Một vị võ giả tu luyện tới Thần Hải Cảnh thì cũng chính là người sở hữu số mệnh mà trong một trăm triệu người mới có mộtNhưng cho dù có là đại năng Thần Hải Cảnh thì cũng chỉ có thể làm một vai phụ trong tứ đại thần quốc. Từ vạn năm trở lại đây, nhân vật chính của tứ đại thần quốc chính là bốn vị Quốc chủ!
Số mệnh của Chiến Đế Đại Vũ hắn ưu việt như thế, mai sau nếu phi thăng Thượng Giới thì chắc chắn tiền đồ sẽ vô hạn, hắn làm sao có thể cam tâm để bản thân chết ở chỗ này?
Từ sau khi thân thể bị giam cầm, hắn vẫn không ngừng suy nghĩ. Chỉ sợ đây sẽ là tình cảnh khốn đốn nhất trong cuộc đời hắn. Trước đây, khi vào biển săn con non của Thôn Tù Thủy Tinh Thú, hắn cũng chưa từng thấy bất lực như vậy!
Với trạng thái linh hồn thì hầu như không có sức đánh trả mấy tên trước mặt này. Chiến Đế Đại Vũ suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được một biện pháp nào!
Cho nên trong nháy mắt được giải trừ phong ấn, Chiến Đế Đại Vũ hoàn toàn không kêu gào. Hắn muốn bắt lấy cơ hội duy nhất này để nói cho đối phương biết mình đường đường là một Quốc chủ, hắn có thể trả bất kỳ giá nào để đổi lấy tính mạng của mình.
Vị Cáp Bằng kia lắc lư cái cần câu trong tay. Lần này gã cũng không định ném những thi thể này vào trong hố to nữa mà là treo bọn họ lên phía trên để dụ dỗ thứ bên dưới.
Đoạn trước của cần câu hẹp dài, kích thước chỉ bằng một ngón tay út. Sợi dây nhỏ màu xanh lục càng giống như cọng tóc, thế mà treo tới sáu bảy thi thể cũng không thấy hề hấn gì.
“Quốc chủ?” Nghe Chiến Đế Đại Vũ nói vậy, Cáp Bằng bỗng nhiên cười: “Thần quốc Đại Vũ của ngươi lớn chừng nào?”
“Lãnh thổ ba mươi triệu mẫu! Bốn tỉ sinh linh! Ta có thể nhường lại vị trí của ta để cho ngươi làm Quốc chủ! Làm Quốc chủ của thần quốc, quân lâm thiên hạ!” Chiến Đế Đại Vũ bị treo ở giữa không trung có thể nhìn thấy tình hình bên dưới hố to. Hắn chú ý thấy phía dưới hố to có một đôi mắt màu đỏ cực lớn đang phát ra tia sáng vô cùng yêu dị. Ý thức được thời gian của mình không còn nhiều, Chiến Đế Đại Vũ nắm chặt mỗi một cơ hội mà mở miệng! Hoặc có thể nói là mở miệng xin tha!
“Ba mươi triệu mẫu…” Cáp Bằng nghe thấy lời này thì lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười. “Ba chục triệu mẫu lớn chừng nào? Nghe có vẻ rất rộng đó!”
Diện tích của thần quốc Đại Vũ tuyệt đối không nhỏ, là thần quốc có diện tích lớn nhất trong tứ đại thần quốc. Nhưng trên mặt Cáp Bằng lại không hề hiện lên một chút cảm giác hứng thú nào.
Cô gái tóc bạch kim đứng cách đó không xa kia cũng hờ hững nói: “Ba mươi triệu mẫu, chắc tương đương với khoảng một phần nghìn vạn thánh vực của Thiên Vị giới mà thôi, còn chẳng lớn bằng hoa viên của ta. Tầm mắt của đám người bản địa này cũng không chỉ hạn hẹp ở mức bình thường thôi đâu”
“Không đủ sao? Nếu không đủ thì toàn bộ đại lục thần quốc chúng ta đều có thể cho các ngươi, cả tứ đại thần quốc cộng lại…” Chiến Đế Đại Vũ cũng nóng ruột. Hắn không biết mình còn có lợi thế gì có thể làm cho đám người này động tâm nữa.
Hoặc có thể nói rằng thực tế hắn đã hiểu những gì bản thân nói toàn là vô ích. Đám người này căn bản không có khả năng coi trọng bất kỳ vật gì của hắn.
Đúng lúc này, mặt đất lại bắt đầu nổi lên chấn động!
“Lão đại, chuyển động rồi. Hình như tên kia không nhịn được, có hiệu quả rồi!” Cô gái tóc bạch kim mỉm cười, trên mặt hiện vẻ hưng phấn.
“Ừm, mọi người cẩn thận, hình như nó muốn đi ra” Người đeo mặt nạ màu bạc gật đầu.
Bảy người đứng ở sát mép hố này hình như cũng bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Cho dù thực lực của bọn họ vô cùng mạnh mẽ, nhưng đối mặt với sự tồn tại kinh khủng trong hố lớn này thì cũng không dám thả lỏng chút nào!
Chiến Đế Đại Vũ cũng cảm nhận được sự khác thường. Hắn thấy ánh sáng đỏ phát ra từ đôi mắt phía dưới càng lúc càng gần, thứ kia đang bay lên!
“Grào…”
Một cái đầu rồng đen tuyền đột nhiên chui ra từ trong hố to!
Mặt mũi của con rồng này vô cùng đặc biệt. Chân Long thông thường nhìn qua cũng không được coi là hung ác, bởi rồng phượng vẫn luôn là điềm báo của những chuyện tốt lành. Thực ra, tuy khí thế của Chân Long rất hùng mạnh nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác an lành.
Thế nhưng trên đỉnh đầu con rồng khổng lồ này mọc ra ba cặp sừng nhọn, đôi mắt rồng đỏ như máu phát ra từng luồng tà khí nồng đậm. Nếu như võ giả thông thường bị tà khí này bao phủ thì chỉ trong khoảnh khắc tâm trí sẽ hỗn loạn!
“Grào…”
Con rồng khổng lồ màu đen tuyền kia nhảy lên từ trong hố to rồi há mồm về phía thi thể của những đại năng Thần Hải Cảnh phía trên.
Đến lúc này, trên mặt Chiến Đế Đại Vũ rốt cuộc cũng hiện lên vẻ tuyệt vọng. Hắn biết dù mình có chống cự như thế nào đi nữa thì có lẽ cũng không trốn thoát được kiếp nạn này…
Mắt thấy hắn đã nằm trong phạm vi của hàm răng rồng, chỉ cần bị con rồng này cắn một cái thì chắc chắn hắn không còn khả năng sống sót. Nhưng ngay vào lúc này, Cáp Bằng lại nhẹ nhàng hất cần câu một cái, lôi thi thể mấy người Chiến Đế Đại Vũ lên chỗ cao hơn.
Con rồng khổng lồ này vừa định cắn thì lại bị hụt mất!
Cáp Bằng làm vậy dĩ nhiên không phải vì muốn cứu tính mạng của đám Chiến Đế Đại Vũ. Chẳng qua là hắn muốn dẫn con rồng khổng lồ trong hố này ra ngoài một đoạn mà thôi. Về phần sống chết của đám Chiến Đế Đại Vũ, căn bản không nằm trong phạm vi mà hắn quan tâm.
“Grào!”
Tuy khí thế của con rồng khổng lồ này phát ra rất uy mãnh, nhìn dáng vẻ thì thậm chí còn không hề kém so với Chân Long bình thường, nhưng chắc bởi tuổi còn nhỏ nên linh trí chưa hoàn toàn mở ra quá nhiều.
Cắn một miếng không được mà lại để lộ ra thân thể của mình, nó giương đầu rồng cực lớn lên tiếp tục đuổi theo thi thể phía trên!
Ngay vào lúc này, Cáp Bằng lại trực tiếp ném cần câu trong tay, nhân tiện kéo đám người Chiến Đế Đại Vũ ra. Ngay sau đó, đám người Chiến Đế Đại Vũ bị đập thật mạnh lên mặt đất, lúc này Cáp Bằng mới lên tiếng: “Xem các ngươi kìa!”
Cáp Bằng vừa dứt lời, gã đàn ông cao lớn vẫn đứng ở sát mép hố vận sức chờ phát động kia liền nhảy lên một cái, lưỡi hái to lớn màu lửa đỏ trong tay nháy mắt bốc cháy lên!
Trong chớp mắt, gã ta liền xông về phía con rồng khổng lồ này. Lưỡi hãi to lớn nọ tức khắc vẽ ra một đường tròn trên không trung, chém mạnh về phía cổ của con rồng khổng lồ.
“Ha! Đứt cho ta!”
Gã đàn ông cao lớn đó hét to một tiếng. Con rồng khổng lồ này không hổ là có thể so với Chân Long bình thường. Sức mạnh phóng ra từ một kích này của gã đàn ông kia khiến ngay cả La Chinh cũng phải âm thầm kinh hãi, sức mạnh ẩn chứa trong đó khó mà ước lượng được. Đã thế, lưỡi hái lớn màu đỏ trong tay cường giả Thần Cực Cảnh này chí ít cũng là một thanh thần khí, uy lực này khiến La Chinh thật khó có thể tưởng tượng được!
(*Truyện được phát hành độc quyền trên Waka, các cá nhân, tổ chức khác đăng tải truyện đều là vi phạm bản quyền và sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Cảm ơn bạn đọc đã luôn ủng hộ và đồng hành cùng Waka!)
Nhưng ngay cả khi nhát chém vô cùng uy lực này chém lên vảy rồng thì cũng chỉ làm bùng phát một đường ánh lửa dữ dội khiến một tràng tiếng vang của kim loại đan xen vang lên, hoàn toàn không chặt đứt được cổ của con rồng khổng lồ này!
“Sức phòng ngự thật mạnh mẽ! Rốt cuộc đây là con rồng gì?” La Chinh cảm thán một tiếng, lúc này mới hỏi.
Từ khi bắt đầu, dường như Phong Niệm Vân liền không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào con rồng khổng lồ trong hố lớn này.
Thấy Phong Niệm Vân không trả lời, La Chinh lại hỏi: “Này, tại sao ngươi không nói gì?”
Sau một lúc thật lâu, Phong Niệm Vân mới lên tiếng: “Chẳng trách, những con quái thú hình rồng kia chắc là do thứ này triệu hồi ra. Ta thực sự không ngờ bị kẹt ở nơi này nhiều năm như vậy mà lại chờ được đến ngày tà long hiện thế…”
“Tà long?” La Chinh hơi sững sờ, nên liền hỏi.
Phong Niệm Vân không nghe thấy lời La Chinh nói, nàng chỉ tự lẩm bẩm: “Nhưng cũng không đúng. Tại sao lại có tà long hiện thế? Trong thánh địa của Long mạch tộc cất giấu một quả trứng rồng tổ, chẳng lẽ trứng rồng tổ này nở ra một con tà long? Chuyện này căn bản không có khả năng…”
“Này, rốt cuộc cái gì là tà long?” La Chinh hỏi lại.
Lúc này Phong Niệm Vân mới phản ứng lại, nàng lập tức nói: “Tà long chính là mặt đối lập của rồng tổ. Chính là tín ngưỡng truyền thừa của tộc ta diễn sinh ra!”
“Diễn sinh từ tín ngưỡng truyền thừa?” La Chinh ngạc nhiên nói.
Phong Niệm Vân lập tức nói: “Thực ra cho dù là rồng tổ hay tà long thì chúng vốn đã không còn tồn tại trong trời đất này, mà chỉ là thứ do Chân Long tộc ta tưởng tượng ra!”
“Thứ do tưởng tượng mà sinh ra…” La Chinh cảm thấy mình càng nghe càng mơ hồ.
Phong Niệm Vân cũng hiểu ý La Chinh. Thân là võ giả của Hạ Giới, trình độ nhận thức đối với mấy thứ của Thượng Giới vẫn tương đối có hạn. Nàng khá ngạc nhiên nói: “Thất gia gia chưa nói với ngươi sao? Thứ sinh ra từ trí tưởng tượng cũng chẳng có gì lạ, giống như cái ngươi gọi là quán tưởng ấy. Quán tưởng nhiều thì có thể dùng chân nguyên để quán tưởng ra vật mình muốn!”
“Như vậy vô số sinh linh trong một chủng tộc cùng dùng ý chí tinh thần của mình suy nghĩ thật nhiều là có thể sinh ra thứ không hề tồn tại” Phong Niệm Vân hờ hững giải thích: “Chẳng hạn như Mật Giáo của Nhân tộc các ngươi tập hợp ra một trăm tỉ sinh linh để ‘nghĩ’. Đương nhiên, Mật Giáo của Nhân tộc các ngươi gọi nó là ‘tín ngưỡng’, tin tưởng và ngưỡng mộ để tạo ra một phôi kiếm không hề tồn tại! Sau khi tín ngưỡng suốt mười vạn năm thì cuối cùng cũng lấy được phôi kiếm kia, sau đó được chuyên gia đúc kiếm giỏi nhất của Nhân tộc các ngươi rèn ra một món thần binh siêu cấp!”