“Ha ha, đúng là đoàn kết” Hàng Cách Giả cười khẩyXà Linh Vương ở bên cạnh hỏi: “Cũng đâu thể để cây kim này đi lòng vòng liên tục được chứ?”
“Ta có thể liên tục mở động Vãng Phản, tên La Chinh kia cũng có thể làm được, thế giới mẹ này dựa vào đâu mà làm được?” Hàng Cách Giả hỏi lại.
Nơi năng lượng mà gã sử dụng cũng giống như La Chinh, không ỷ lại vào vùng đất sơ khai, có được năng lượng vô cùng vô tận. Bọn họ có thể tạo ra vô số động Vãng Phản, nhưng thế giới mẹ lại không làm được như vậy. Sự cân bằng ngắn ngủi này sớm muộn gì cũng sẽ bị phá vỡ vì năng lượng của thế giới mẹ bị suy kiệt. Hàng Cách Giả hoàn toàn không vội, thời gian dần dần trôi qua, tình thế sẽ càng lúc càng có lợi cho gã.
Hàng Cách Giả đưa tay rồi nhẹ nhàng xòe bàn tay ra, động Vãng Phản thứ bảy xuất hiện, cây kim kia lại bay về phía thế giới mẹ như trước. Tà Thần không nói lời nào, nhẹ nhàng vung tay lên, thả động Vãng Phản thứ tám ra. Hắn ta vẫn không tha cho La Chinh, chuyển hướng kim về phía vùng đất sơ khai của hắn.
Nhưng sau khi mở động Vãng Phản này, sắc mặt Tà Thần trở nên thận trọng hơn. Tuy thế giới mẹ đã mở rộng hơn nghìn lần, năng lượng tích chứa bên trong đã hơn hẳn năm xưa, nhưng động Vãng Phản tiêu hao quá nhiều năng lượng. Tà Thần liên tục thả ra bốn cái động Vãng Phản đã khiến năng lượng của thế giới mẹ bị tiêu hao gần hết. Nếu tiếp tục đẩy cây kim này ra khỏi thế giới mẹ e rằng không duy trì được.
Nhưng đã tới nước này, Tà Thần không còn đường lui.
Rõ ràng trong cục diện này, ai không kiên trì được trước thì người đó bại trận.
Chẳng mấy chốc, La Chinh đã thả ra động Vãng Phản thứ chín…
Hàng Cách Giả thả ra cái thứ mười…
Tà Thần lại gọi ra cái thứ mười một…
Mười hai…
Mười ba…
Cây kim kia chui ra chui vào từng cái động đen và động trắng. Khi chúng tới khúc quanh thứ mười ba vẫn cố chấp lao về phía thế giới mẹ.
“Siêu Không Cực Thái…”
Tà Thần thả ra động Vãng Phản thứ mười bốn. Hắn ta hấp thu số năng lượng còn lại của thế giới mẹ, bắt đầu chuyển hóa động Vãng Phản, nhưng chuyển hóa được một nửa thì quá trình này ngừng lại. Năng lượng của thế giới mẹ đã tiêu hao gần như không còn… Tà Thần đột nhiên nhướng mày, trong mắt toát ra vẻ bất an hiếm thấy.
Thông Thiên giáo chủ nhận ra sự khác thường trong mắt Tà Thần. Y biết rõ sự tiêu hao của năng lượng Cực Thái lớn tới mức nào, e rằng Tà Thần không kiên trì được bao lâu nữa. Cây kim kia vẫn tiếp cận với tốc độ cực nhanh như cũ, nhiều nhất là mười hô hấp sẽ va chạm với thế giới mẹ.
Giờ phút này, khóe miệng Tà Thần đột nhiên nhếch lên, lộ ra nụ cười mỉa mai.
“Từ lúc nào ta lại trở nên nhu nhược như vậy?”
Tà Thần trước kia lạnh lùng cỡ nào? Hắn ta có thể hy sinh mọi thứ từ tiền đồ, người nhà, dùng hết sức, địa vị, thậm chí cả tính mạng để hoàn thành mục tiêu. Tà Thần chỉ mong có thể phân cao thấp với Sáng Thế thần của mình là La Chinh. Sau khi Tà Thần khống chế thế giới mẹ, vô tình tính cách đã dịu đi rất nhiều. Hắn ta bắt đầu quan tâm Tú Châu, quan tâm Thần Đồ đang ra sức lấy lòng mình và quan tâm cả những chúng sinh đang ở trong thế giới mẹ.
Một khi bản thân có sự quan tâm thì sẽ có nhược điểm. Tà Thần biết rằng nhân từ sẽ dẫn tới thua cả bàn cờ!
“Thế giới mẹ rộng lớn mênh mông như vậy, chắc không chỉ có chút năng lượng như vậy thôi chứ?” Tà Thần thì thào.
Ý chí của hắn ta đang truyền trong thế giới mẹ, chẳng mấy chốc đã giáng lâm xuống Thiên Thần Châu.
Thiên Thần Châu là một đại châu lệ thuộc vào tộc Thần Nông Thị, trong đó gần như đều là Nhân tộc. Lúc ý chí của Tà Thần bao phủ xuống, tất cả mọi người trong Thiên Thần Châu đều ngẩng đầu lên nhìn. Dù là thần dân, chân thần hay Bỉ Ngạn cảnh đều thấy sợ hãi khi cảm nhận được cỗ ý chí này. Bọn họ không biết bản thân đang phải đối mặt với số kiếp như thế nào.
“Thế giới mẹ đang trong thế ngàn cân treo sợi tóc, các ngươi phải dâng hiến để cứu vớt thế giới mẹ…” Giọng nói của Tà Thần đang văng vẳng bên tai mỗi người.
Những người vẫn còn tỉnh táo nghe thấy như vậy thì trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm không tên. Đây chẳng phải là muốn bọn họ hy sinh sao? Dựa vào đâu chứ? Muốn chết thì cùng chết, vì sao bọn ta phải hy sinh để cứu vớt số đông! Bọn ta không phục!
Nhưng Tà Thần không cho phép họ không phục.
“Rầm, rầm!”
Một số cây cỏ, bùn đất, cát đá nhanh chóng trôi lơ lửng trên không trung rồi hóa thành bột mịn, cuối cùng biến mất. Tiếp đó là nham thạch, phòng ốc, gia súc và những người đang liên tục phản kháng đều bị một lực hút không thể kháng cự hút ra giữa không trung, bị phân giải, tiêu tán. Cuối cùng là lớp đất dày, hang động, nền đá trầm tích và những sinh linh ở sâu trong lòng đất cũng bị hút ra giữa không trung rồi tiêu tan.
Những vật chất này không thực sự biến mất, chúng đều bị chuyển hóa thành năng lượng.
Cuối cùng, Tà Thần đã hoàn toàn vét sạch Thiên Thần Châu, chỉ để lại một lớp “vỏ ngoài” dày ba bốn dặm mà thôi. Nếu lớp “vỏ ngoài” mỏng manh này cũng bị chuyển hóa thành năng lượng thì thế giới mẹ sẽ bị thủng một lỗ, như vậy sẽ khiến La Chinh và Hàng Cách Giả phát hiện ra thế giới mẹ bị suy yếu.
Nơi bị vét sạch không chỉ có Thiên Thần Châu mà còn có Mãnh Châu, Vô Danh Châu, Đại Hà Châu, Thiên Khải Châu… Hơn ba mươi đại châu, mấy trăm chủng tộc, hàng trăm tỷ sinh linh chỉ kịp nghe được câu nói kia của Tà Thần, sau đó đã bị tước đoạt tính mạng và thể xác chứa đựng tính mạng của những sinh linh này!
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra chỉ trong vòng vài nhịp thở! Những vật chất này biến thành năng lượng giúp Tà Thần tạo ra động Vãng Phản thứ mười bốn hoàn chỉnh một cách thuận lợi.
Cường giả Thánh Hồn cảnh – Lục Xuyên Tu đang ở trong cung điện màu đen của Tà Thần tại Thiên Thần Châu để tu luyện. Người này chính là một trong số những cường giả được Tà Thần mời.
Trên người Lục Xuyên Tu có treo mấy chục miếng mệnh bài. Lúc Thiên Thần Châu bị hủy diệt, những mệnh bài trên người gã đồng loạt vỡ vụn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lục Xuyên Tu kêu lên một tiếng, sau đó tế ra một gương đồng cực lớn. Gã có thể thấy được một Thiên Thần Châu trống rỗng thông qua gương đồng, mọi thứ trong đó đều biến mất hết.
“Trời ơi! Thiên Thần Châu biến mất rồi! Vì sao chứ?”
Không chỉ mình Lục Xuyên Tu kêu gào, một tộc nhân của tộc Đặc Long cũng phát hiện ra đèn sinh mệnh của tộc nhân trong tộc bị tắt. Tuy nó không có cách nào điều tra tình huống của tộc nhân, nhưng chắc hẳn họ cũng gặp phải trường hợp giống như Thiên Thần Châu.
“Suỵt!” Tà Thần bản tôn đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lục Xuyên Tu, dùng một tay siết chặt lấy cổ gã, sau đó làm động tác im lặng với những người khác.
“Bọn họ đều dâng hiến bản thân cho thế giới mẹ. Các ngươi nên cảm ơn ta, nếu không làm như vậy thì giờ đây các ngươi đã chết dưới Chung Yên rồi”
“Ta…” Lục Xuyên Tu siết chặt nắm tay, nổi cả gân xanh.
Nhưng Tà Thần hơi siết chặt gã thì sức mạnh toàn thân Lục Xuyên Tu lập tức biến mất không còn, gã chẳng có một cơ hội phản kháng nào. Từng khối cơ, xương trên người Lục Xuyên Tu đều hóa thành bột phấn, chuyển hóa thành năng lượng.
“Làm người không chỉ cần hiểu được rủi ro mà còn phải biết tốt xấu” Tà Thần nhếch mép cười với đám người kia, thong thả dạo bước về phía lầu ba.
Mặc dù tại giây phút cuối cùng, Tà Thần quả quyết hiến tế mười mấy đại châu, nhưng tốc độ tế ra động Vãng Phản vẫn chậm hơn một chút. Chính vì chậm hơn một chút nên La Chinh và Hàng Cách Giả đều nhìn ra được một ít manh mối!
“Khi kim chỉ còn cách thế giới mẹ năm trăm dặm, Tà Thần mới tế ra động Vãng Phản. Có lẽ năng lượng của thế giới mẹ không đủ nữa rồi” Nữ Oa nhạy cảm nhận ra chi tiết này.
“Chuyện này chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Dùng năng lượng vô hạn đấu với năng lượng hữu hạn là chuyện đã có kết cục cố định” Khổ Thụ lắc đầu nói.
Dưới tình huống cả ba bên đều nắm giữ năng lượng Cực Thái, thoạt nhìn thì có vẻ tất cả đều đang đứng cùng một hàng, nhưng thế giới mẹ của Tà Thần nhất định sẽ là đối tượng đầu tiên tụt lại phía sau.
La Chinh không nói gì, chuyên tâm tế ra động Vãng Phản thứ mười lăm.
Thứ mười sáu…
Thứ mười bảy…
Thứ mười tám…
Động Vãng Phản cực lớn chồng chất lên nhau bằng một phương thức phức tạp. Mặc dù cây kim kia tiến lên phía trước nhưng không thể phân rõ đoạn nào ra đoạn nào.
Khi Tà Thần thả ra động Vãng Phản thứ hai mươi, hắn ta đã hiến tế hơn trăm đại châu.