Hồ Nữ đứng sừng sững trên trang thứ hai của bức tranh bất hủ, dù chỉ là những nét bút màu đen nhưng vẫn phác họa được dáng người gần như hoàn hảo của nàng taTừng nét bút màu đen hình thành đủ loại thú trong tranh quay xung quanh Hồ Nữ. Chúng tựa như thú cưng của nàng ta, lượn tới lượn lui quanh người nàng ta.
“Vù…”
Một cơn gió cực lạnh lẽo thổi ào đến từ đằng xa, vài nét bút trên bức tranh nhanh chóng tan biến hết.
“Chấp Bút Giả đại nhân, hắn đến rồi à?” Hồ Nữ ngẩng đầu hỏi.
Từ chỗ của Hồ Nữ không thể thấy được hành trình cụ thể của La Chinh, còn Chấp Bút Giả thì ở chỗ cao hơn nên có thể thu hết mọi chuyện trong trang một, hai, ba vào mắt.
“Vào rồi” Mặt khóc kia đáp lại.
Hồ Nữ thở dài một hơi, trên mặt là vẻ sầu lo: “Hy vọng hắn có thể thành công…”
Đợi lâu đến vậy cuối cùng mới đợi được một cơ hội duy nhất nên không được phép thất bại. Hồ Nữ cũng lo được lo mất, nếu La Chinh thật sự có thể thành công, như vậy lời nguyền của tộc nàng ta chắc sẽ được giải trừ. Thế nhưng cơ hội chỉ có một lần, ngoại trừ yên lặng cầu nguyện ra, nàng ta không còn sự lựa chọn nào khác.
…
Tại một nơi nào đó ở Tam Thập Tam Trọng Thiên, trong một ngọn núi khổng lồ bằng kim loại, một quả cầu màu trắng chầm chậm nổi lên. Bên trong quả cầu màu trắng không có thứ gì, kể cả bất kỳ ngũ hành nguyên tố nào cũng không có.
Khi quả cầu màu trắng này lên đến phần đỉnh của núi kim loại, bên trong quả cầu bỗng mờ đục hỗn độn, một khe hở thật mảnh bỗng xuất hiện và mở ra ở giữa quả cầu, đột nhiên để lộ một con mắt người màu đen.
Quả cầu này chính là kẻ mạnh nhất của tộc Nguyên Linh, cũng chính là Mục Linh từng đứng hạng đầu trong bức tranh bất hủ suốt bao năm qua.
“Vụt…”
Sau khi con mắt mở ra, đằng trước nó chợt hiện lên một màn sáng màu đỏ, một cô gái thon thả cao ráo đã hiện lên trong màn sáng này. Cô gái cất giọng nói quyến rũ động lòng người: “Đại thủ lĩnh, triệu tập thuộc hạ có chuyện gì?”
“A Hỏa, ta đã nói với ngươi mấy trăm lần rồi, đừng dùng hình thái con người như này để gặp ta” Mục Linh đáp lại bằng giọng âm trầm.
A Hỏa lại chẳng để bụng cho lắm: “Hình thái kiểu này rất tự do, ta thích.”
Tuy nàng ta là thuộc hạ của Mục Linh, song dường như nàng ta lại không sợ Mục Linh lắm. Nàng ta vẫn có quyền quyết định trong rất nhiều chuyện.
“Ta còn chuẩn bị cho đại thủ lĩnh một thân thể này, có muốn thử chút không?”
Dứt lời, nàng ta vươn ngón tay ra ấn nhẹ vào khoảng không bên cạnh mình, ngọn lửa bùng lên từ đầu ngón tay lập tức hóa thành một chàng trai Nhân tộc có thân hình cân đối, mà chàng trai này lại trông giống La Chinh như đúc.
“Đừng nói mấy chuyện đùa tẻ nhạt này với ta” Trong con mắt của Mục Linh đột nhiên phóng ra một luồng sáng trắng, đánh cho chàng trai Nhân tộc kia nát bấy.
A Hỏa không hề cho rằng mình làm thế là ngang bướng, nàng ta lại ngưng kết chàng trai Nhân tộc ấy lại và đồng thời vòng một tay sang ôm lây cổ chàng trai rồi cười nói: “Ta biết đại thủ lĩnh muốn hỏi cái gì, hắn đã vượt qua ngươi trong bức tranh bất hủ rồi đó!”
Trong mắt Mục Linh hiện lên tia sáng rét lạnh: “Đó quả nhiên là hắn thiết kế ra”
“Vốn là vậy” A Hỏa tỏ vẻ khinh thường: “Đại thủ lĩnh ngươi đa nghi và tính kế giỏi, nhưng đó cũng đã là giới hạn của ngươi rồi. Ngay từ lúc bắt đầu ta đã xác nhận điều đó”
“Đây chính là lý do ngươi đưa hắn vào?” Mục Linh bất mãn nói.
Trong Bỉ Ngạn, tộc Nguyên Linh từng gặp phải vài lần khiêu chiến rất có tính uy hiếp, và mấy lần khiêu chiến ấy đều có quy mô rất lớn. Còn lần này, sự khiêu chiến ấy chỉ đến từ một con người, thế nhưng Mục Linh lại xem nó là mối đe dọa lớn nhất.
A Hỏa vươn một ngón tay ra vẽ vòng vòng trên mặt “La Chinh”: “Nếu đã không ngăn được thì chỉ có thể thuận thế mà làm thôi. Chúng ta còn có cơ hội khá lớn để giành lấy hắn”
“Ngươi dùng thủ đoạn gì để giành lấy?” Mục Linh hỏi.
Ngón tay dài nhỏ của A Hỏa vuốt mặt “La Chinh” từ dưới lên trên, mở to đôi mắt của “La Chinh” ra: “Muốn lấy được huyết mạch cấp bản nguyên chẳng phải là chuyện dễ, có thành công hay không không phải chỉ trong một thời gian ngắn là làm được, e là hắn sẽ phải ở lại trong Thần Nguyên một thời gian. Như vậy, không khó để lấy được thân xác hắn”
“Lấy được thân xác hắn thì hắn chính là người của ta, đúng không?” A Hỏa quay đầu lại nhìn “La Chinh” bên cạnh mình, “La Chinh” bị nàng ta khống chế hoàn toàn hệt như một con rối. Hắn ta thật thà gật đầu thật nhẹ và nói: “Đúng vậy”
Sau khi biết kế sách của A Hỏa, trong con mắt của Mục Linh cũng toát lên vẻ coi trọng: “Nếu vậy thì ngươi phải mau chóng ra tay đi”
“Đại thủ lĩnh yên tâm, ta đã chuẩn bị xong rồi. Bọn họ đã ra tay với Thiên Cung lần nữa, lần này phải một mẻ hốt gọn” A Hỏa nở nụ cười ngọt ngào, “La Chinh” bên cạnh nàng ta cũng nhếch môi lên cười ngây ngô.
Con mắt thật to của Mục Linh chớp một cái, trước khi nhắm mắt còn bổ sung thêm: “Còn nữa, lần sau phải tôn kính ta một chút”
Con mắt kia nói xong mới biến mất hoàn toàn, trở lại thành một quả cầu màu trắng không có vật gì cả và chầm chậm chìm xuống từ đỉnh núi kim loại.
“Người được tôn kính sẽ là ta.” A Hỏa lẩm bẩm.
Nàng ta quay đầu lại nhìn “La Chinh”, có vẻ hết sức hài lòng đối với cơ thể này. Nàng ta bỗng nhẹ nhàng hôn hắn ta một cái, sau đó hai thân thể do ngọn lửa hóa thành biến mất trong quả cầu.
…
Cam Cao Hàn thấy bức tranh bất hủ đóng lại thì ngẩn ra mất một lúc rồi bỗng nhiên nói nhỏ: “Không hay rồi.”
“Chuyện gì thế, Cam huynh” Ninh Hư Viễn hỏi.
“Rời khỏi Bỉ Ngạn trước đã!”
Cam Cao Hàn vừa dứt lời đã ra khỏi Bỉ Ngạn. Các dương hồn còn lại như Ninh Hư Viễn, Thu Âm Hà cùng Lý Bôi Tuyết cũng nhanh chóng đọc nhẩm Phá Huyễn Chú và quay về thế giới mẹ.
“Vụt!”
Một vệt sáng vàng bay vút lên từ Thái Đích Cung rồi bỗng nổ tung, tạo thành một vầng sáng óng ánh như tuyết. Đương nhiên đó chính là lệnh triệu tập mà Cam Cao Hàn phát ra.
Các cường giả thuộc bảy núi của Thiên Cung nhìn thấy vầng sáng này thì trong lòng nghĩ thầm, Thiên Cung gặp phải đại nạn mới vừa ổn định chưa được bao ngày đã xảy ra chuyện nữa rồi ư? Mọi người tái mặt, vội vã hội tụ về Thái Đích Cung.
Không bao lâu các cường giả thuộc bảy núi của Thiên Cung đều tập trung trong một đại điện, trong đó còn bao gồm đại biểu của tộc Kim Ô.
“Toàn thể Thái Nhất Thiên Cung di chuyển về Lê Sơn” Cam Cao Hàn tuyên bố.
Lời này vừa được nói ra, trong điện lập tức ồ lên ồn ã.
Sau khi bị tộc Kim Ô xâm lấn, Cam Cao Hàn đã muốn tạm thời di dời Thiên Cung về phía Nam và dựa dẫm vào Lê Sơn. Ít nhất, trước khi Đông Hoàng tỉnh lại thì cách làm này có thể giúp Thiên Cung giữ lại nguyên khí, nhưng Khương Tử Nha và Đông Hoàng bản tôn đã chống lưng cho Thiên Cung sống yên phận tại đây. Bây giờ La Chinh bị kẹt trong bức tranh bất hủ, không cần biết hắn có an toàn hay không, hắn cũng không thể nào bảo bọc Thiên Cung. Vì vậy, việc đầu tiên mà Cam Cao Hàn làm là tuyên bố di dời Thái Nhất Thiên Cung.
“Dù sao cũng phải nói rõ là vì nguyên nhân gì chứ?” Một cường giả của núi Thái Minh lên tiếng hỏi. Vị cường giả này là người đại diện cho núi Thái Minh kể từ khi sơn chủ chết.
“Không có nguyên nhân gì cả, muốn chết thì có thể ở lại. Ta cho các vị một ngày để di dời” Cam Cao Hàn đáp ngắn gọn.
Ngụ ý trong lời của ông vô cùng đơn giản, Thiên Cung sắp đứng trước một tai ương rất lớn, không đi thì sẽ chết.
Các cường giả của các núi đều im lặng. Qua thái độ của Cam Cao Hàn, bọn họ quả thực không còn lựa chọn nào khác.