La Chinh tiến lên chắp tay với Thánh Hồn Nhân tộc: “Cam tiền bối!”Tuy La Chinh không thấy rõ dáng vẻ của dương hồn, nhưng Cam Cao Hàn không hề che đậy khí tức, dựa vào khí tức không khó để nhận ra, Lý Bôi Tuyết cũng vái Cam Cao Hàn một cái.
“Không cần đa lễ” Cam Cao Hàn khoát tay nói: “Các ngươi đã đi đến bước này, ngày sau cứ xưng hô ngang hàng với ta là được”
Thế giới mẹ lấy thực lực luận vai vế, trong lòng Cam Cao Hàn đã xem bọn họ là người cùng vai vế.
Mục đích ông tới đây lần này là để dẫn La Chinh tới Tam Thập Nhị Trọng Thiên.
La Chinh còn chưa trở thành Bất Hủ cảnh mà đã có thể địch lại tồn tại cường đại Bất Hủ cảnh như Huyết Linh Huyền Vũ, nếu trở thành người trong tranh thì chẳng phải thực lực sẽ tăng vọt tới mức đáng sợ?
Cho nên những người khác tiến vào Tam Thập Nhị Trọng Thiên, Cam Cao Hàn có thể mặc kệ, nhưng La Chinh vào đây, ông bàn bạc với Ninh Hư Viễn và các cường giả Thiên Cung xong, bèn đích thân ra mặt tiếp ứng.
Vòng sao của Nhân tộc không ngừng chuyển động, ba người biến thành một vầng sáng lao thẳng vào khoảng không!
“Ù!”
Sau khi chui ra khỏi vòng sao, La Chinh theo thói quen quét mắt nhìn quanh.
Cảnh sắc tại mỗi một trọng thiên trong Bỉ Ngạn đều có biến hóa to lớn, La Chinh đã quen với điều này, nhưng giờ nhìn cảnh tượng trước mắt, La Chinh vẫn lấy làm kinh hãi.
Nhưng khi hắn phóng tầm mắt ra xa lại nhìn thấy một cánh đồng, một cánh đồng màu đồng thau…
“Đây là Bình Dịch Thiên?” La Chinh kinh ngạc hỏi.
Gọi thứ trước mắt là “cánh đồng” cũng không chuẩn xác, đây là một tấm đồng thau rộng lớn không thấy đâu là điểm cuối, trên tấm đồng thau hoàn toàn trống không…
“Không hổ là Bình Dịch Thiên, đúng là vô cùng bằng phẳng” Lý Bôi Tuyết ở bên cạnh mỉm cười nói.
La Chinh xoay người nhìn lại, chợt hỏi: “Sao không thấy vòng sao ở đâu hết vậy?”
Bọn họ vừa mới từ vòng sao trong Phạm Độ Thiên truyền tống tới đây, nhưng sau khi truyền tống, vòng sao đã hoàn toàn biến mất, điều này khiến La Chinh cảm thấy quái lạ.
Cam Cao Hàn đoán được La Chinh sẽ lấy làm khó hiểu, nhưng lại không vội giải thích mà chờ La Chinh hỏi xong, ông mới chỉ xuống mặt đất và nói: “Nhìn xuống đất là biết”
La Chinh cúi đầu, nhìn thấy mặt đồng dưới chân có một bức điêu khắc, bức điêu khắc đó chính là một vòng sao…
“Đây là vòng sao?” La Chinh càng thêm khó hiểu.
Điêu khắc dưới mặt đất, cùng lắm chỉ là một bức tranh mà thôi.
“Đúng, đây là vòng sao” Cam Cao Hàn cười nói: “Ngươi nhìn những vòng sao lớn nhỏ xung quanh này đi, chúng thuộc về các tộc đấy”
La Chinh tiến lên vài bước, nhìn thấy từng bức điêu khắc vòng sao được phân bố đồng đều trên mặt đồng, giống như vốn dĩ nơi này đã được đặt rất nhiều vòng sao, chẳng qua những vòng sao này đều được “ép” xuống mặt đồng, trở thành một bức tranh…
“Vì sao những vòng sao này lại được khảm trên mặt đất?” La Chinh lại hỏi.
“Không chỉ có vòng sao được khảm xuống mặt đất” Lý Bôi Tuyết cũng mỉm cười: “Ngươi nhìn phía trước đi…”
La Chinh cúi đầu, dọc theo vòng sao nhìn lên mới phát hiện chỗ khác biệt của cánh đồng đồng thau này.
Mặt đất cách đó không xa được vẽ một sa mạc rộng lớn, sa mạc phân bố đủ các loại yêu vật muôn hình vạn trạng, tận cùng sa mạc được vẽ một ngôi thần miếu…
“Sa mạc, yêu vật và thần miếu, đều tồn tại?” La Chinh hỏi.
La Chinh đã bắt đầu hiểu ra.
Tam Thập Nhị Trọng Thiên không thể là một mảnh bằng phẳng không chút sự sống như người ta nhìn thấy, chẳng qua là tất cả mọi thứ trong tầng trời này đều hóa thành tranh vẽ.
Thấy cảnh này, La Chinh chợt liên tưởng đến bức tranh bất hủ, hắn hỏi: “Tấm đồng thau này chính là bức tranh bất hủ? Những sinh linh đó đều là người trong tranh, đều là cường giả Bất Hủ cảnh?”
“Ha ha” Cam Cao Hàn cười phóng khoảng: “Tấm đồng thau này cũng tính là bức tranh bất hủ, nhưng chẳng qua chỉ là dưới tranh mà thôi, bức tranh bất hủ thực sự nằm trên đỉnh đầu chúng ta!”
Nói xong, Cam Cao Hàn chỉ vào không trung.
La Chinh ngẩng đầu, nhìn thấy một khoảng không lộng lẫy tráng lệ. Nếu chỉ nhìn lướt qua thì sẽ không phát hiện huyền cơ trong đó, chờ khi La Chinh nhìn kỹ mới nhận ra một bức họa hình chữ nhật to lớn trong khoảng không này, nhưng bức tranh này chỉ có những màu sắc chảy xuôi, không có hình điêu khắc các sinh linh muôn hình vạn trạng và sống động thực tế như tấm đồng thau dưới mặt đất.
“Hai người các ngươi đi theo ta” Cam Cao Hàn vừa đi vừa giải thích với La Chinh: “Bình Dịch Thiên này cũng giống như Ngọc Thắng Thiên, phân ra hai tầng, ở tầng dưới là sinh linh Bỉ Ngạn sinh sống trong Tam Thập Nhị Trọng Thiên, hoặc là Thánh Hồn cảnh như chúng ta, còn cả những ngôi thần miếu cũng được xây dựng ở đây…”
Cam Cao Hàn nói xong, lại chỉ tay về ba phương hướng đằng trước. Số lượng thần miếu trong Bình Dịch Thiên này rất nhiều, trong một phạm vi nhỏ này đã có ba ngôi thần miếu.
“Một vài sinh linh Bỉ Ngạn có thực lực rất mạnh, ví dụ như những con cua Họa Thực kia, ngay cả những người đã bước vào Thánh Hồn cảnh như chúng ta cũng không dám tùy tiện trêu chọc” Cam Cao Hàn vừa nói vừa chỉ xuống chân.
Trên mặt đồng mà ông chỉ vào được khắc một đám cua, đằng trước những con cua Họa Thực này lại có mấy chục sinh linh nhìn giống như ngựa đang chạy băng băng.
La Chinh quan sát một lúc, lại hỏi: “Đám cua kia đang đuổi theo đám ngựa kia sao?”
“Là ngựa Vân Văn” Cam Cao Hàn gật đầu nói: “Cua Họa Thực thích bắt mồi, tốc độ chạy trốn của đám ngựa Vân Văn này tuy nhanh nhưng vẫn không thể thoát khỏi”
La Chinh nhíu mày suy nghĩ một hồi mới nói: “Nhưng những hình điêu khắc trên mặt đất đều không hề thay đổi, chúng nó làm sao nhúc nhích trong bức tranh này vậy?”
Nếu những sinh linh này thật sự có thể sống trong bức tranh, vậy tất cả mọi thứ trong tranh phải chuyển động mới đúng, nhưng nhìn vào chỉ thấy mọi thứ trong tranh đều là vật chết.
“Không phải là không hề thay đổi” Cam Cao Hàn nói xong, đưa mắt nhìn về phía xa: “Trùng hợp thật, thay đổi rồi”
Ở nơi cực kỳ xa xôi có một vầng sáng trắng lan tràn tới, tốc độ của ánh sáng này vô cùng nhanh, nháy mắt đã từ nơi cực xa lao vút tới dưới chân nhóm La Chinh.
Chờ khi ánh sáng trắng xẹt qua, hình ảnh trên mặt đồng đã có thay đổi. Đám ngựa Vân Văn vẫn duy trì tư thế chạy đã biến mất, đám cua Họa Thực tập trung một chỗ, còn có thể nhìn ra chân ngựa, đầu ngựa đứt đoạn sứt mẻ trong cái càng khổng lồ của chúng. Hiển nhiên đám cua Họa Thực này đã phanh thây cắn nuốt ngựa Vân Văn…
“Hình khắc trên mặt đồng, cứ nửa canh giờ sẽ thay đổi một lần” Cam Cao Hàn nói.
“Thì ra là thế” La Chinh gật đầu.
Hắn đi theo Cam Cao Hàn, nhìn thấy núi đồi sông ngòi, sa mạc biển lớn, thậm chí còn có hình khắc mặt trời, đủ mọi cảnh tượng… Đi được một khoảng khá xa, mặt đất xuất hiện một bức điêu khắc thần miếu, ngay trước thần miếu là một thanh trường kiếm ba thước, đây chính là thần miếu được Thiên Cung xây dựng trong Tam Thập Nhị Trọng Thiên.