cừu Nhận cũng có chút khó hiểuHơn nữa, mấy người đi theo võ giả đầu trọc kia cũng đã miêu tả phương thức chiến đấu của La Chinh ngày hôm qua cho Cừu Nhận nghe. Người này dường như có thần lực trời sinh, thậm chí chỉ dùng một chưởng đã đánh bay võ giả đầu trọc kia vào trong mạch khoáng.
Chút thực lực này đã đủ khiến cho Cừu Nhận cảnh giác. Cho nên, lúc này hắn phái ra ba người, đi theo La Chinh vào trong mạch khoáng.
Ba người này đều là những người tài giỏi có năng lực của Cừu Nhận, tuy cũng là người phi thăng, nhưng đều là những người nổi bật, thực lực của họ mạnh hơn rất nhiều so với những người phi thăng bình thường.
Cừu Nhận bày mưu tính kế để ba người này bí mật xử lý La Chinh.
Tuy thánh địa Linh Vũ không thể quản lý được việc tranh đoạt và chém giết trong mạch khoáng, nhưng Cừu Nhận vẫn luôn rất cẩn thận. Nếu giết quá nhiều người phi thăng, khiến số lượng đá chân nguyên nộp lên bị giảm bớt thì khi cấp trên trách tội, ngay cả nhóm giáp sĩ quản lý mạch khoáng cũng không giải thích được thì Cừu Nhận hắn lại càng khó giải thích hơn.
Cho nên thông thường, Cừu Nhận sẽ không giết người. Chỉ cần ngươi chịu ngoan ngoãn giao nhiều đá chân nguyên ra thì bình thường hắn cũng sẽ không gây khó dễ.
Nhưng khi phải ra tay, Cừu Nhận cũng sẽ không do dự. Nếu La Chinh dám ra tay giết người của hắn, vậy La Chinh nhất định phải đền mạng. Nếu không, làm sao Cừu Nhận hắn có thể chiếm giữ được mạch khoáng? Làm sao có thể đứng trước mặt nhiều thuộc hạ như vậy được?
Mộ Minh Tuyết vẫn còn đắm chìm trong nghi hoặc và suy đoán. Nàng cẩn thận suy nghĩ lại. Hôm qua, dường như La Chinh cố ý tránh mặt mình. Dù sao, trong khoảng thời gian đó, mình hoàn toàn không biết hành tung của La Chinh, hắn hoàn toàn có đủ thời gian…
Ngay khi Mộ Minh Tuyết đang suy đoán lung tung, một luồng chân nguyên truyền âm liền truyền vào tai Mộ Minh Tuyết.
“Có người đi theo chúng ta” Đây là giọng nói của La Chinh.
Tuy ba người phía sau tận lực giấu kín khí tức của mình, nhưng làm sao có thể thoát khỏi cảm giác của La Chinh? Gần như vừa rời khỏi chỗ tập trung, La Chinh đã để ý đến hướng đi của ba người kia.
Chẳng qua trước đây La Chinh không xác nhận mà thôi. Dù sao thì cũng rất có khả năng là ba người này đi lấy quặng. Nhưng sau vài lần đổi hướng, bọn họ vẫn bám chặt theo sau La Chinh, đồng thời còn có thể cảm nhận được sát ý như có như không, vậy nên mục đích của bọn họ rất đơn giản.
“A…”
Sau lời nhắc nhở của La Chinh, Mộ Minh Tuyết cũng phát hiện ra ba người bám theo phía sau.
Thực ra, ba người này cũng không quá giỏi che giấu bản thân. Cừu Nhận đã phân phó rằng phải khiến La Chinh “mất tích” trong mạch khoáng. Theo bọn họ thấy, với một võ giả Sinh Tử Cảnh và một nữ võ giả vừa mới phi thăng thì bọn họ căn bản không cần che che giấu giấu, hai người này cũng chỉ là con cá nằm trên thớt của bọn họ mà thôi.
“Làm sao bây giờ?” Mộ Minh Tuyết làm gì có cách nào? Lúc này chỉ có thể dùng chân nguyên để truyền âm hỏi La Chinh.
La Chinh lạnh nhạt nói: “Vào mỏ đã rồi tính”
Hai người tăng tốc, chui vào một mỏ khoáng thạch. Về phần ba người bám theo phía sau, bọn họ cũng đồng thời tăng tốc, theo sát phía sau.
La Chinh chọn ngẫu nhiên một cái mỏ, cùng với Mộ Minh Tuyết tiến vào trong đó.
Ba người phía sau cười ha ha, một người trong đó nói: “Thẳng nhóc này hẳn là đã nhận ra ý đồ của chúng ta, vậy mà còn dám đi vào trong mỏ. Xem ra hắn rất tự tin”
“Tự tin là chuyện tốt, nhưng tự tin một cách mù quáng thường hay chết sớm” Tên còn lại đáp.
“Giữ lại cô gái kia cho ta, Ở lại cái nơi chết tiệt này thậm chí còn chưa được phát tiết. Khó lắm mới xuất hiện một mỹ nữ như hoa như ngọc, cũng không thể cứ thế mà giết được” Người cuối cùng nhe răng cười nói.
Sau khi nói xong, ba người hóa thành ba vệt sáng bay thẳng vào trong hang động kia.
Ngay khi ba người vừa mới tiến vào trong đó, bọn họ lại phát hiện chỉ có một mình La Chinh đứng trong mỏ cách đó không xa, trong tay cầm một thanh trường kiếm, trên mặt là nụ cười tươi nói: “Xin chào”
Sắc mặt ba người cũng không có gì thay đổi, người cầm đầu nhìn thấy tư thế của La Chinh thì lạnh giọng nói: “Biết chúng ta muốn giết ngươi, ngươi còn không chạy, gan cũng không nhỏ”
“Đáng tiếc, can đảm cũng vô ích, không có thực lực thì cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành một đống xương trắng mà thôi” Một người khác nói tiếp.
La Chinh lại thản nhiên hỏi: “Các ngươi tới giết ta, là bởi vì chuyện của võ giả đầu trọc ngày hôm qua sao?”
“Ta không biết. Đại ca Cừu Nhận sai chúng ta tới giết ngươi, ngươi đương nhiên nhất định phải chết” Một người trả lời.
“Cừu Nhận?” La Chinh khẽ nhướng mày: “Ta chưa từng động đến người này”
“Ngươi không trêu chọc đại ca Cừu Nhận, việc này không quan trọng, quan trọng là ngươi phải chết!” Hành động của ba người đều vô cùng quyết đoán, không nói nhiều lời vô nghĩa với La Chinh. Sau khi nói xong, ba người liền tấn công La Chinh theo ba hướng…
Cùng lúc đó, một cơn gió lạnh quét qua, đó chính là là Lĩnh Vực Tuyết Rơi của Mộ Minh Tuyết đang lan rộng ra, bao phủ cả ba người ở bên trong.
Mà trên mặt La Chinh cũng lộ ra ý cười thản nhiên, trường kiếm trong tay vung nhẹ, lóe ra một đường cong quỷ dị. Hắn chỉ cảm thán trong lòng, rằng trong Đại Giới này thật sự không hề có chút khác biệt nào với Hạ Giới. Đều là thế giới cá lớn nuốt cá bé, đều không nói đạo lý. Đột nhiên, trong lòng hắn sinh ra một chút cảm giác chán ghét. Nếu trên đỉnh võ đạo cũng là cảnh tượng như vậy, vậy hắn tìm kiếm đỉnh cao này còn có ý nghĩa gì?
Mặc dù trong lòng La Chinh hoang mang, nhưng kiếm quang trong tay lại càng ác liệt hơn!
***
Bên cạnh chỗ tập kết, một số võ giả tự mình dựng lên mấy phòng ốc đơn giản làm bằng đá.
Đại năng Thần Hải Cảnh không có sức mạnh dời núi lấp biển. Nhưng để bọn họ mài một ít đá, xây dựng một ít phòng ốc đơn giản thì quả thực rất dễ dàng.
Mà Cừu Nhận cũng đang sống ở đây.
Thực ra hắn vốn định xây dựng một cung điện. Khi hắn ở Hạ Giới, chính là một anh hùng vô song, thần quốc của hắn gần như thống trị toàn bộ Đại Thế Giới nơi hắn ở!
Đã từng được sống sung sướng, nên sau khi tới Thượng Giới quả thực có phần không thích ứng được.
Nhưng cuối cùng, cung điện này cũng không được xây dựng, do những nhóm giáp sĩ của thánh địa Linh Vũ không đồng ý. Bọn họ nói, nếu bị người bên trên phát hiện thì chỉ sợ sẽ rước lấy phiền phức.
Dù sao nơi này cũng là nơi cho người phi thăng làm lao dịch. Lao dịch cũng phải có dáng vẻ phù hợp với thân phận lao dịch, ngươi xây dựng cung điện ở trong này là có ý gì?
Vì thế, Cừu Nhận chỉ có thể từ bỏ.
Hắn biết thực lực của mình cũng chẳng là gì trong Thượng Giới, nhưng không sao, trong tay hắn đã tích lũy được mấy vạn viên ngọc chân nguyên, vậy cũng tương đương với một số của cải khổng lồ. Trong đó, một phần dùng để đút lót cho những giáp sĩ kia, một phần khác hắn ta có thể mang đi. Sử dụng tài nguyên được đổi từ những viên ngọc chân nguyên này thì cũng đủ để thực lực của hắn tăng vọt.
Cừu Nhận rất khát khao cuộc sống trên Thượng Giới, đáng tiếc bây giờ hắn vẫn phải nhẫn nại. Bây giờ nhẫn nại để ngày sau được ung dung tự tại. Cho nên hắn rất kiên nhẫn, chỉ cần nhẫn nại một khoảng thời gian nữa là hắn có thể rời khỏi nơi quỷ quái này rồi!
Cho dù nhà cửa ở đây đơn sơ thì Cừu Nhận vẫn có niềm vui của mình.
Ví dụ như ba cô gái phi thăng trước mặt đang cố uốn éo vặn vẹo trước mặt mình, phóng ra ánh mắt hoặc để lấy lòng mình.
Tuy các cô gái phi thăng trong mạch khoáng vô cùng quý giá, nhưng không phải là không có. Chẳng qua, người có tư cách được hưởng thụ các nàng cũng không nhiều, đương nhiên Cừu Nhận là một trong số đó.
Ba cô gái này cũng là những người đứng đầu trong Hạ Giới, có lẽ là thánh nữ cao cao tại thượng hoặc cũng có thể là thần hậu của một thần quốc nào đó… Đáng tiếc, sau khi phi thăng, bởi vì không có bối cảnh gì nên các nàng cũng chỉ có thể leo lên bằng cách hầu hạ mấy người đàn ông này!
Khi ba cô gái đang cố gắng uốn éo thân mình theo điệu múa xinh đẹp, sắc mặt Cừu Nhận bỗng nhiên thay đổi. Chén rượu làm bằng kim loại trong tay bị hắn bóp thành hình tròn.
“Nô ấn, biến mất?” Sắc mặt Cừu Nhận trầm xuống.
Nô ấn mà hắn hạ trên người thuộc hạ của mình đã hoàn toàn biến mất trong phút chốc…
Chỉ có thể có một khả năng, ba người kia đều đã bị giết.
Ba người kia là những người tài giỏi, có năng lực của Cừu Nhận. Hắn biết rõ thực lực của bọn họ, hơn nữa nô ấn gần như biến mất cùng một lúc, rõ ràng đã bị đối phương dùng thủ đoạn kinh khủng nào đó giết chết!
Chỉ dựa vào thằng nhóc Sinh Tử Cảnh kia và một cô gái Thần Hải Cảnh vừa mới phi thăng?
Không thể nào!
Gần như theo bản năng, Cừu Nhận liền phủ định suy đoán trong lòng mình.
Khả năng duy nhất là ba người kia bị La Chinh dẫn vào tầng dưới cùng của mạch khoáng, rồi gặp phải mãnh thú mạnh nào đó… Nhưng ba người kia làm việc đều vô cùng cẩn thận, bọn họ sẽ không để La Chinh vào sâu trong mạch khoáng.
“Cầu đại ca! Huynh làm sao vậy? Sao sắc mặt xấu vậy?” Thân hình như rắn nước của một cô gái đang uốn éo trên người Cừu Nhận.
Cừu Nhận chỉ hừ lạnh một tiếng: “Không có gì, chỉ là đã xảy ra một chuyện thú vị mà thôi”