Ngày này liền trở thành một ngày náo nhiệt nhất trong vũ trụ Đại DiễnBởi vì trong vũ trụ này có Thét Lệnh, cho nên phương thức dùng Thét Lệnh để chúc mừng vẫn tồn tại.
Nhưng đây cũng là phương thức chúc mừng xa xỉ nhất. Dù sao, ngoài tấm Thét Lệnh của La Chinh ra thì các Thét Lệnh khác đều có giới hạn, dùng một tấm thì sẽ ít đi một tấm.
Nhưng ngày này, những tiếng chúc mừng La Chinh và Khê Ấu Cầm lại vang vọng hết lần này đến lần khác trong vũ trụ Đại Diễn.
“Hôm nay là ngày kết hôn của La Chinh và Khê Ấu Cầm, Vương Thanh ta đại diện thánh địa Tây Linh chúc các ngươi hạnh phúc mỹ mãn, vĩnh thọ giai lão…”
“Bách niên giai lão, vợ chồng hòa hợp, vĩnh viễn vui vẻ, sớm sinh quý tử, con cháu đầy đàn. Thánh địa Long Trần chúc mừng vợ chồng La Chinh…”
“Phượng kêu tiếng ngọc, con cháu đầy đàn, đời đời hưng thịnh. Đào xanh hát ca, trăm năm hòa hợp…”
Từng lời chúc mừng không ngừng vang vọng trong vũ trụ Đại Diễn…
Dưới chân núi Xung Tiêu, một tòa cung điện rộng lớn sừng sững. Ở trong đó, người hầu mặc lễ phục không ngừng qua lại, hơn mười nghìn nhạc công cùng nhau chơi trống và đàn sắt. Từng tiếng nhạc trầm bổng và vui mừng không ngừng vang lên.
Phần lớn các Thiên Tôn trong vũ trụ đều hướng tới những gì thiết thực và đơn giản. Những thứ vinh hoa phú quý mà người phàm hướng tới bọn họ đã thấy quá nhiều rồi nên cũng đã quá chán ghét. Nhưng điều đó không có nghĩa là quan tâm đến vẻ ngoài…
La Chinh đã hứa với Khê Ấu Cầm, nhưng hắn cũng không ngờ sẽ khoa trương và lớn như thế này. Nhưng một mình hắn mọi việc đều do Thiên Vị tộc và Khê Ấu Cầm lo liệu, hắn cũng chỉ có thể nhắm mắt phối hợp…
“Ông nội! Đi bên này!”
Là thiên tài Khê Tiểu Giới năm đó của Hư Linh Tông ở Trung Vực đã tới.
Hiện giờ, Khê Tiểu Giới đã bước vào Sinh Tử Cảnh, cũng là nhân vật cốt cán trong Hư Linh Tông. Năm đó khuôn mặt hắn vẫn đầy non nớt, còn hiện tại đã có thêm một chút chín chắn. Hắn đang dẫn Thanh Hư đạo nhân tìm cửa vào cung điện.
Với phương pháp của Thiên Vị tộc, mời mọi người ở Trung Vực lên Thượng Giới cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.
Lần đầu tiên bước vào Thượng Giới, Khê Tiểu Giới còn rất tò mò với mọi thứ xung quanh: “Cường giả Thần Hải Cảnh! Thật là nhiều cường giả Thần Hải Cảnh… vậy mà lại chỉ là gác cổng?”
Ở hai bên cung điện này, ba trăm giáp sĩ mặc giáp vàng xếp thành chữ mở (开), những giáp sĩ này đều có tu vi Thần Hải Cảnh. Nếu đề bất kỳ người nào trong số này xuống Hạ Giới thì đều có thể được phong làm Chiến Hoàng, Chiến Đế. Nhưng ở chỗ này thì lại chỉ là gác cổng, Khê Tiểu Giới cũng trố mắt ra mà nhìn, chẳng nói được gì.
Mặc dù Thanh Hư đạo nhân cũng chỉ có tu vi Sinh Tử Cảnh, nhưng hắn đã sống lâu hơn Khê Tiểu Giới nhiều năm, ít nhiều gì cũng có một chút hiểu biết về tình hình của Thượng Giới. Ở Hạ Giới, đại năng Thần Hải Cảnh có thể xưng Hoàng xưng Đế, nhưng ở trên Thượng Giới thì cũng chẳng là gì, chỉ là trong lòng hắn vẫn khá chấn động, chẳng qua không biểu hiện ra mà thôi.
Số lượng khách đến chúc mừng rất nhiều, lên tới một trăm nghìn người, nhưng trong Thiên Vị tộc có người phụ trách quản lý chung, chia khách thành các loại.
Trong đó Thiên Tôn của các chủng tộc lớn và các Thiên Tôn mới được lên chức trong năm nay được xếp vào một loại. Tiếp theo là người chủ quản của các thế lực lớn, sau đó là thánh chủ của các thánh địa thập phẩm, xuống dưới nữa là Giới Chủ bình thường…
Trên quảng trường được lát bằng ngọc trong cung điện, các nhóm khách mới đều được sắp xếp rất rõ ràng.
Đến khi Khê Tiểu Giới bước vào quảng trường, hắn liền thấy mười cái cột ngọc cao tít tầng mây, dựng thẳng một bên. Thấy kỳ quái nên hắn hỏi: “Những cây cột này để làm gì?”
“Ha, quê thật!” Một võ giả cười lạnh nói. Võ giả kia liếc mắt, thản nhiên đánh giá Khê Tiểu Giới và Thanh Hư đạo nhân, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái: “Hai người các ngươi từ đâu đến? Sao lại có hai tên nhóc Sinh Tử Cảnh chui vào đây được vậy?”
Gọi Khê Tiểu Giới là nhóc thì còn được, nhưng Thanh Hư đạo nhân cũng đã hơn nghìn tuổi, dù thế nào thì cũng khó liên tưởng với chữ “nhóc”.
Nhưng trong Thượng Giới, từ trước đến nay đều lấy tu vi để cân nhắc vai vế, tuổi chỉ đứng thứ hai mà thôi.
Nghe nói như thế, Khê Tiểu Giới trừng mắt liếc võ giả kia một cái. Đương nhiên hắn bị người khác mắng thì không sao, nhưng Thanh Hư đạo nhân cũng bị mắng theo, hắn làm sao chịu đựng được: “Ngươi nói gì?”
Vừa dứt lời, Thanh Hư đạo nhân lại vung tay lên, ý bảo Khê Tiểu Giới đừng nói nhiều.
Thanh Hư đạo nhân vừa mới quan sát một lúc, hoàn toàn không thể nhìn thấu tu vi của võ giả này. Điều này nói rõ, tu vi của võ giả này cao hơn Thần Hải Cảnh.
Trong mắt Thanh Hư đạo nhân, những người ở đây đều là nhân vật lớn, đương nhiên hắn sợ Khê Tiểu Giới kích động rồi đắc tội với những nhân vật lớn này!
Võ giả kia là võ giả Giới Chủ Cảnh. Trong mắt Giới Chủ, võ giả Sinh Tử Cảnh được xếp vào hạng võ giả chưa “nhập môn”. Trong thánh địa hắn cai quản thì những võ giả này cũng chỉ được coi là đệ tử thực tập thôi, vậy mà còn dám chống lại hắn?
Những võ giả này cười khà khà: “Trông hai ngươi lén lút như vậy, sợ là thừa dịp ở đây đông người, muốn vơ vét gì đó đây mà. Để ta thay Thiên Vị tộc đuổi các ngươi đi!”
Nói xong, người kia bước đến, tùy tay vạch một cái, trước người hắn liền xuất hiện một cái khe không gian. Ngay sau đó, hắn liền bắt lấy Khê Tiểu Giới, nhét vào trong cái khe không gian kia… Không ngờ người này lại sử dụng dịch chuyển không gian, đuổi Khê Tiểu Giới và Thanh Hư đạo nhân đi!
Với tu vi của võ giả này, Khê Tiểu Giới và Thanh Hư đạo nhân đâu thể phòng thủ?
Nhưng hắn còn chưa kịp ném thì một cái khe không gian khác đã đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh, đồng thời từ trong cái khe kia truyền đến một giọng nói lạnh lùng!
“Dừng tay!”
Người tới là Huyễn Diệu Thiên Tôn của Thiên Vị tộc.
Võ giả kia thấy Huyễn Diệu Thiên Tôn xuất hiện liền ngây người.
Các võ giả khác có mặt ở đây thấy Huyễn Diệu Thiên Tôn thì đều đứng dậy, chắp tay chào ông.
“Thiên, Thiên Tôn đại nhân” Võ giả kia lắp bắp nói. Dường như hắn ý thức được bản thân đã làm sai chuyện gì đó, nhưng vẫn nói: “Hai tên trộm này muốn chui vào đây, nhưng ta thay các ngươi đuổi rồi…”
Khê Tiểu Giới vẫn còn bị võ giả kia túm trong tay. Chỉ là cái túm nhẹ nhưng Khê Tiểu Giới phát hiện hắn không thể vận chuyển chân nguyên, trên mặt đầy vẻ buồn bực. Nghe thấy võ giả này sợ hãi kêu lên hai chữ Thiên Tôn như vậy, Khê Tiểu Giới cũng sợ ngây người.
Nhưng khi ngước lên, ánh mắt hắn lại lấp lánh, cười nói: “Ta từng gặp ngươi! Ngươi từng đến Vân Điện!”
“Tiểu Giới, không được vô lễ. Xin chào Thiên Tôn đại nhân” Thanh Hư đạo nhân biết Thiên Tôn là nhân vật cấp cao trong vũ trụ, gần như là nhân vật tai to mặt lớn mà bọn họ dù có ngửa mặt trông lên cũng không thấy được.
Mặc dù trông Khê Tiểu Giới đã chín chắn hơn rất nhiều, nhưng thiên tính lại khó thay đổi, vẫn là vẻ mặt cười đùa nghịch ngợm.
Quả thật hắn từng gặp Huyễn Diệu Thiên Tôn. Năm đó, khi người dân Trung Vực tập trung ở Vân Điện, đúng lúc Vu tộc thượng cổ xâm lược, chính Huyễn Diệu Thiên Tôn đã ra tay trong Vân Điện.
Huyễn Diệu Thiên Tôn mặt lạnh trợn mắt nhìn võ giả kia, thuận tay nắm lấy. Khê Tiểu Giới liền cảm thấy một dòng sức mạnh vô hình kéo mình qua, vững vàng đứng ngay ngắn, sau đó hắn lại khách khí nói với Thanh Hư đạo nhân: “Rất xin lỗi, lần này khách khứa quá nhiều, khó tránh khỏi có chỗ sơ xuất, cũng mong Khê gia bỏ qua!”
Các Giới Chủ xung quanh thấy thái độ của Huyễn Diệu Thiên Tôn như thế thì cả đám liền trợn mắt há mồm. Huyễn Diễu Thiên Tôn khách khí với hai tên Sinh Tử Cảnh như vậy, khiến bọn họ nghi ngờ không biết có phải bản thân bị hoa mắt hay không!
Khê gia này là thế nào?
Bọn họ đã nghe nói Hiên Viên gia, Quý gia, Cơ gia… Duy chỉ chưa bao giờ nghe nói về Khê gia gì đó.
Nhưng có người đầu óc nhanh nhạy thì sẽ lập tức hiểu ra ngay. Chẳng phải lần này La Chinh kết hôn với cô gái họ Khê sao? Hai người này là người nhà mẹ đẻ của cô dâu!
Sau khi Huyễn Diệu Thiên Tôn tỏ ý xin lỗi, sau đó bỗng nhiên lại duỗi tay ra, bắt lấy võ giả kia, đồng thời thi triển ra một chiêu dịch chuyển không gian tương tự, ném võ giả ấy vào trong cái khe kia. Nhưng khoảng cách dịch chuyển không gian của Huyễn Diệu Thiên Tôn thì xa hơn nhiều, ông ném thẳng võ giả này ra khỏi Xung Tiêu giới…
Được Huyễn Diệu Thiên Tôn dẫn dắt, Khê Tiểu Giới và Thanh Hư đạo nhân được sắp xếp ở hàng đầu của quảng trường này, ngồi chung với nhiều Thiên Tôn.
Sau khi vào chỗ, rốt cuộc Khê Tiểu Giới đã bắt đầu ngoan ngoãn. Mặc dù hắn cũng rất tò mò về mọi thứ xung quanh, nhưng cảm nhận được khí tức như có như không tỏa ra từ các Thiên Tôn nên vẫn cảm thấy áp lực khá lớn!
Mà không lâu sau, cuối cùng Khê Tiểu Giới đã biết rõ tác dụng của mười cây cột kia.
Trên bầu trời truyền đến từng tiếng sấm giống như tiếng rồng ngâm, phía chân trời có mười con Chân Long lượn vòng tới.
Chín con Chân Long từng có thể biến hình thành người, nhưng với thân Thiên Diễn hiện tại thì nó khó có thể biến hình được. Về phần rồng tổ, mặc dù linh trí đã được mở rộng, nhưng giai đoạn hiện tại nó vẫn không thể biến hình, cho nên chỉ có thể duy trì hình dạng ban đầu.
Tiếng rồng ngâm vang lên, mười con Chân Long lượn vòng ở trên những cây cột kia với hình dáng hoàn toàn khác nhau…