Văn minh Nguyên Linh đột nhiên đến đây khiến không khí trong đài Quỷ Tế lập tức căng thẳng, giương cung bạt kiếmĐồ Gia của tộc Xích Ma đắc ý nhìn chằm chằm Thương Vũ, dù ngoài miệng không nói tiếng nào nhưng lời thoại ẩn dưới sự im lặng ấy lại rất rõ ràng: Các ngươi chọn sai phe rồi, ngày chết đã đến…
Sắc mặt Thương Vũ hơi khó coi, nhưng trong hai mắt lại ẩn giấu lòng can đảm và không thèm đếm xỉa.
Không phải nó chọn sai, mà là không được chọn. Bởi vì sau khi đi vào đảo Dạ Kiến, các tộc nhân Nguyên Linh là nhóm Thần Chước đã lựa chọn tộc Xích Ma, đồng thời xúi giục tộc Xích Ma giết sạch tộc Diên Yêu. Nếu không phải do mấy người La Chinh cũng bị cuốn vào trong trận chiến thì hiện giờ tộc Diên Yêu đã bị diệt tộc rồi.
Bây giờ nhóm người La Chinh bị ép đến đường cùng, tộc Diên Yêu bọn chúng cũng bị đẩy vào thế phải chiến đấu đến cùng.
“Đuổi mãi từ Thái Thanh Thiên đến tận đây, cũng sắp kết thúc rồi…” A Hỏa khá hưng phấn.
Nàng ta không thù hận gì mấy kẻ Nhân tộc thuộc nhóm La Chinh, mặc dù nàng ta từng thất bại trong tay họ…
Sự hưng phấn của nàng ta cũng đến từ hai, ba lần thất bại liên tiếp ấy. Giống như một người đánh cá bắt được một đàn cá rất đông, nhưng quẳng lưới hai ba lần liên tiếp lại đều bị đám cá ấy đâm thủng. Bây giờ những con cá này rốt cuộc không còn đường trốn, tất nhiên đã đến lúc thu lưới rồi.
A Hỏa vừa dứt lời, vai phải nàng ta đã nứt ra một đường nhỏ, trông như thể một khe hở vừa nứt ra trên mặt đất dung nham, bên dưới lớp da thịt trắng nõn là lửa cháy hừng hực.
Ngọn lửa cùng chui ra ngoài, hóa ra là một con rồng trắng nhỏ.
Trông nó chỉ như một con rồng bình thường, song khí tức ẩn chứa trong nó lại vô cùng quỷ dị và mạnh mẽ.
“Rít…”
Rồng trắng nhỏ chui ra ngoài, lượn vòng quanh A Hỏa một vòng rồi hướng về phía nhóm người La Chinh ở đối diện.
A Hỏa vươn tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn bên ngoài thân thể rồng trắng, ngọn lửa lập tức bốc cháy trên người nó. Những ngọn lửa này đốt cháy rừng rực, hóa thành từng miếng vảy màu đỏ rực khảm bên ngoài thân thể rồng trắng.
Nàng ta biết trong tay La Chinh có đá thánh có thể bắn ra ánh sáng Phá Diệt, cho nên bộ giáp vảy rồng này phải được chuẩn bị kỹ càng.
“Giết sạch bọn chúng” A Hỏa lạnh lùng nói.
La Chinh đã mấy lần lãng phí ý tốt của nàng ta. Đối với loại đối thủ không biết điều như này thì cái chết chính là kết cục duy nhất của hắn.
“Rít!”
Rồng trắng khoác trên người vảy rồng lửa chui ra khỏi cơ thể A Hỏa, lao thẳng về phía đài Quỷ Tế.
Đương nhiên nhóm La Chinh sẽ không ngồi yên chờ chết.
Phục Hy cùng Nữ Oa tản ra hai bên trái phải. Phục Hy vươn một tay ra cầm đá thánh, tay còn lại thì nhẹ nhàng nhấc lên, một ấn bát quái đã hiện lên bên ngoài cơ thể rồng trắng.
Trên cánh tay Nữ Oa, từng Oa Ảnh màu đỏ ửng đã ngưng kết thành một thanh trường thương. Trường thương xoắn lại với tốc độ rất cao và đâm mạnh về phía rồng trắng!
Theo ý nghĩ của hai người thì chỉ cần phá vỡ vảy rồng lửa của rồng trắng rồi dùng ánh sáng Phá Diệt chiếu vào là họ sẽ có phần thắng.
“Ầm!”
“Vụt!”
Kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của họ.
Ấn bát quái của Phục Hy và trường thương Oa Ảnh của Nữ Oa đánh lên người rồng trắng chỉ như gãi ngứa, không thể nào xuyên thủng vảy lửa.
Vì vậy, ánh sáng Phá Diệt sáng lên trong tay họ cũng không có chỗ thi triển!
Nhưng hai người phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, một đòn tấn công không thành là lập tức rút về sau.
Ngay sau đó, Thắng Thiên Thử Vương, Đông Hoàng, lão Anh cùng tiến lên.
“Vụt…”
Vô số ánh kiếm sắc bén hình thành một bức tường chém lên người rồng trắng.
Thái Ất kiếm pháp của lão Anh dù xét về uy lực hay tốc độ thì gần như đều được xem là cực hạn trong thế giới hỗn độn. Vậy mà sau một loạt tiếng leng keng vang giòn, lớp phòng ngự của rồng trắng vẫn không hề suy chuyển.
Tình hình của Đông Hoàng và Thắng Thiên Thử Vương cũng không khác lắm, thần thông huyết mạch và tín vật Bỉ Ngạn cùng được thi triển nhưng cũng không thể phá vỡ vảy lửa của rồng trắng.
Các biệt thực lực là quá lớn.
Trong trận chiến Lê Sơn, A Hỏa chỉ dùng mỗi sức mình đã có thể cứng cỏi chống lại sự bao vây tấn công của Cổ Thần Hỗn Độn cùng mấy vị Bất Hủ cảnh. Mà bây giờ, rồng trắng do nàng ta tạo ra còn có thực lực hơn cả nàng ta, làm sao những Bất Hủ cảnh này có thể đối đầu được?
Cả nhóm vừa tấn công vừa lùi lại.
Rồng trắng bay nửa vòng quanh đài Quỷ Tế, rốt cuộc đã đẩy họ vào đường cùng.
“Rít!”
Thân thể của rồng trắng bắt đầu phình lên, đầu rồng giương cao lộ ra răng nanh sắc nhọn.
“Mọi người cùng nhau xông lên!” Thương Vũ mở miệng.
Quỷ Quyệt cấp Oán Lang Kiêu Vương phóng ra khỏi cơ thể nó, một con Quỷ Quyệt to lớn bao bọc Thương Vũ ở bên trong.
Ba Diên Yêu còn lại cũng vội vàng gọi Quỷ Quyệt của mình ra, đến lúc này chúng chỉ có thể liều mạng một lần.
“Để ta” La Chinh đứng đằng sau lên tiếng.
Sau đó hắn bước ra một bước, thân thể đột nhiên bổ nhào về phía trước, nhắm thẳng về phía rồng trắng nhỏ.
Những Bất Hủ cảnh này chắc chắn không phải đối thủ của rồng trắng… Dù có gắng sức chống chọi thì bên cạnh vẫn còn Mục Linh đang nhìn chằm chằm cùng với bộ áo giáp kia.
Trước đây, thứ duy nhất mà La Chinh gửi gắm hy vọng chính là tìm ra Nhân tộc trong núi quỷ. Bây giờ, mặc dù những vị ấy đã gần trong gang tấc mà cuối cùng vẫn không hề lộ diện.
Không thể trông cậy vào họ, vậy chỉ đành dựa vào huyết mạch trong cơ thể mình!
Khởi Nguyên Thần Huyết!
A Hỏa thấy La Chinh lao thẳng về phía rồng trắng, đôi mắt đẹp hơi cong một chút, để lộ ra ý cười khinh miệt.
Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, cuối cùng vẫn là tự tìm đường chết…
Rồng trắng đột nhiên há miệng, định nuốt chửng La Chinh.
Ngay khoảnh khắc khi đôi bên vừa tiếp xúc, một ngón tay to lớn bỗng hạ xuống nhấn bên trên đài Quỷ Tế.
“Rầm!”
Đài Quỷ Tế rung lên, La Chinh và rồng trắng đã bị ngón tay to lớn kia ngăn trở.
Kẻ vừa ra tay chính là một Đại Quỷ Tế.
Toàn thân Đại Quỷ Tế này bao trùm trong một lớp da xanh biếc, hai mắt là hình tam giác ngược, khóe miệng có hai răng nanh, dung mạo nhìn hết sức dữ tợn.
Lúc nó duỗi ngón tay ra, Quỷ Quyệt trong cơ thể nó cũng ra tay.
Đó là ngón tay của Quỷ Quyệt cấp Hận!
“Trong đài Quỷ Tế cấm đánh nhau” Đại Quỷ Tế Thanh Bì mở miệng nói.
Nó vừa dứt câu, các Đại Quỷ Tế khác không kìm được mà đều nhìn sang nó một chút.
Trong đài Quỷ Tế đâu có quy định này?
Các dị tộc trên đảo Dạ Kiến sau khi tiến vào núi quỷ thì đều im thin thít như ve mùa đông, căn bản không dám vượt quá một chút nào. Đừng nói là đánh nhau ở đài Quỷ Tế, mà ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không dám. Cho nên nhóm Đại Quỷ Tế đương nhiên không cần lập ra quy định này…
Nhóm Đại Quỷ Tế này đều chán ghét Nhân tộc, nhất là Phục Hy, Nữ Oa cùng Đông Hoàng, trông bọn họ giống hệt với mấy Nhân tộc trong núi quỷ kia. Thế nên chúng rất vui lòng được thấy nhóm Nhân tộc La Chinh bị giết chết.
Sở dĩ nhóm Đại Quỷ Tế không rời đi là vì muốn tận mắt chứng kiến rồi đưa tin đám Nhân tộc này đã chết cho mấy kẻ kia!
Đa số Đại Quỷ Tế đều chán ghét Nhân tộc, nhưng cuối cùng vẫn có một phần nhỏ trợ giúp cho Nhân tộc. Mà Đại Quỷ Tế Thanh Bì thì nằm trong số đó.
Nó đến từ tộc Ngọc Lân, có tư cách Đại Quỷ Tế trong núi quỷ cũng xem như khá lâu rồi.
“A…”
Đối mặt với lời cảnh cáo của một Đại Quỷ Tế, A Hỏa lại chẳng thèm lọt tai. Nàng ta điều khiển rồng trắng khiến nó đột nhiên vòng lại, tiếp tục há miệng định nuốt La Chinh.
“Rầm!”
Ngón tay to lớn lại nhấn xuống lần nữa, lần này trực tiếp nhấn ngay trên cổ rồng trắng khiến nó bị đè chặt trên đài Quỷ Tế.
Đại Quỷ Tế Thanh Bì dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn A Hỏa.
Xưa nay, tồn tại trên đảo Dạ Kiến mà dám khiêu chiến Đại Quỷ Tế đều đã chết hết.
Rồng trắng bị ngón tay ấn xuống bèn ra sức giãy giụa trên đài Quỷ Tế, vảy lửa bao bọc bên ngoài thân nó cũng vỡ vụn.
Nhưng vẻ mặt A Hỏa lại không hề thay đổi hay có vẻ không vui nào.
Lúc bấy giờ, Mục Linh mới chầm chậm bước ra.
“Vị Đại Quỷ Tế này, ta nghĩ chắc các ngươi cảm thấy rất hứng thú với cái này”
Dứt lời, một cái răng sói từ từ chui ra từ trong con mắt của nó.
(Hết tập 205)