Thấy La Chinh nói ra lời này, trên mặt mọi người đều đầy vẻ kinh ngạc. Nghe giọng điệu vừa rồi của Tư Đồ Tu, trong lòng họ cũng phán đoán có lẽ chuyện này còn có cơ hội cứu vãnNgộ Kiếm Linh Dịch không dễ lấy, chẳng lẽ đằng sau La Chinh còn có một nhân vật có độ phù hợp hoàn mỹ?
Nếu Tư Đồ Tu cân nhắc điểm này, không ra tay nặng với La Chinh thì hắn còn có thể giữ được một cái mạng.
Vậy mà thằng nhóc này lại không biết trời cao đất rộng, ngông cuồng như vậy…
“Hôm nay thằng nhóc này chết chắc rồi…”
“Tư Đồ Tu sẽ không buông tha cho hắn”
“Nếu hắn quỳ xuống cầu xin tha thứ ngay từ đầu thì có lẽ vẫn còn cơ hội, tự tìm đường chết không thể trách người khác”
Rất nhiều người đều nghĩ như vậy, nhưng vì bên trên còn có một nhóm minh chủ nên bọn họ cũng không dám nói ra suy nghĩ của mình.
Một luồng hơi lạnh chầm chậm lan ra giữa không trung, gương mặt béo phì của Tư Đồ Tu đã tái nhợt. Sống trong Long Thành nhiều năm như vậy, tính khí nóng nảy của gã đã dịu đi rất nhiều, nhưng chưa có ai dám nói như vậy trước mặt gã.
Hơi lạnh dày đặc lan ra, ngay cả vài tên minh chủ cũng phải tránh né. Bọn họ biết Tư Đồ Tu đã nổi cơn thịnh nộ.
“Ngươi vừa nói cái gì?” Tư Đồ Tu áp chế cơn giận trong lòng, hỏi.
“Nghe thêm lần nữa? Nếu ngươi lăn về đến cửa Long Thành, bày tỏ thành ý của mình, ta có thể cân nhắc hợp tác với ngươi, nếu như chút thành ý ấy ngươi cũng không lấy ra được thì miễn đi” La Chinh nói với vẻ nhởn nhơ.
“Ha ha ha…” Tư Đồ Tu giận quá hóa cười: “Muốn chết có rất nhiều cách để chết, nhưng kiểu như ngươi thì đúng là lần đầu tiên ta gặp phải!”
“Ta cũng lần đầu tiên gặp phải người tự cao tự đại như ngươi” La Chinh nhún vai.
Lúc này Vương Tiêu lại ghé sát tai Tư Đồ Tu: “Tư Đồ minh chủ, ta đã từng lĩnh giáo miệng lưỡi sắc bén của thằng nhóc này rồi. Đừng nhiều lời với hắn, đối phó hắn không cần Tư Đồ đại nhân ra tay, một mình Vương Tiêu ta là đủ!”
“Cút ngay!”
Tư Đồ Tu tát vào mặt Vương Tiêu một cái, sức mạnh to lớn đánh bay ông ta, khiến ông ta rơi thẳng vào phạm vi cắm cờ của một kỳ chủ.
Sau khi đánh bay Vương Tiêu, lửa giận của Tư Đồ Tu đã khó có thể áp chế, gã giống như một con mãnh thú phẫn nộ lao thẳng về phía La Chinh.
“Thần đạo Lực Lượng sao…”
Đối mặt với Tư Đồ Tu đang lao tới, ánh mắt La Chinh cũng hơi lóe lên.
Hắn cũng nhìn ra sức mạnh của gã vô cùng lớn, hẳn là chủ tu thần đạo Lực Lượng, cộng thêm mượn dùng thần quân lực của tín vật Bỉ Ngạn.
Tư Đồ Tu lao tới như vậy, áp lực phát ra cũng cực kỳ lớn.
Mặc dù những người dưới cờ đã phân tán ra bốn phương tám hướng, nhưng sau khi cảm nhận được luồng sức mạnh kia thì vẫn khó lòng đứng vững, có người còn đặt mông ngồi trên mặt đất. Các kỳ chủ còn nhổ cờ khỏi chỗ vừa cắm xong, rời khỏi khu vực cắm cờ của mình.
Duy chỉ có La Chinh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
“Tên kia sợ đến mức không biết đường chạy luôn?”
“Một đòn Tư Đồ Tu tiện tay đánh ra có ít nhất mười thần quân lực, sợ rằng sẽ đập La Chinh thành thịt vụn!”
“Mau tránh xa ra…”
Trong lúc mọi người còn đang khó hiểu trước phản ứng của La Chinh thì đôi bên đã đụng vào nhau.
Từ xưa Thiên Cung đã tu kiếm, kẻ chiến đấu thuần bằng thân thể như La Chinh và Tư Đồ Tu là cực kỳ hiếm thấy… Đương nhiên trong mắt đa số người, đây không được tính là đấu, bọn họ chỉ cho rằng đây là một mình Tư Đồ Tu giết người.
“Ầm!”
Sau một tiếng động nặng nề, mặt đất xung quanh hai người lõm xuống hơn trăm mét, biến thành một cái hố sâu hình tròn.
Bụi bặm cuốn lên, che khuất tầm mắt mọi người…
Trong lúc mọi người đang cố gắng dùng thần thức thăm dò thì một thân hình nặng nề văng ra, lăn bảy tám vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại.
Sau khi mọi người nhìn rõ thân hình ấy thì đều dại mặt ra, các minh chủ đang lơ lửng trên không trung cũng biến sắc.
Người bị ném ra là Tư Đồ Tu!
Đây là kết quả bọn họ không bao giờ nghĩ tới.
“Không hổ là kỳ chủ đại nhân! Có thể đối đầu với minh chủ! Quá mạnh!”
“La Chinh huynh đã bao giờ khiến chúng ta thất vọng chưa?”
“…”
Các đệ tử học cung kích động ra mặt, ngay cả Nguyệt Bạch Thành đang được người khác đỡ cũng nở nụ cười: “Xem ra kỳ chủ đại nhân… cũng không phải nhất thời xúc động! Chỉ là tốc độ trưởng thành của huynh ấy đã vượt qua tưởng tượng của chúng ta!”
Một năm trước, khởi điểm của La Chinh không chênh lệch với bọn họ là bao, khi đó La Chinh đối mặt với cường giả Bỉ Ngạn cảnh còn chưa đủ sức đánh một trận. Bây giờ quay đầu nhìn lại, bọn họ đã cách biệt một trời một vực.
Nghe các đệ tử học cung nói vậy, người dưới những cột cờ khác chỉ muốn phun máu. Cái gì gọi là “không hổ là kỳ chủ đại nhân”, kỳ chủ nào có tư cách chống lại minh chủ?
Bóng dáng thon dài của La Chinh chậm rãi hiện lên giữa bụi mù, hắn nhìn Tư Đồ Tu trên mặt đất bằng ánh mắt lạnh nhạt: “Không xem trọng đối thủ của mình thường sẽ gặp nhiều thua thiệt. Từ “không biết lượng sức” chính là để nói loại người như ngươi…”
Tư Đồ Tu đương nhiên có thực lực nhưng đúng là gã không hề xem La Chinh như một đối thủ thực thụ, cho nên ngay cả vũ khí gã cũng không dùng, chỉ muốn dùng sức mạnh cơ thể để giết chết La Chinh.
Mà La Chinh cũng không có hành động nào khác, hắn cũng không dùng vũ khí.
Hắn đã biết thần dạo Lực Lượng phù hợp với thần quân lực nên ngay khi Tư Đồ Tư xông về phía mình, hắn cũng điều động sức mạnh bản nguyên và dung hợp Thần Quân Lực của tín vật Bỉ Ngạn để đánh trả.
Cho dù Tư Đồ Tu da dày thịt béo nên không bị thương, nhưng hai tay vẫn không ngừng run rẩy, một sự nhục nhã chưa từng có đánh thẳng vào tâm trí.
Trong mắt gã, La Chinh chỉ là một con kiến hôi tiện tay là có thể bóp chết, vừa rồi rõ ràng là gã định bóp chết hắn…
Nhưng sức mạnh người này bộc phát ra hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tư Đồ Tu!
Sợ rằng sức mạnh của hắn đã đạt tới hai mươi thần quân lực! Sao có thể như thế! Điều này căn bản không hợp lẽ thường!
“Sức mạnh của ngươi… sao làm được?” Tư Đồ Tu nghiêm mặt hỏi.
“Có một vài bí mật ta chỉ có thể nói với người chết, muốn biết không? Lấy mạng ra đổi” La Chinh lạnh nhạt nói.
Trước sau không tới mười hơi thở, dường như thân phận hai người đã hoàn toàn thay đổi.
Ngay cả các minh chủ kia cũng nhìn La Chinh với vẻ mặt nghiêm trọng. Thấy vẻ mặt dửng dưng của La Chinh, trong lòng họ cũng bắt đầu hồi hộp.
Nhìn thế nào cũng thấy tình huống này có gì đó không đúng.
Thằng nhóc Nhất Trọng Thiên kia có thần quân lực nhường này, tiềm lực vô hạn, dựa theo quy củ Long Thành thì phải đưa lên Thiên Cung từ lâu…
Trừ khi La Chinh đã nắm chắc phần thắng, bằng không sao có thể ung dung bình thản như vậy?
Đám người Đồng minh chủ đưa mắt nhìn nhau, thậm chí còn muốn nhắc nhở Tư Đồ Tu một chút.
Nhìn tình hình này thì rõ ràng là La Chinh cố ý chọc giận Tư Đồ Tu, sợ rằng thằng nhóc này có mục đích riêng, nhưng bây giờ có khuyên thế nào Tư Đồ Tu cũng sẽ không nghe lọt tai.
“Ngông cuồng, ông đây chỉ sơ suất một chiêu!”
Tư Đồ Tu cực kỳ sĩ diện hão, hôm nay lại thua thiệt trong tay một tên kỳ chủ, mặt mũi không biết để đâu.
Gã quát lớn một tiếng, xoay người đứng dậy khỏi mặt đất, hai tay đột nhiên mở ra, một thanh kiếm màu trắng đã lơ lửng trước người gã.
“Cuồng Tuyết kiếm!”
Thấy thanh kiếm kia, trong lòng Tô Khoan thầm giật mình.
Kiếm này cũng là một món Huyền Tôn Đạo Bảo nhất lưu, có chung nguồn gốc với Hữu Tuyết kiếm trong tay La Chinh, Tô Khoan không ngờ thanh kiếm này lại được Tư Đồ Tu mua về.
Suy nghĩ kỹ một chút cũng không có gì lạ, không phải minh chủ nào cũng có thể lấy ra tám, chín triệu thần tinh. Có lẽ Tư Đồ Tu là một trong những minh chủ giàu có nhất.
“Cuối cùng cũng nghiêm túc rồi…”
Cảm nhận được khí tức của Tư Đồ Tu đang không ngừng tăng vọt, trên mặt La Chinh hiện lên vẻ hài lòng.