Đám thuyền trưởng, Thần Đồ cũng nhìn Đồng Nhân với vẻ mặt kinh ngạc. Đồng Nhân đang khiêng La Chinh nhún vai tỏ ra bản thân mình cũng chẳng biết gì…Đường đường là một cổ thần hỗn độn nhưng lại chẳng thể đoạt được người từ tay một Thánh Hồn cảnh, dù là “Không” cũng lộ ra vẻ mặt mất tự nhiên.
“Không” lại khẽ vươn tay về phía Đồng Nhân một lần nữa, sức mạnh không gian không có quy tắc bao phủ La Chinh. Nhưng lúc sức mạnh không gian tác động vào người La Chinh thì lại như trâu xuống biển lớn, biến mất không thấy tăm hơi.
La Chinh giống như một cái lỗ đen có hình dạng, ngoài thần quân lực thông thường ra, hắn có thể hấp thu mọi loại sức mạnh khác.
Sau khi thất bại liên tiếp hai lần, Không đã từ bỏ. Thân thể nó lóe lên một cái đã tới Bất Kiến Chi Châu rồi. Không và thuyền trưởng liếc mắt nhìn nhau, sau đó nó đưa tay ra chộp về phía La Chinh.
Đồng Nhân nhìn thuyền trưởng với ánh mắt dò hỏi. Nếu trong tình huống này mà thuyền trưởng không ra tay thì đương nhiên Đồng Nhân cũng sẽ không ra tay. Không đưa tay ra cướp người, Bác Long Dẫn của Đồng Nhân hóa thành sương trắng lập tức tiêu tán, La Chinh đã bị Không đoạt mất.
Trước khi rời đi, Không quay đầu nhìn Tiểu Lan một cái: “Chiếc phi thuyền không gian này rất tinh xảo, xem như đó là nơi chôn thây của các ngươi đi…”
Nói xong, nó đột nhiên biến mất. Không và La Chinh xuất hiện bên cạnh Cơ Hiên Viên.
Sau khi Không rời đi, Tiểu Lan đột nhiên cảm ứng được gì đó, nàng ta hoảng sợ nói: “Thuyền… Thuyền trưởng, ta không thể khống chế được Bất Kiến Chi Châu nữa…”
Bất Kiến Chi Châu là tín vật Bỉ Ngạn của Tiểu Lan. Nhưng bây giờ, Tiểu Lan không thể không chế được nó nữa.
“Tín vật Bỉ Ngạn của ngươi mà ngươi lại không khống chế được?” Thần Đồ nhướng mày.
“Ừm…”
Tiểu Lan sợ hãi nhìn Bất Kiến Chi Châu trong suốt: “Bất Kiến Chi Châu đang thu nhỏ lại”
Bất Kiến Chi Châu lớn tới mấy trăm trượng đang liên tục thu nhỏ lại. Chỉ trong hai đến ba hô hấp, nó đã thu nhỏ lại còn một nửa. Chắc chắn đám người của Hắc Thuyền đứng trong khoang thuyền sẽ bị Bất Kiến Chi Châu nghiền ép.
Các thành viên của Hắc Thuyền không hẹn mà cùng dùng dịch chuyển không gian để dịch chuyển ra khỏi Bất Kiến Chi Châu. Nhưng họ vừa dùng dịch chuyển không gian thì mặt ai nấy đều biến sắc. Không gian không hề dao động chút nào, nhất định là “Không” đã giở trò.
Cổ thần hỗn độn nắm giữ chân lý không gian muốn nhốt bọn họ, chắc chắn không đơn giản.
“Thuyền trưởng!”
“Chúng ta phải làm sao bây giờ…”
“Chúng ta không thể rời khỏi nơi này được!”
Dưới sự hoảng sợ của mọi người, Bất Kiến Chi Châu đã thu nhỏ còn khoảng một trượng, hai bên trái phải chỉ rộng bằng một bờ vai. Đối với Nhĩ Thử Linh Ngộ và Thần Đồ thì còn tạm ổn, nhưng đối với người cao lớn như Đồng Nhân thì đúng là cực kỳ chật chội.
Đồng Nhân duỗi hai tay ra để chống hai bên, muốn ngăn cản Bất Kiến Chi Châu tiếp tục thu nhỏ. Nhưng hắn ta gần như dùng toàn bộ sức mạnh vẫn chẳng thể ngăn nổi Bất Kiến Chi Châu.
Đồng Nhân vốn chẳng thể chống lại được luồng sức mạnh thu nhỏ không gian này. Xương cốt trong cơ thể hắn ta phát ra tiếng tanh tách, khuôn mặt càng lúc càng đỏ.
“Rắc rắc rắc…”
Ở phần ngực của Đồng Nhân truyền tới tiếng gãy, hai cánh tay đã bị gãy. Lúc này, Thần Đồ, Tiểu Lan và các thành viên khác của Hắc Thuyền cũng gia nhập. Họ muốn liên thủ để ngăn cản không cho không gian này thu hẹp lại nữa. Nhưng dù tất cả thành viên của Hắc Thuyền ra tay, Bất Kiến Chi Châu vẫn tiếp tục thu nhỏ với vận tốc cũ.
Chỉ một lát sau, đám người này chẳng thể xoay người được nữa. Nếu nó tiếp tục thu hẹp thì tất cả bọn họ sẽ bị ép nát!
Thần Đồ xoay người về phía thuyền trưởng, nếu thực sự còn không giáng lâm thì đúng là không kịp nữa. Lúc Thần Đồ đang nhìn xung quanh thì sau lưng thuyền trưởng bỗng nhiên xuất hiện một vòng sáng màu vàng kim. Có một người đàn ông mặc trường bào màu đen đang đứng dưới vòng sáng màu vàng kim. Người đàn ông này có một đôi mắt sâu thẳm, sâu trong con ngươi tựa như viết vô số chuyện xưa. Râu ria lờ mờ trên khuôn mặt càng khiến hắn ta lộ ra vẻ ngang tàng.
“Cần giúp đỡ rồi à?”
“Cạch!”
Hắn ta duỗi chân ra chống trên vách tường vô hình của Bất Kiến Chi Châu. Nhìn có vẻ như đang tùy tiện chống nhưng Bất Kiến Chi Châu lại chấn động mạnh, sau đó ngừng tiến trình thu nhỏ.
Người đàn ông này đột nhiên dùng lực, bức tường không gian tưởng chừng như không thể vỡ của Bất Kiến Chi Châu nổ “đoàng” một cái rồi biến thành hàng triệu mảnh vỡ. Hắn ta nhẹ nhàng hất áo choàng của mình lên, bay thẳng lên trời như một con diều hâu màu đen. Cùng lúc đó, ở chân trời truyền tới một tiếng “rầm rầm”, một luồng năng lượng đáng sợ lặng lẽ lướt qua rồi biến mất không thấy tăm hơi. Đó chính là sự trừng phạt của chân lý không thể giáng lâm xuống được.
“Không” cho rằng người của Hắc Thuyền chẳng thể thoát được kiếp nạn này, chí ít bọn họ không thể rời khỏi Bất Kiến Chi Châu được.
Sau khi Hắc Thuyền bị xử lý thì chỉ còn lại hai người của Lê Sơn. Nếu đã ra tay thì nó muốn giải quyết sạch sẽ. Nhưng lúc Không dịch chuyển tới nơi, nó cảm nhận được phía sau xảy ra động tĩnh không nhỏ.
“Không” quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn thấy người áo đen kia, trong đôi mắt lạnh lùng của nó lộ ra vẻ nghiêm túc. Trong thế giới hỗn độn, người mạnh nhất trong Bất Hủ cảnh cũng khó có thể đối kháng với cổ thần hỗn độn nắm giữ chân lý. Vì thế dù là Phục Hy hay Hắc Thuyền đều chẳng lọt nổi vào mắt của “Không”. Chí ít, nó cảm thấy những Bất Hủ cảnh này tuyệt đối không phải đối thủ của bản thân.
Nhưng người đàn ông áo đen trước mặt khiến “Không” sinh ra một sự cảnh giác theo bản năng. Chỉ khi Không đối mặt với cổ thần hỗn độn khác mới sinh ra sự cảnh giác này, không ngờ khi nó đối mặt với một con người lại xuất hiện cảm giác đó. Điều này khiến “Không” hơi hoang mang.
Phục Hy và Nữ Oa bị “Không” kéo tới trước mặt lặng lẽ liếc nhìn nhau một cái. Bọn họ biết người áo đen kia giáng lâm từ thế giới hỗn độn, chắc chắn người đó là một thành viên của tộc Vô Không. Chỉ có điều, từ trước tới giờ người của tộc Vô Không làm việc luôn thần thần bí bí, bọn họ cũng không có cách nào xác định được thân phận của người áo đen.
Thật ra cách đây không lâu, người đàn ông áo đen đã lộ mặt ở Tam Thập Nhị Trọng Thiên. Nếu đám Cam Cao Hàn ở đây thì nhất định sẽ nhận ra người này. Có điều tộc Vô Không có thể đấu một mất một còn với “Không” cũng là điều mà đám Phục Hy muốn thấy.
“Ngươi là ai?” Không hỏi.
Người đàn ông áo đen hít sâu một hơi, lộ ra vẻ say mê mà tất cả những người giáng lâm đều có: “Ta đã chờ thời khắc này lâu lắm rồi! Dù cách hàng nghìn kỷ nguyên hỗn độn nhưng hương vị của thế giới này vẫn không thay đổi gì”
Câu trả lời của người đàn ông áo đen đúng là hỏi một đằng trả lời một nẻo. Sắc mặt của “Không” càng lạnh lùng hơn. Nó hạ giọng hỏi: “Nói cho ta biết, ngươi là ai?”
“Không” vừa nói vừa chém một nhát về phía người đàn ông áo đen. Một vết nứt không gian hình bán nguyệt bay về phía người đàn ông áo đen. Khe nứt không gian mà cổ thần hỗn độn chém ra cũng cực kỳ trí mạng.
Người đàn ông áo đen chỉ cười nhạt một tiếng khi đối mặt với khe nứt không gian này. Y đưa tay ra chắn ở đường đi của khe nứt.
“Xèo…”
Bàn tay của người đàn ông áo đen và khe nứt không gian chạm vào nhau phát ra tiếng ma sát nghe rợn cả người. Vết nứt không gian nhanh chóng biến mất.
Người đàn ông áo đen chỉ chỉ vào La Chinh trên bả vai “Không”.
“Ngươi nằm mơ à?” Không đáp.
Nếu không phải La Chinh có thể hấp thu mọi loại năng lượng, nó không thể dịch chuyển hắn đi được thì Không đã giấu La Chinh trong một góc nào đó trong hỗn độn giống như cách mà nó đã làm với “Tịch”.
Dù thực lực của người đàn ông áo đen này rất mạnh thì đã sao?
Muốn tìm được một con người trong hỗn độn rộng lớn này chẳng khác nào mò kim đáy bể.