Long mạch tộc từng xây dựng nền văn minh huy hoàng trong thánh hải Thiên Vũ này, thế nên ngoài việc thưởng thức phong cách kiến trúc khác hẳn với Nhân tộc ra thì cũng sẽ có người phát ra tiếng cảm thán“Nếu có thể sống ở đây thì tốt biết bao?” Nguyệt Doanh không nhịn được mà cảm thán một câu.
“Sống ở đây?” Tả Truyền Đông cười nói, “Lực huyết tế có thể trực tiếp đè bẹp ngươi!”
Dưới sự ảnh hưởng mạnh mẽ của lực huyết tế, chỉ có người của Long mạch tộc mới có thể sinh sống trong đó. Có lời đồn rằng, Long mạch tộc còn có hậu duệ bị lưu lạc, sinh sống trong thánh hải Thiên Vũ, nhưng chung quy lại thì cũng chỉ là lời đồn mà thôi.
La Chinh làm như không nhìn thấy những cảnh sắc tuyệt vời này mà chỉ theo sát phía sau Yến Vương. Chuyến đi này, La Chinh nhất định phải mang về đủ lượng Sinh Mệnh Nguyên Thạch, đây cũng là mục đích lớn nhất khiến hắn đi vào thánh hải Thiên Vũ.
Dưới sự dẫn dắt của Yến Vương, mọi người liền nhìn thấy phía trước xuất hiện một tòa “kim tự tháp”.
Hình dáng kim tự tháp này vô cùng độc đáo, hơn nữa thân tháp từ dưới lên trên đều được phân bố chi chít những cánh cửa hẹp chỉ cao bằng một người. Cánh cửa hẹp này chỉ vừa cho một người đi qua, có lẽ người xây dựng cánh cửa hẹp này cũng hy vọng chỉ cho một người đi qua mà thôi.
“Cánh cửa nào mới là lối vào?” La Chinh nhìn từng cánh cửa hẹp, sau đó mở miệng hỏi. Hắn đoán sơ qua một chút thì ít nhất trên tòa kim tự tháp lớn này cũng phải có đến hàng chục nghìn cánh cửa hẹp được phân bố bên trên.
Ai ngờ Yến Vương liền dang hai tay ra, sau đó lập tức cười nói: “Đều là lối vào cả, các cánh cửa đều như nhau!”
“Nhưng mà nhiều cửa như vậy…” Nguyệt Doanh nhìn Yến Vương với vẻ tò mò.
Yến Vương lại ảm đạm cười, rồi lên tiếng: “Đây là một mỏ quặng của Long mạch tộc, chính xác thì có mười vạn cánh cửa để đi vào trong…”
Trong lúc Yến Vương đang giải thích thì mọi người đột nhiên nhìn thấy ở phía trên, bên cạnh kim tự tháp này xuất hiện một khe hở phát ra màu xanh lam, sau đó lập tức có mấy người ngã từ đó xuống dưới!
“Bịch, ầm, ầm…”
Những võ giả này cũng là thiên tài cấp Thần cùng đi qua khu Mũi Tên Chậm với La Chinh. Số võ giả ở lại khu Linh Thú có lẽ chỉ khoảng trên dưới một nửa, còn một nửa số võ giả đều trực tiếp đi qua khu Linh Thú để vào nơi này. Thế cho nên có thể coi như bọn họ chính là những người đầu tiên đi vào khu mỏ quặng này.
La Chinh nhìn thoáng qua một cái, trong tay bọn họ cũng cầm một cây cuốc có cán màu vàng ròng: “Ngay cả cuốc để đào lấy quặng mỏ của bọn họ cũng là tiên khí hạ phẩm sao?”
Nghe thấy La Chinh nói vậy, Yến Vương lại cười khà khà: “Vậy là Thiên Hành huynh chưa biết rồi. Khu mỏ ở phía dưới Long mạch tộc không giống như khu mỏ trong tưởng tượng của huynh đâu. Phải dùng cuốc đào quặng cấp tiên khí mới có thể đào quặng được”
Trong khái niệm của La Chinh, các mỏ quặng bình thường đều là những khu toàn bùn đất và hỗn hợp của đá. Cho dù lớp đá bên trong có cứng rắn tới mức nào thì vào tay võ giả cũng chẳng khác gì bùn đất, cần gì phải lấy tiên khí ra để đào?
Nhóm võ giả này vừa ngã xuống xong lại lập tức vác cuốc đào quặng lên vai, một lần nữa đi vào trong cửa hẹp của kim tự tháp…
Nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt La Chinh, Yến Vương lắc đầu nói: “Được rồi, lát nữa mọi người sẽ hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra! Nguyệt Doanh, lại đây nhận cuốc đào quặng!”
“Cái gì? Người ta cũng phải đào quặng?” Nguyệt Doanh không bằng lòng nói.
Yến Vương đương nhiên không để ý tới lời nói vô nghĩa của Nguyệt Doanh, hắn lấy ra một cái cuốc đào quặng, ném thẳng về phía Nguyệt Doanh.
Những chiếc cuốc của nhóm võ giả vừa rồi cầm trong tay chính là tiên khí hạ phẩm, mà hiện tại, cuốc đào quặng Yến Vương cầm trong tay còn thái quá hơn, không ngờ lại là tiên khí thượng phẩm…
Không ngờ nhóm luyện khí sư của thần quốc Hắc Thiết lại luyện chế ra mấy cái thứ lạ lùng thế này, La Chinh cũng chỉ có thể thầm than một câu: Chênh lệch đúng là không phải ở mức bình thường.
Hỏa Thần và Hỏa Doãn Nhi cũng phân phát cuốc đào quặng cho mấy nhân tài mà họ mang đến.
Sau khi Yến Vương phân phát cho Nguyệt Doanh, Lam Thần và Tả Truyền Đông xong thì chỉ có hai người La Chinh và Yến Vương là trong tay không có cuốc đào quặng.
Nhưng ngay sau đó liền nghe thấy Yến Vương cười khà khà hai tiếng, lấy ra hai cái cuốc đào quặng màu xanh da trời.
Khi nhìn thấy cái cuốc đào quặng kia, ánh mắt La Chinh đột nhiên lóe lên. Không ngờ hai cái cuốc đào quặng này lại là thánh khí hạ phẩm!
“Bắt lấy! Thiên Hành huynh, đao kiếm là thánh khí hạ phẩm thì dễ kiếm, nhưng cuốc đào quặng có phẩm cấp như vậy thì ta cũng phải tốn rất nhiều công sức mới có được một đôi đấy!” Yến Vương ném một trong hai cái cuốc đào quặng cho La Chinh.
La chinh cầm cuốc đào quặng trong tay múa may vài cái, vẻ quái dị trên mặt càng đậm hơn. Ngẫm lại thì ở trong Trung Vực, mọi người đều có thể chỉ vì một món thánh khí mà tranh đến mức đầu rơi máu chảy, vậy mà người ta cũng chỉ dùng để tạo ra công cụ đào mỏ quặng mà thôi.
“Thiên Hành huynh không cần tỏ ra quá mức kỳ quái như vậy. Tứ đại thần quốc chúng ta vốn cũng không muốn lãng phí vật liệu vào cái cuốc đào quặng nho nhỏ này đâu. Nhưng khu mỏ trong bí cảnh Thần Hoàng này vô cùng đặc biệt, thế nên tất nhiên có thể lấy lại được cái vốn phải bỏ ra khi làm cuốc đào quặng!” Yến Vương nói xong liền đi thẳng về phía kim tự tháp, mở cánh cửa hẹp ra. Hắn vừa đi vừa nói với mọi người: “Ta sẽ làm mẫu trước cho mọi người một lần. Sau khi tiến vào cánh cửa hẹp, mọi người sẽ rơi vào trong khu mỏ…”
Yến Vương vừa nói xong đã tự mình đi vào trong cánh cửa hẹp ở tầng dưới cùng của kim tự tháp, nhanh chóng đã biến mất trong đó…
“Ấy, Hoa Hoa mới nói được một nửa đã đi vào rồi!” Nguyệt Doanh bĩu môi, bất đắc dĩ nói.
Mọi người cũng thấy kỳ lạ, nhưng sau khoảng thời gian chưa tới mười nhịp thở, Yến Vương liền giống như các võ giả trước đó, chui ra từ một khe hở ở bên cạnh kim tự tháp rồi rơi xuống dưới, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Lúc này, trong tay Yến Vương đã có thêm một khối khoáng thạch lớn bằng nắm đấm. Yến Vương giơ khối khoáng thạch đó lên lắc lắc rồi lập tức cười nói: “Hỏa Năng Tinh, thứ này không đáng tiền!” Dứt lời, hắn tiện tay ném khối khoáng thạch to bằng nắm đấm kia sang một bên.
Thấy cảnh này, La Chinh lại càng tò mò. Trước đây, La Chinh cũng không tìm hiểu những gì bí ẩn bên trong bí cảnh thông qua trí nhớ trong đầu, thế nên lúc này hắn không kiềm chế được mà lần mò tìm tòi trong suy nghĩ. Nhưng hắn lại phát hiện ra, trong ý chí của Đại Thế Giới không hề có trí nhớ về khu mỏ này!
Không có cách nào tìm ra lời giải cho điều mình tò mò, mày La Chinh khẽ nhíu lại. Ý chí của Đại Thế Giới ghi chép lại tất cả mọi thứ phát sinh trong Đại Thế Giới, rất ít khi bỏ sót. Không biết khu mỏ này rốt cuộc có nguồn gốc thế nào?
Nếu đã không thể tìm thấy được tư liệu liên quan, La Chinh dứt khoát tự mình đi dò xét. Hắn vác cuốc đào quặng thánh khí hạ phẩm kia đi vào cánh cửa hẹp ở tầng dưới cùng của kim tự tháp!
Khi bóng dáng La Chinh vừa mới biến mất sau cánh cửa hẹp thì hắn liền cảm nhận được bản thân bắt đầu rơi xuống một cách điên cuồng!
“Vèo!”
Trong lúc rơi xuống, La Chinh xoay người một cái liền nhìn thấy phía dưới dường như có thêm một cái cây khổng lồ…
Nhưng La Chinh cũng không thể xác định được xem rốt cuộc nó là cái gì, chẳng qua thoạt nhìn thì trông nó giống như một cái cây rất lớn mà thôi. Từ trên thân chính của gốc cây, từng cành cây vươn dài ra ngoài, phía cuối cành cây chính là từng chiếc “lá” xòe ra.
Cho dù là thân chính hay là “lá” thì chúng đều lóe ra màu sắc tuyệt đẹp. Cái cây này được một màu xanh lam bao phủ, óng ánh như có một lớp thủy tinh bao quanh bên ngoài vậy, nhưng ở bên trong lại là vô số loại hạt tỏa ra ánh sáng lấp lánh với màu sắc khác nhau.
“Đây… rốt cuộc là thứ đồ chơi gì vậy?”
Trong đầu La Chinh vừa mới lóe lên suy nghĩ này thì liền bị rơi thẳng vào một phiến “lá”.
“Dường như mỗi chiếc lá này tương ứng với một cánh cửa hẹp ở bên ngoài kim tự tháp thì phải?” La Chinh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn một cái. Hắn tiến vào từ cánh cửa hẹp dưới cùng, sau đó rơi xuống cái cây này, cuối cùng rơi trên phiến lá!
“Hình như chiếc lá này bao quanh một lượng khoáng thạch ở bên dưới! Chẳng lẽ khoáng thạch lại mọc ra từ thân thể cái cây này?” Trái tim La Chinh đập mạnh hơn, lúc này hắn mới hiểu được những loại hạt đủ mọi màu sắc ban nãy là cái gì, chắc hẳn đó chính là các loại khoáng thạch.
La Chinh ngẩng đầu nhìn cây đại thụ thần kỳ này, trên mặt cũng hiện ra vẻ kính sợ. Đúng là thiên hạ rộng lớn, không thiếu cái lạ, có lẽ bản thân cây đại thụ này cũng không sinh ra khoáng thạch mà là thông qua rễ của mình, rút khoáng thạch từ dưới sâu trong lòng đất ra đây?
Trong phiến lá dưới chân La Chinh bao bọc tới mấy loại khoáng thạch có màu sắc khác nhau. Ánh mắt hắn nhẹ nhàng lướt qua, không tìm thấy Sinh Mệnh Nguyên Thạch mà mình cần ở trong đó. Nhưng nếu đã vào tới đây thì đương nhiên hắn cũng muốn lấy về một ít khoáng thạch. Vì thế, La Chinh bắt đầu vung cuốc đào quặng trong tay về phía phiến lá này!
“Két, két!” Một tiếng giòn tan vang lên, đồng thời những đốm lửa văng đi khắp nơi.
Khi La Chinh vung cuốc đào quặng vào phiến lá màu xanh lam kia thì trên đó tức khắc nứt ra một vết.
“Cứng quá” La Chinh kinh ngạc than lên một tiếng. Yến Vương nói đúng, ngay cả khi dùng thánh khí hạ phẩm để khai thác thì cũng phải cố hết sức như vậy rồi, chỉ sợ cuốc đào quặng là tiên khí hạ phẩm căn bản cũng chẳng thể đào được.