La Chinh hơi mỉm cười, “Ta chỉ muốn kết thúc cuộc chiến tranh vô nghĩa này”Nghe vậy, nữ vương sửng sốt, “Ngươi có thể làm được sao?”
La Chinh gật đầu, ánh mắt đảo một vòng. Không ít chiến sĩ đang chiến đấu ác liệt ở xung quanh, giờ đây cũng chú ý tới La Chinh…
La Chinh hơi nâng cánh tay lên, mọi người không rõ động tác này của hắn là có ý gì.
Ngay vào lúc này, vị đại tướng quân sau lưng La Chinh kia lại đột nhiên rút một con dao găm đeo bên người ra, rồi xông thẳng về phía La Chinh.
Hắn thay mặt vua Đằng tộc xuất chinh, lúc đã sắp giành được thắng lợi cuối cùng rồi, đâu thể để cho tên nhãi quái lạ trước mắt này cản trở được?
“Cẩn thận!”
Nữ vương kia nhắc nhở.
Nhưng La Chinh lại không có bất cứ động tĩnh gì, mặc cho vị đại tướng quân kia xoay người hắn lại, thanh dao găm kia cũng đâm về phía trái tim của hắn.
Ở thế giới trong cơ thể của mình, La Chinh chính là người cầm quyền tuyệt đối. Hắn không chỉ nằm ở trạng thái biết hết, hơn nữa còn nằm ở trạng thái toàn năng, thanh dao găm kia sao có thể đâm vào trái tim La Chinh được chứ?
Trong nháy khi mũi dao găm chạm đến La Chinh, nó liền nứt toác ra từng tấc.
“Ngu xuẩn” La Chinh hờ hững nói ra mấy chữ.
Hắn lắc nhẹ người một cái, vị đại tướng quân kia liền đột nhiên bay lên, rồi liên tục bắn lên cao dưới cái nhìn chăm chú của La Chinh…
Mười trượng…
Trăm trượng…
Nghìn trượng…
Niên đại này còn chưa có tu vi Chiếu Thần Cảnh, người mạnh nhất cùng lắm cũng chỉ là Tiên Thiên Cảnh.
Bay lượn là giấc mơ chỉ có trong truyền thuyết của bọn họ, song vị đại tướng quân này lại trở thành người đầu tiên bay lượn.
La Chinh không hề đánh chết hắn, mà chỉ ném người này lên cao nghìn trượng. Thân là người sáng tạo ra thế giới này, La Chinh sẽ không tùy tiện đánh chết sinh linh mình tạo ra, bởi vì điều đó không có chút ý nghĩa nào.
Ngay sau đó, La Chinh lại giơ tay lên.
Vũ khí trong tay tất cả mọi người trên chiến trường này bắt đầu chấn động, ngay sau đó liền tuột khỏi tay!
“Keng keng keng…”
Đại đao, trường kiếm, trường thương, dao găm, cung tiễn…
Đủ các loại vũ khí tụ tập trên đỉnh đầu La Chinh, tạo thành một quả cầu hình tròn làm từ vũ khí.
Ngay sau đó, La Chinh nhẹ nhàng chỉ một cái.
Những món vũ khí kia bắt đầu bị tiêu hủy, biến trở về trạng thái cũ, trở thành những luồng khí hỗn độn màu nâu, tan biến trong thế giới này!
Sau khi khí hỗn độn rắn lại thì hình thành đất đai, trong đất đai lại hình thành các loại quặng sắt, mỏ đồng, mỏ vàng…
Những người này nắm giữ kỹ thuật luyện kim rồi thì sẽ tinh luyện ra kim loại trong đó để rèn ra các loại vũ khí. Song cho dù là đao sắt hay kiếm sắt thì chúng vẫn do khí hỗn độn tạo ra, nên bất cứ lúc nào La Chinh cũng có thể trả chúng về trạng thái khí hỗn độn.
Ngay cả những trường thương màu lục đến từ cây thế giới kia cũng là do cây thế giới hấp thu khí hỗn độn rồi sau đó hình thành nên, về bản chất nó vẫn là khí hỗn độn.
Vào giây phút này, cho dù là chiến sĩ của Đằng tộc hay Hào tộc thì đều sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tất cả mọi người đã ngưng chém giết, vả lại họ đã mất vũ khí rồi…
“Ngươi… Là thần!”
Vị nữ vương kia là người đầu tiên phản ứng kịp, nàng quỳ gối bịch một cái trước mặt La Chinh. Thân thể nhanh nhẹn kia trực tiếp quỳ rạp xuống mặt đất, sắc mặt thành kính, không có bất kỳ do dự nào.
“Là thần!”
“Đó là thần Sáng Thế!”
“Đó là người tạo ra chín ngôi sao trong truyền thuyết!”
“Không, là ngài đã chống đỡ thế giới này của chúng ta, ngài chính là Thác Thế Tôn Giả!”
Không ít người vừa kêu lên sợ hãi, vừa quỳ rạp xuống đất.
La Chinh nghe vậy thì dở khóc dở cười.
Quả thực, hắn coi như là thần Sáng Thế của thế giới này, nhưng người tạo ra chín ngôi sao là cái gì, Thác Thế Tôn Giả lại là cái quỷ gì?
Thắc mắc này vừa mới xuất hiện, hắn liền nhận được câu trả lời. La Chinh rất quen với cái cảm giác biết hết này, dù sao hắn không chỉ biết hết về thế giới trong cơ thể mình, mà đồng thời cũng ở trạng thái biết hết về hàng triệu Đại Thế Giới trong vũ trụ.
Trong quá trình những nền văn minh này tiến hóa đã sinh ra rất nhiều truyền thuyết. Trong câu chuyện truyền thuyết này miêu tả cặn kẽ sự tồn tại của thần. Ví dụ như người tạo ra chín ngôi sao chính là một vị thần mà Đằng tộc sùng bái, còn Thác Thế Tôn Giả lại là thần Sáng Thế trong truyền thuyết của Hào tộc. Họ tin rằng phía dưới thế giới này có một vị thần dùng vai để nâng cả thế giới lên, nên gọi là Thác Thế Tôn Giả.
“Nhân số của các ngươi bây giờ quá ít, ta… không hy vọng các ngươi tự chém giết lẫn nhau” La Chinh nhìn xuống nữ vương trên mặt đất, thản nhiên nói.
“Tôn Giả! Là Hào tộc phát động chiến tranh với chúng ta!” Nữ vương nói với vẻ mặt kích động.
La Chinh gật đầu, “Ta biết”
Dứt lời, hắn phất tay một cái…
Tất cả vết thương trên người vị nữ vương này biến mất, trả lại làn da mịn màng như cũ.
Nữ vương hơi sững sờ, vẻ mặt càng kích động, lại quỳ rạp xuống mặt đất, “Cảm tạ Thác Thế Tôn Giả!”
La Chinh mỉm cười, giơ tay nhẹ nhàng vạch một cái. Một khối bùn đất lồi lên trên mặt đất, rồi hóa thành một cây quyền trượng tinh xảo trong nháy mắt, cắm ở trước mặt nữ vương, “Ta trao cho ngươi năng lực, hãy thống trị con dân của ngươi cho tốt”
Nữ vương hơi sững sờ, nhìn chăm chú vào quyền trượng tinh xảo kia, đang muốn nói gì đó thì bóng dáng của La Chinh đã lặng lẽ biến mất trước mặt nàng.
“Đây… đây là quyền trượng mà Thác Thế Tôn Giả trao cho ta” Toàn thân nữ vương đều run rẩy, xét cho cùng nàng cũng là nữ vương của Hào tộc, nàng hiểu được ý nghĩa của quyền trượng này.
Cho dù quyền trượng này không có bất kỳ năng lực nào, nhưng nó thay mặt cho sự yêu quý của thần, cũng là biểu tượng của địa vị.
Giờ phút này, La Chinh chưa từng nghĩ đến, một cây quyền trượng mình tiện tay tạo ra sau này sẽ trở thành báu vật quý giá nhất trên thế giới này, trở thành thứ tượng trưng cho quyền uy tối cao của thần, cũng bị vô số người có dã tâm theo đuổi.
Còn trận chiến giữa Đằng tộc và Hào tộc cũng được người đời sau xưng là cuộc chiến của các vị thần.
Mãi đến khi La Chinh biến mất hồi lâu, vị nữ vương kia mới nhặt cây quyền trượng lên rồi chậm rãi bò dậy, trên mặt có vẻ như đang suy nghĩ gì đó.
Trong nháy mắt La Chinh biến mất, hắn lại xuất hiện ở một bộ tộc cách đó nghìn dặm.
Nơi này là bộ lạc của Đằng tộc, cả bộ tộc đều đang vừa múa vừa hát. Theo tin tức từ tiền tuyến truyền tới, Đằng tộc đã giành được toàn thắng. Họ sẽ có thêm vô số nô lệ, ngoài ra còn có đất đai và của cải vô tận.
Tâm tình của vua Đằng tộc vô cùng tốt, hắn tin tưởng đại tướng quân sẽ đưa cô gái kia về. Trong khoảng thời gian này, hắn luôn ngày đêm mong nhớ báu vật mê người nhất thế gian kia.
Nhưng nữ vương Hào tộc thì không thấy đâu, lúc này người xuất hiện ở trước mặt hắn lại là La Chinh.
“Ngươi, ngươi là ai… Bay đâu, có thích khách!” Vị vua hoảng sợ kêu to lên, hắn không biết tên nhãi giống như âm hồn trước mắt này tiến vào trong lều của hắn bằng cách nào.
La Chinh thản nhiên vẫy một cái, đại tướng quân còn treo trên bầu trời xuất hiện ở bên cạnh La Chinh, ngay sau đó La Chinh ném đại tướng quân kia xuống đất.
“Tướng, tướng quân…” Vị vua càng thêm kinh ngạc, “Mau, mau giết người này cho ta!”
Không ngờ trong nháy mắt rơi xuống đất, đại tướng quân dũng cảm thiện chiến lại quỳ xuống với La Chinh, đồng thời cũng nằm rạp trên mặt đất.
“Thần của ta, xin tha cho Đằng tộc chúng ta, chúng ta không nên phát động trận chiến tranh này!” Đại tướng quân cung kính nói.
Sinh linh của thời đại này còn nằm ở trạng thái mông muội, cho dù là đại tướng quân dũng mãnh tới đâu, sau khi xác định bản lĩnh cao cường của La Chinh thì cũng sẽ không dám đối đầu với hắn!
“Ngươi, ngươi là thần…” Vị vua kia nghe thấy lời của đại tướng quân, trên gương mặt béo phì lộ vẻ đờ đẫn.
“Chấm dứt chiến tranh với Hào tộc đi” La Chinh không trả lời câu hỏi của vua, sau khi để lại câu cảnh cáo này thì bóng dáng của hắn liền hóa thành ảo ảnh mờ nhạt, rồi cuối cùng biến mất.
Sau khi hòa giải trận chiến này, La Chinh lại tiến vào cây thế giới.
Bây giờ thế giới trong cơ thể La Chinh còn quá nhỏ, vẫn chưa đủ phồn vinh, hắn sẽ không cho phép những sinh linh trên cây thế giới kia khơi mào chiến tranh giữa Nhân tộc với nhau.
Ở trên cây thế giới, La Chinh cũng gặp phải một số chống cự, những chủng tộc da xanh này được gọi là Thiên Linh tộc.
Bản thân họ rất yếu đuối, nhưng nhờ sức mạnh của cây thế giới, họ có một ít bản lĩnh cao cường mà Nhân tộc khó có thể sánh nổi, cho nên mới có ý đồ chinh phục miền lục địa kia.
La Chinh trực tiếp xuất hiện ở trên đỉnh cây thế giới, tìm được Vương của Thiên Linh tộc, phát ra cảnh cáo của mình.
Sau đó, hắn chia cây thế giới và lục địa làm hai thế giới, hai chủng tộc. Ít nhất trong mấy chục nghìn năm kế tiếp, hai chủng tộc sẽ không được khai chiến với nhau!
Đợi đến khi thế giới trong cơ thể này thực sự phồn vinh, thì dù có lại chiến tranh lần nữa La Chinh cũng sẽ không can thiệp quá sâu. Dẫu sao sự phát triển và tiến hóa của thế giới đều có quy luật của chính nó, nếu quấy nhiễu quá nhiều thì chưa chắc đã là chuyện tốt.
Cảnh cáo của La Chinh rất hữu hiệu, có lẽ Thiên Linh tộc có tín ngưỡng khác, nhưng họ cũng tin vào sự tồn tại của thần linh. Những bản lĩnh cao cường của La Chinh giống thần linh trong truyền thuyết như đúc, khiến họ không có bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
Điều duy nhất khiến cho Thiên Linh tộc thất vọng là bề ngoài của La Chinh giống con người chứ không giống Thiên Linh tộc bọn họ…