Một giọt máu vẩy lên trên cuốc Hắc Tinh, nhưng lại không thấm vào trong đó. Nhưng cũng may nó không lăn xuống, hay trực tiếp bị cuốc Hắc Tinh hất văng ra ngoàiGiọt máu giống như một con bò sát nhỏ, thong thả bò trên chiếc cuốc.
“Có thể thành công không?” La Chinh hồi hộp nhìn chằm chằm giọt máu này.
Giọt máu chậm rãi trượt từ đỉnh cuốc xuống, ánh mắt La Chinh cũng từ từ di chuyển, dõi theo nó.
Giọt máu chầm chậm lăn xuống phía dưới, trái tim của La Chinh cũng càng lúc càng chìm xuống. Nhìn kiểu này thì có vẻ…
Vào lúc La Chinh đang sầu não, giọt máu kia bất chợt tan ra, lan trên chiếc cuốc rồi ngay sau đó hoàn toàn thấm vào bên trong!
“Thành… thành công?” La Chinh mừng rỡ như điên!
Ngay sau đó, La Chinh liền cảm thấy mình và cái cuốc Hắc Tinh này dường như đã hình thành một mối liên kết nào đó, giống như kiểu liên kết giữa máu thịt với nhau.
Cái cảm giác này La Chinh đã từng trải qua, tương tự như trước đây, khi La Chinh ngưng tụ ra kiếm linh thì liền có cảm giác này. Tâm linh của hắn và Huân có thể nối liền với nhau. Điểm khác biệt chính là Huân làm kiếm linh của La Chinh nhưng lại có linh hồn và tư duy của chính mình, còn cuốc Hắc Tinh này thì mặc dù có ý thức tự chủ, song lại không có tư duy của chính mình. Bởi vì ý thức tự chủ của nó chỉ dùng để nhận chủ, một loại ý thức tương đối đơn giản.
“Vù vù vù…”
Trên ba cái thần văn của cuốc Hắc Tinh chợt phát ra một luồng ánh sáng cực kỳ mãnh liệt. Luồng ánh sáng kia trực tiếp đâm thủng chân nguyên La Chinh bố trí bên ngoài rồi xông thẳng tới chân trời!
“Trong cái hố kia xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ai mà biết được? Ai dám tới đó xem chứ? La Thiên Hành bố trí mấy cái đó, rõ ràng là bởi không muốn cho người khác nhìn. Bây giờ mà đi qua thì chẳng phải đâm đầu vào chỗ chết hay sao?”
“Ta cũng không dám. Nếu như qua bên đó thì chắc chắn sẽ bị giết…”
Nhìn thấy thi thể của những thiên tài cấp Thần kia nên lúc này cũng không có một vị võ giả nào dám lại gần.
Đợi đến khi hào quang kia tan hết, La Chinh lại vác cái cuốc Hắc Tinh này leo ra khỏi hố. Trên mặt hắn nở nụ cười, trong đầu thì liên lạc với Thanh Long: “Cuốc Hắc Tinh này có tác dụng đặc biệt nào không?”
Tuy La Chinh không rõ về đẳng cấp của thần khí chí tôn, nhưng chỉ một món bán thần khí của Hỏa Doãn Nhi đã lợi hại như vậy thì thần khí chí tôn này dù có thế nào cũng sẽ không yếu!
“Tác dụng của cuốc Hắc Tinh?” Thanh Long nói, “Đây là một chiếc cuốc, ngươi hy vọng nó có tác dụng gì? Nó có thể đào được bất cứ thứ gì”
“…”
Nghe Thanh Long nói vậy, La Chinh chợt sững sờ: “Chỉ… chỉ có tác dụng này?”
“Còn chê vậy chưa đủ? Ngươi đừng có coi thứ này như vũ khí. Với tư cách là một cái cuốc, nó thật sự vô cùng xuất sắc” Thanh Long nói thêm.
Nghe xong lời này, La Chinh lập tức cảm thấy trái tim mình lạnh đi một nửa. Thế này thì tính là cái quần què gì!
Lúc trước, La Chinh thấy ba đường thần văn cấp mười trên cuốc Hắc Tinh nên trong lòng liền gửi gắm kỳ vọng rất cao, thế nên hắn mới liều mạng để lấy chiếc cuốc Hắc Tinh này ra như vậy.
Tốt xấu gì thì cuốc Hắc Tinh này cũng là một món thần khí chí tôn. Mặc dù chỉ là một cái cuốc, nhưng cũng có thể lấy cuốc làm vũ khí mà! Lẽ nào cái cuốc này thực sự chỉ có tác dụng đào bới?
Nhìn vẻ mặt thất vọng của La Chinh, Thanh Long liền chậm rãi giải thích: “Đừng xem thường cuốc Hắc Tinh này. Trong thần khí chí tôn có ẩn chứa luật nhân quả độc nhất vô nhị, hiếm có cái gì mà nó đào không ra”
“Luật nhân quả!”
La Chinh đã từng nghe Huân nhắc tới luật nhân quả này, nên trong lòng cũng hơi rùng mình.
Luật nhân quả đúng là cực kỳ bá đạo! Trước đây, ví dụ về gió Sinh Tử của Thôi Tà cũng rành rành ngay trước mắt. Nó đi qua đâu thì vật sống ở nơi đó đều chết chắc. Một nhân, một quả, căn bản không thể chống lại!
“Đúng! Hơn nữa còn là luật nhân quả là độc nhất vô nhị. Cũng chỉ như vậy mới có thể xưng là thần khí chí tôn” Thanh Long nói.
“Luật nhân quả trong này, thế nào là nhân, thế nào là quả?” La Chinh hỏi.
Thanh Long suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng: “Nhân chính là bản thân cuốc Hắc Tinh, quả chính là có thể đào ra tất cả”
Nghe thấy câu này của Thanh Long, La Chinh nhịn không được mà trợn trừng mắt. Đây là cái luật nhân quả khỉ gì vậy? Rốt cuộc vẫn là đào đào đào…
Đại khái thì Thanh Long cũng không hài lòng lắm với lời giải thích của mình. Nhưng thực sự cuốc Hắc Tinh này là một chiếc cuốc vô cùng đặc thù. Vị luyện khí sư hồi đó chế tạo ra nó chính là vì muốn tạo ra một cái cuốc lợi hại nhất trong thiên hạ, vốn dĩ cũng không muốn lấy nó làm vũ khí.
Nhưng chỉ xét từ điểm đó thì luật nhân quả này đã là không tệ rồi. Nếu có thể đào được tất cả mọi thứ, thế thì tất cả các loại phòng ngự đều không có tác dụng gì trước cái cuốc này.
Chỉ tiếc đây là một chiếc cuốc mà không phải một thanh kiếm sắc. Nếu là một thanh trường kiếm cấp bậc thần khí chí tôn, lại chứa đựng luật nhân quả có thể phá vỡ tất cả thì dù chỉ dựa vào kiếm pháp do thanh kiếm này thi triển, liệu ai có thể chống đỡ được?
Còn chiếc cuốc… Từ xưa đến nay cũng không có cái gọi là “cuốc pháp”* nhỉ?
* Cuốc pháp: Công pháp dùng cuốc. Tương tự như kiếm pháp.
Thật ra La Chinh cũng không quá quan tâm chuyện này. Hắn vất vả lắm mới lấy được cuốc Hắc Tinh, mục đích chẳng qua cũng là vì chiếc lá ở tầng trên cùng. Nếu cuốc Hắc Tinh này lợi hại như vậy, chắc hẳn muốn đào những chiếc lá từ tầng bốn mươi lăm trở lên cũng không khó khăn gì? Luật nhân quả mà, phiến lá cứng rắn hơn nữa cũng không có khả năng chống lại cái cuốc này.
Nghĩ tới đây, La Chinh quyết định đi lấy Sinh Mệnh Kết Tinh đã rồi tính.
Thế nhưng La Chinh còn chưa kịp leo lên trên kim tự tháp thì phía chân trời chợt có mười mấy luồng sáng vọt đến với tốc độ cực nhanh!
Trong thánh hải Thiên Vũ còn lực huyết tế nồng nặc nên võ giả Hư Kiếp Cảnh khó có thể phi hành. Người có thể trực tiếp phi hành trên vùng trời ở thán hải Thiên Vũ, hơn nữa còn duy trì được tốc độ cao như thế thì tất nhiên là đại năng Thần Hải Cảnh!
La Chinh đoán không sai. Người tới chính là một nhóm đại năng Thần Hải Cảnh bao gồm Chu Hoàng, Chiến Đế Đại Vũ, Quốc chủ Thiên Vận và Chiến Hoàng Thiên Phong…. Giờ phút này bọn họ đều cùng nhau tới.
Với địa vị của đại năng Thần Hải Cảnh, bọn họ cũng không để mắt đến các loại khoáng thạch thông thường. Mà mấy chiếc lá từ tầng bốn mươi lăm trở lên bọn họ cũng đào không được, cho nên chuyến này đến đây chính là để đi bắt trùng ăn khoáng thạch trong cây mỏ. Bọn họ cũng sẽ không chém tận giết tuyệt tất cả đám trùng đó. Trứng của những con trùng ăn khoáng thạch này nằm ở trên rễ của cây mỏ khoáng, mỗi một năm đều sẽ nở ra một lứa trùng ăn khoáng thạch mới.
Bọn họ gửi gắm hy vọng lên trên người mấy con trùng ăn khoáng thạch này, mong chúng ăn Hồn Hạch rồi họ có thể lấy ra trước khi chúng hoàn toàn tiêu hóa.
Hơn hai mươi đại năng Thần Hải Cảnh đáp xuống dưới đáy của kim tự tháp. Chiến Đế Đại Vũ là người đến đầu tiên. Khi hắn vừa đứng vững thì mấy thiên tài cấp Thần đã cõng Lưu Tú vẫn đang ngất xỉu trên đất đi về phía hắn.
Chiến Đế Đại Vũ thấy hơi thở của Lưu Tú rất yếu, hôn mê bất tỉnh thì sắc mặt lập tức đen lại. Thế này là thế nào? Trong tứ đại thần quốc có ai dám mạo phạm Thái tử của thần quốc Đại Vũ hắn!
“Lưu Tú con ta làm sao vậy? Vì sao ta cảm thấy linh hồn nó lại suy kiệt đến mức kinh khủng như thế? Là ai? Ai làm tổn thương hồn phách của nó?” Chiến Đế Đại Vũ lạnh giọng chất vấn.
Đối với các thiên tài cấp Thần thông thường thì thần hồn bị hao tổn là một việc rất phiền phức. Nhưng đối với người đường đường Thái tử thần quốc thì cũng không phải là chuyện gì to tát. Nền tảng của thần quốc Đại Vũ hắn không phải là thứ mà các tông môn thông thường và thế lực của các thế gia có thể so sánh nổi. Thật ra, điều khiến Chiến Đế Đại Vũ tức giận là ai dám làm Lưu Tú bị thương!
Nói trắng ra thì đại lục thần quốc này thuộc về tứ đại hoàng tộc, toàn bộ đại lục đều là sân nhà của bốn gia tộc này. Thái tử của Lưu gia hắn lại bị người khác biến thành cái dạng này ở chính sân nhà mình, là ai trong đại lục thần quốc lại có gan khiêu chiến uy nghiêm của hoàng tộc?
Thực tế, lúc Chiến Đế Đại Vũ nói ra những lời này thì trong lòng cũng mơ hồ có đáp án rồi. Người khác có thể không dám, nhưng La Chinh kia thì chưa chắc đã không!
La Chinh và mình đã xảy ra xung đột kịch liệt, may mà nhờ đám người Chu Hoàng nói giúp nên mình mới giữ lại cái mạng chó cho hắn, hiện tại cũng không đẩy hắn vào chỗ chết. Thế mà giờ hắn còn dám đối phó với Lưu Tú thì chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Một vị thiên tài cấp Thần của thần quốc Đại Vũ thấy Chiến Đế Đại Vũ tức giận thì liền run rẩy một lúc rồi mới lên tiếng: “Quốc chủ, là, là La Chinh… Hắn dùng uy áp linh hồn ép Thái tử thành ra như vậy!”
Chiến Đế Đại Vũ bước ra một bước, giơ tay lần xuống dưới cổ Lưu Tú, móc ra một cái vòng. Viên bảo thạch Ngưng Tâm ở trong chiếc vòng cổ đã hoàn toàn vỡ nát, màu sắc ảm đạm. Chiến Đế Đại Vũ liền cắn răng quát về phía La Chinh: “La Chinh, quỳ xuống nhận chết cho ta!”
Mặc dù chiếc dây chuyền Ngưng Tâm này là thánh khí thượng phẩm nhưng giá trị của bản thân nó cũng tương đương với một món bán thần khí, lần này làm sao Chiến Đế Đại Vũ không tức cho được?
La Chinh đứng ở chỗ giáp ranh với kim tự tháp, chớp mắt một cái rồi thản nhiên nói: “Nếu thật sự phải chết thì ta đây cần gì phải quỳ trước ngươi?”