Khí thế do Âm Dương Lô Đỉnh phát ra vốn phân tán trong phạm vi rộng, nhưng vào giờ khắc này nó càng ngày càng tập trung lại…Chân ý Âm Dương Hỗn Độn bao phủ xuống càng lúc càng đặc, cảm giác giống như vật thật. Áp lực trên đỉnh đầu mọi người cũng càng lúc càng lớn.
Các thánh nhân và á thánh còn chịu được, nhưng một phần chân thần đại viên mãn đã sắp không chịu nổi.
Sắc mặt Mục Huyết Dung trắng bệch. Nàng ta lấy từ trong nhẫn tu di ra một miếng ngọc bội nhỏ, hai tay nhẹ nhàng chắp lại, trong miếng ngọc kia tỏa ra một luồng sức mạnh linh hồn ôn hòa ấm áp.
Ngọc bội này là vật hộ mệnh do phụ thân nàng ta tặng cho, trong đó có một luồng linh hồn vô chủ của Dương Thần.
Nàng ta đặt ngọc bội lên trán, nhờ vậy mới chống đỡ được áp lực của chân ý Âm Dương Hỗn Độn, sắc mặt cũng tốt hơn một chút.
Thế nhưng sức mạnh linh hồn trong ngọc bội có hạn, nàng ta chỉ đeo được hai ba hơi thở, ánh sáng bên ngoài ngọc bội đã nhanh chóng trở nên mờ nhạt.
Mục Huyết Dung còn có thể dựa vào pháp bảo linh hồn mà kiên trì, nhưng những chân thần đại viên mãn khác không tốt số như vậy.
Một chân thần đại viên mãn thuộc Triệu gia trợn trừng mắt, hàm răng cắn chặt, hai mắt như muốn rớt ra ngoài. Không có pháp bảo linh hồn, hắn ta chỉ có thể gắng gượng chống đỡ!
Khi sức chống đỡ đã đến cực hạn, hắn ta bỗng nhiên gào lên một tiếng, mắt trợn trắng, linh hồn vỡ nát triệt để.
“Vù…”
Cơ thể hắn ta chẳng thể chống lại lực hút đến từ trung tâm vòng xoáy được nữa, lập tức bay thẳng đến chỗ Đông Phương Thuần Quân, chui thẳng vào trong thân thể ông ta, hòa làm một thể với ông ta…
“A a a!”
Một chân thần đại viên mãn của Phương gia thực sự không thể chịu đựng sự tra tấn của áp lực này được nữa, giống như mất trí, điên cuồng gào thét xông về phía Đông Phương Thuần Quân.
Khoảnh khắc chui vào cơ thể Đông Phương Thuần Quân, hắn ta lựa chọn cách tự nổ!
Thế giới trong cơ thể đại viên mãn đã tương đối hoàn mỹ, uy lực lúc tự nổ cũng không thể xem thường.
“Ầm!”
Sau một tiếng nổ đinh tai nhức óc, toàn thân Đông Phương Thuần Quân cũng bị một vầng sáng chói mắt bao phủ.
Nhưng một cảnh tượng quỷ dị lại xuất hiện, làn sóng xung kích đều tập trung vào phía trong mà không hề khuếch tán ra ngoài…
“Bị, bị Đông Phương Thuần Quân hấp thu hết rồi?”
“Ngay cả làn sóng xung kích do việc tự nổ sinh ra mà ông ta cũng có thể hấp thu…”
“Đây là thủ đoạn gì vậy!”
Mọi người thấy cảnh tượng như vậy thì càng thêm tuyệt vọng.
La Chinh cũng hơi nhíu mày. Ban nãy sau khi Thừa Ảnh kiếm đứt gãy, hắn đã dứt khoát vứt thanh kiếm ở lại bên trong cơ thể Đông Phương Thuần Quân, mà thanh kiếm cũng đã biến mất, có lẽ đã bị Đông Phương Thuần Quân hấp thu rồi.
Âm Dương Lô Đỉnh của ông ta không gì không luyện hóa được, vậy cuối cùng cái lò này sẽ luyện hóa ra cái gì?
Nhìn tình thế này, nhất định là Đông Phương Thuần Quân chọn cách đồng quy vu tận, chỉ sợ rằng bản thân ông ta cũng không thể lấy được vật luyện hóa ra…
“Ta, ta liều mạng với ngươi!”
Lại một chân thần đại viên mãn khác không chịu nổi, bèn lấy ra một thanh đại đao màu máu, hóa thành một đường sáng màu đỏ lao về phía Đông Phương Thuần Quân.
Nhưng cả gã và đao vừa xông vào trong cơ thể Đông Phương Thuần Quân đã lập tức biến mất.
Thân thể Đông Phương Thuần Quân giống như một cái hố đen, nuốt chửng tất cả mọi thứ tới gần mình…
Vòng xoáy vẫn đang thu nhỏ lại, khí thế của bát quái bên trên cũng càng lúc càng nồng đậm.
“Rắc!”
Cuối cùng Ngọc bội giữa trán Mục Huyết Dung cũng xuất hiện một vết rạn, pháp bảo linh hồn này đã chống đỡ tới mức cực hạn.
Nghĩ đến chuyện hôm nay nhất định phải chết, trong lòng nàng ta cũng dâng lên cảm xúc sầu bi.
Trong thời khắc cuối cùng này, ánh mắt nàng ta lại nhìn vào La Chinh.
Đó là đối tượng mà ngay từ lần gặp đầu tiên nàng ta đã muốn giết ngay lập tức. Lúc sắp chết, trong lòng Mục Huyết Dung bỗng có cảm giác nhẹ bẫng, đột nhiên cảm thấy lòng thù địch của mình dành cho La Chinh hơi nực cười.
Qua nhiều năm như vậy…
Mục gia đã bị Đông Phương gia sai đâu đánh đó.
Phụ thân cũng đi sát theo mỗi một bước chân của Đông Phương Thuần Quân…
Tuy đã lấy được rất nhiều lợi ích, nhưng chung quy cũng chỉ là chư hầu của Đông Phương gia mà thôi.
Mục Huyết Dung luôn toàn tâm toàn ý làm việc cho gia tộc, kiên định đứng về phía liên minh các gia tộc quyền thế, nào ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục thảm hại này, sắp phải chết trên tay Đông Phương Thuần Quân!
Nàng ta chỉ là một công cụ của Mục gia mà thôi.
Ngẫm lại liền thấy thật buồn cười…
Thù hận nàng ta dành cho La Chinh lại càng thêm buồn cười.
Nếu gác những thù hận này sang một bên, La Chinh quả đúng là một người ưu tú. Ánh mắt muội muội mình không tệ, đúng ra nàng ta không nên giảm lỏng Mục Ngưng ở đảo nổi.
Có lẽ vì lòng nàng ta cảm thấy hối hận mà vào thời khắc cuối cùng, nàng ta chợt bay về phía La Chinh.
La Chinh thấy Mục Huyết Dung phóng thẳng tới chỗ mình thì thoáng dâng lòng cảnh giác. Trong các chân thần đại viên mãn thuộc liên minh các gia tộc quyền thế, người có sát tâm với mình nặng nhất và điên nhất chính là cô gái này, có trời mới biết nàng ta sẽ gây ra chuyện gì.
“Ngươi làm gì?” La Chinh hỏi.
“Phù, phù…”
Mục Huyết Dung khẽ thở dốc, gắng gượng chống đỡ mà nói: “Ta có thể cầu xin ngươi một việc được không?”
“Chuyện gì?” La Chinh hờ hững đáp.
“Nếu như ngươi… ngươi có thể sống sót rời đi, ngươi có thể đưa muội muội ta rời khỏi đảo nổi không?” Mục Huyết Dung nói.
La Chinh bất ngờ ta mặt, hắn không ngờ vào thời khắc cuối cùng Mục Huyết Dung lại nói ra những lời này.
“Cầu xin ngươi! Cả đời Mục Huyết Dung ta chưa bao giờ cầu xin ai!” Mục Huyết Dung lại nói.
Trên gương mặt thông minh sắc sảo của nàng ta hiện lên vẻ cầu khẩn.
Trước nay La Chinh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Mục Huyết Dung, trong lúc bất chợt, trong lòng hắn cũng âm ỉ, mủi lòng.
Tuy không biết tâm lý cô gái này xảy ra chuyển biến gì…
“Xem tình hình này thì ta cũng không rời đi được” La Chinh cười khổ.
“Nhận lời ta, ngươi chỉ cần nhận lời ta!” Mục Huyết Dung nóng lòng thúc giục.
Dưới áp lực khổng lồ, nàng ta có thể nghe được âm thanh linh hồn mình đang vỡ nát, không kiên trì được bao lâu nữa…
La Chinh khẽ gật đầu.
Khóe miệng Mục Huyết Dung hơi cong lên, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần hiện lên ý cười gượng gạo.
Xét về dung mạo, Mục Huyết Dung xinh đẹp động lòng hơn Mục Ngưng, lúc nào cũng tràn đầy sức sống không ai có thể làm ngơ, chỉ là nàng ta quá mức mạnh mẽ khiến đại đa số người đều không dám nhìn thẳng, nhiều lúc đối xử với nàng ta như một người đàn ông.
Sau nụ cười mỉm ấy, hai mắt nàng ta dần mất đi thần thái, toàn thân như lá rụng khỏi cành, bị lực hút của vòng xoáy cuốn đi. Cơ thể nàng ta bay thẳng về phía Đông Phương Thuần Quân, nhập vào trong cơ thể ông ta…
Mục Huyết Dung là chân thần đại viên mãn cuối cùng bỏ mạng.
Độ rộng của vòng xoáy thu hẹp lại còn năm dặm…
Bây giờ đến phiên các á thánh cố gắng chống đỡ!
“Ai tới cứu ta!”
“Đông Phương Thuần Quân chết tiệt, ngươi sẽ không được chết tử tế!”
“Chết trên tay người phe mình, ta không cam tâm!”
Những á thánh này có người kêu la, có người vẫn duy trì im lặng, có người suy nghĩ cách thức phá giải trong thời khắc nguy cấp này.
Bọn họ đều là nhân vật uy phong một cõi trong Thần vực, sao có thể cam tâm chết theo cách này?
La Chinh lắc đầu. Đương nhiên hắn cũng không cam tâm, nhưng bát quái này tựa như thân thể Chân Ma vậy, một âm một dương bổ sung cho nhau, thủ đoạn bình thường sao có thể phá giải?
Thân thể Chân Ma…
Nghĩ tới đây, La Chinh chợt nảy lên một ý nghĩ: “Ra đây!”
“Ù…”
Cô bé mắt đỏ ẩn nấp trong cơ thể La Chinh chui ra, tròn mắt nhìn chằm chằm vào hắn.