Cho dù được Chiến Đế Đại Vũ khen ngợi, nhưng Vân Long Đào cũng chỉ hơi mỉm cười, sau đó tiếp tục nói: “Còn ai muốn khiêu chiến với ta không?”Từ sau khi Vân Long Đào tung Trảm Không kiếm ra thì đã có hai người liên tiếp bị hắn chặt đứt cánh tay. Đám võ giả Hư Kiếp Cảnh vốn vẫn còn kích động nhưng ngay lập tức đã trầm mặc.
Không phải bọn họ thiếu tự tin. Võ giả trong tứ đại thần quốc có thể bước lên đứng ở đội ngũ thứ nhất thì có người nào không phải người xuất sắc trong võ phủ? Nếu không có niềm tin tuyệt đối vào chính mình thì căn bản không thể nào bước vào đội ngũ thứ nhất.
Nhưng khí thế của Vân Long Đào quá mạnh mẽ, điều này khiến bọn họ bắt đầu do dự.
Nếu thắng còn được, nhưng lỡ thua thì sao?
Kế tiếp, mọi người còn phải xuất phát đến thánh hải Thiên Vũ nữa kìa. Tuy cánh tay bị chém đứt cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng không có khả năng khôi phục đến mức hoàn hảo chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, vậy nên sẽ có ảnh hưởng không nhỏ tới hành trình đến thánh hải Thiên Vũ.
Trận so đấu trước mắt này, lúc đầu chẳng qua chỉ là góp vui cho việc đi vào thánh hải Thiên Vũ mà thôi. Nhưng qua nhiều năm, nó dần dần biến thành so đấu để kiểm tra thực lực của các đệ tử trẻ tuổi trong tứ đại thần quốc.
Ngay cả như vậy thì cũng không quan trọng bằng việc thăm dò bí cảnh trong thánh hải Thiên Vũ.
Cho nên không ít thiên tài của đội ngũ thứ nhất đều đánh trống rút lui…
Nhưng bọn họ lại không biết, đám hoàng tộc đứng trên bậc thềm đã thầm so đấu chân hỏa. Tuy các đại năng Thần Hải Cảnh không nói gì, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy khó chịu với Chiến Đế Đại Vũ và Vân Long Đào.
Thần quốc Tinh Dã lại thua thêm lần nữa nên đã đến lượt thần quốc Thiên Phong và thần quốc Hắc Thiết.
Chiến Hoàng Thiên Phong của thần quốc Thiên Phong vẫn không nói gì, cả Thái tử và các Hoàng tử phía sau hắn cũng vậy.
Còn hai mắt của Quốc chủ thần quốc Hắc Thiết – Chu Hoàng lại chợt lóe lên. Đảo qua người Yến Vương và Thái tử Chu Ninh. Chu Hoàng không nói gì, nhưng ánh mắt đã bộc lộ tất cả.
Trong lòng Yến Vương cũng sôi sục lên, vừa mới chuẩn bị mở miệng muốn đề cử La Chinh lên sàn thì Chu Ninh cũng đã giành trước một bước, cao giọng nói: “Tiêu Đạo Viễn, thay ta xuất chiến!”
Nghe thấy lời Chu Ninh nói, ánh mắt Yến Vương thoáng hiện vẻ lạnh lùng, sau đó cũng không nói gì nữa.
Nếu ca ca nhất định phải cầm hòa thì để ngươi đi trước đi. Dù sao Tiêu Đạo Viễn cũng là quân cờ cuối cùng của ngươi. Nếu Tiêu Đạo Viễn này mà cũng thua, thậm chí còn bị chặt đứt cánh tay thì chỉ e sẽ tạo thành một đả kích rất lớn với đội ngũ của ngươi thôi. Hiệu quả thăm dò bí cảnh chắc chắn sẽ suy giảm đi nhiều. Thật ra ta rất mong chờ, sau khi Tiêu Đạo Viễn thua thì chẳng lẽ ngươi định tự mình ra trận? Yến Vương thầm nghĩ trong lòng như vậy.
Thật ra Chu Ninh hơi nôn nóng. Tiêu Đạo Viễn và Chiêm Uân đều là thuộc hạ mà hắn ưng ý. Hắn muốn chứng minh cách nhìn người và dùng người của hắn trước mặt Chu Hoàng. Vậy mà Chiêm Uân lại không biết cố gắng, dễ dàng bại trận như vậy!
Hắn chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Tiêu Đạo Viễn.
Võ phủ Hắc Danh chính là võ phủ lớn nhất trong thần quốc Hắc Thiết, tuy đều là thế lực lục phẩm như võ phủ Ngọc Huyền, nhưng võ phủ Ngọc Huyền chỉ có thể đứng thứ hai. Mà Tiêu Đạo Viễn lại là người mạnh nhất trong võ phủ Hắc Danh, nên lần này lên sàn, không chỉ có Thái tử gửi gắm nhiều kỳ vọng vào hắn mà rất nhiều võ giả trong thần quốc Hắc Thiết cũng vậy!
Nghe thấy lời Thái tử nói, Tiêu Đạo Viễn tung người nhảy lên, sau đó chắp tay với Thái tử và Quốc chủ của thần quốc Hắc Thiết, lấy ra một cây thương từ trong nhẫn tu di.
“Thánh khí thượng phẩm…”
“Mẹ nó! Võ giả của thần quốc Hắc Thiết chỉ được có chỗ này là giỏi. Võ giả Hư Kiếp Cảnh mà lại có được thánh khí thượng phẩm, quả thực là…”
“Đành chịu thôi. thần quốc Hắc Thiết có thừa luyện khí sư, hầu hết thánh khí trong tứ đại thần quốc chúng ta đều đến từ thần quốc Hắc Thiết. So với việc thần quốc Thiên Phong có thừa luyện đan sư, thần quốc Đại Vũ có thừa phù văn sư thì chuyện này cũng bình thường!”
Chính xác thì thuật luyện khí của thần quốc Hắc Thiết là nổi danh nhất, mà quan trọng hơn là Tiêu gia của Tiêu Đạo Viễn chính là thế gia luyện khí. Tuy nhiên, ngay cả như vậy thì thánh khí thượng phẩm vẫn là thứ cực kỳ quý hiếm. Lúc bình thường, Tiêu Đạo Viễn cũng sẽ không trang bị một cây trường thương có cấp bậc thánh khí thượng phẩm.
Nhưng bây giờ lại là thăm dò bí cảnh trong thánh hải Thiên Vũ, nó ảnh hưởng rất lớn đến tiền đồ của Tiêu Đạo Viễn nên Tiêu gia mới đưa cho hắn một cây thương thánh khí thượng phẩm.
“Ầm!”
Vượt ngoài dự kiến chính là thân cây thương thánh khí thượng phẩm này hình như cực kỳ dẻo. Khi Tiêu Đạo Viễn dùng sức thì nó rung lên giống như một chiếc roi, quật thật mạnh vào trong không khí, phát ra một tiếng khủng khiếp, đinh tai nhức óc.
Ánh mắt Tiêu Đạo Viễn lạnh lẽo, gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Long Đào trước mặt.
Lúc này đây, Vân Long Đào lại vươn một bàn tay về phía Tiêu Đạo Viễn: “Năm kiếm, để đánh bại ngươi chỉ cần năm kiếm”
Tiêu Đạo Viễn lại hừ lạnh một tiếng: “Bỏ cái vẻ đó của ngươi đi, thật ấu trĩ. Cho dù là một kiếm hay năm kiếm, thậm chí là năm mươi kiếm thì thắng bại chính là thắng bại!”
Nghe Tiêu Đạo Viễn nói vậy, khuôn mặt Vân Long Đào mới hiện ra nụ cười: “Đối thủ lần này không tồi. Xem ra ta hẳn phải nghiêm túc một chút!”
“Cái gì gọi là nghiêm túc một chút? Chẳng lẽ trước đó Vân Long Đào không dùng hết toàn lực sao?”
“Ta không tin. Hắn là tên bốc phét!”
“Vân Long Đào đánh bại Chiêm Uân chỉ dùng ba kiếm, đánh bại Nguyệt Tùng Vân khi dùng bốn kiếm, có lẽ hắn thật sự không dùng hết toàn lực…”
Bây giờ, ngoại trừ võ giả của thần quốc Đại Vũ thì có thể nói là võ giả của ba thần quốc khác đều cùng chung kẻ địch. Vân Long Đào này quá ngông cuồng, mà khổ nhất là hắn còn có lý do để ngông cuồng nữa chứ, thực lực của bản thân hắn cao không lường được. Nhiều người đi lên như vậy mà chưa ai có thể thử xem thực lực của hắn cao đến đâu.
Lúc này vẫn là Vân Long Đào tấn công trước. Thân hình hắn như thoi đưa, xé rách không gian, Trảm Không kiếm trí mạng trong tay lại chém ra lần nữa.
Tiêu Đạo Viễn hừ lạnh một tiếng, trường thương trong tay giống như một con rắn, bắt đầu lượn quanh.
Tốc độ dùng Trảm Không kiếm của Vân Long Đào đã cực nhanh, nhưng sau khi trường thương của Tiêu Đạo Viễn uốn lượn ra thì ngay lập tức rung lên rồi lao đi nhanh như chớp, ra muộn mà đến trước!
Không chỉ thế, trong nháy mắt mũi thương đã chỉ vào Vân Long Đào. Nhưng sau khi uốn lượn một cái, phần thân mềm mại thon dài kia đã trực tiếp quấn lên Trảm Không kiếm một vòng. Sau đó mũi thương mới đi thẳng không lùi, hướng về mặt Vân Long Đào!
(*Cảm ơn bạn đọc đã luôn theo dõi và ủng hộ Waka. Bản quyền truyện Bách Luyện Thành Thần thuộc về Waka, các cá nhân, tổ chức khác đăng tải truyện đều là trái phép và sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Trân trọng!)
Tương tự, một thương này của Tiêu Đạo Viễn không chỉ cản lại Trảm Không kiếm của Vân Long Đào mà còn có ý một kích giết chết Vân Long Đào.
Trảm Không kiếm của Vân Long Đào thực sự sắc bén. Cho dù là thánh khí thì cũng không thể ngăn cản được mấy lần. Nhưng dù sao trường thương của Tiêu Đạo Viễn cũng là thánh khí thượng phẩm. Huống hồ phần thân lại mềm dẻo, quấn quanh như vậy mà Trảm Không kiếm lại không thể chém đứt thân trường thương.
“Vèo!”
Mũi thương giống như một con rắn độc, phi thẳng đến mặt Vân Long Đào. Chỉ thấy đầu Vân Long Đào hơi nghiêng về một bên, mũi thương liền sượt qua bên tai hắn.
Tuy nhiên, dường như mũi thương kia có ý thức của mình vậy. Một kích không trúng thì lại uốn mình thêm lần nữa rồi quay đầu lại đâm về phía gáy của Vân Long Đào!
Lúc này, khuôn mặt Vân Long Đào nở nụ cười thản nhiên, tay cầm Trảm Không kiếm buông ra, cả người bỗng trầm xuống. Cùng lúc đó, không gian được lợi dụng để chế tạo Trảm Không kiếm kia cũng đã biến mất. Vốn dĩ Trảm Không kiếm này là do chính Vân Long Đào lợi dụng không gian để ngưng kết thành, cho dù biến mất thì hắn cũng có thể ngưng kết lại một lần nữa chỉ trong chớp mắt.
Chỉ một kích của Tiêu Đạo Viễn mà đã buộc Vân Long Đào phải từ bỏ vũ khí của mình, đồng thời lựa chọn lui về phía sau…
Không thể không nói, đây cũng là thành tích tốt nhất từ trước tới nay.
Rất nhiều võ giả của võ phủ Hắc Thiết lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi. Có lẽ, trong lòng bọn họ và những người trẻ tuổi của thần quốc Hắc Thiết đã không trông cậy gì vào chiến thắng trước Vân Long Đào nữa rồi. Chỉ cần có thể ép Vân Long Đào lui về phía sau như vậy cũng coi như lấy lại được chút ít thể diện.
Nhưng trong lòng Chu Ninh và Chu Hoàng lại không nghĩ như vậy.
Đường đường là thần quốc Hắc Thiết, thế nhưng lại không tìm ra được người nào có thể đối kháng lại một Vân Long Đào. Đây là hiện thực mà bọn họ không thể chấp nhận được.
Tuy trong những năm gần đây thần quốc Hắc Thiết đã dần suy yếu, nhưng không yếu đến mức này!
Mắt Chu Ninh tối sầm lại, trong lòng hắn đã có tính toán. Nếu Tiêu Đạo Viễn thật sự thua thì có lẽ hắn sẽ phải lên sàn để giảm bớt nhuệ khí của Vân Long Đào! Hắn là Thái tử của thần quốc Hắc Thiết, nên hắn có nghĩa vụ phải giữ gìn danh dự cho thần quốc Hắc Thiết!
Mặc dù nếu hắn lấy thân phận Thái tử tự mình xuất chiến thì cũng hơi mất mặt, nhưng lúc này không nghĩ được nhiều như vậy.
Vân Long Đào lùi ra sau, thân hình càng lúc càng co rụt lại, cũng đã tạo ra một khoảng cách với Tiêu Đạo Viễn. Hắn chỉ phất tay một cái thì một Trảm Không kiếm đã xuất hiện trong tay hắn thêm lần nữa.
“Không tồi. Thật sự không tồi. Đủ để khiến ta nghiêm túc một chút!” Vân Long Đào chỉ thanh Trảm Không kiếm trong suốt về phía Tiêu Đạo Viễn.
“Đúng là lắm lời!” Một tay Tiêu Đạo Viễn cầm trường thương, một tay khác lại mở hai ngón ra rồi ấn trên thân trường thương. Tay cầm trường thương dồn sức xé ra. Trường thương giống như thước dây dùng để may vá vậy, bị hai ngón tay hắn kéo ra.
“Roẹt…”
Sau khi hai ngón tay của Tiêu Đạo Viễn lướt qua thì cũng đã thắp sáng thân trường thương. Trường thương kia phảng phất như có linh hồn, hoàn toàn biến thành một con rắn, không ngừng uốn lượn xung quanh Tiêu Đạo Viễn. Nhưng từ đầu đến cuối, mũi thương vẫn nhắm thẳng vào Vân Long Đào.
Khuôn mặt Vân Long Đào hiện lên nụ cười. Trảm Không kiếm trong tay nhẹ nhàng vung lên, thật sự không nói gì nhiều mà chỉ tung ra kiếm thứ hai về phía Tiêu Đạo Viễn!
Sau khi Tiêu Đạo Viễn khởi động linh tính của trường thương, chờ khi Vân Long Đào vừa mới tới gần thì nó bèn tự động triển khai tiến công về phía hắn giống như một dã thú có khứu giác nhạy bén.
“Keng!”
Vào khoảnh khắc mũi trường thương ghim trên người Vân Long Đào, cũng chính là khoảnh khắc trên người Vân Long Đào lại xuất hiện Áo Giáp Không Gian…
Một thương này chỉ để lại một dấu vết sâu hoắm trên Áo Giáp Không Gian của hắn, chứ không thể nào phá vỡ áo giáp của hắn. Hoặc nên nói là một kích này không thể nào phá vỡ.
Thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt rất nhiều võ giả Hư Kiếp Cảnh của thần quốc Hắc Thiết đều lập tức đen lại.
Vốn dĩ mọi người cho rằng sau khi Vân Long Đào ngưng kết Trảm Không kiếm thì không thể ngưng kết ra Áo Giáp Không Gian, nhưng nghĩ lại thì có lẽ chỉ là do Vân Long Đào cảm thấy không cần mà thôi.
Cái tên này có được Áo Giáp Không Gian, đao thương không xâm nhập được, lại có thêm Trảm Không kiếm sắc bén đến mức chém được vạn vật, giờ biết đánh như thế nào? Chuyện này vốn đã không thể phá giải!
Giống như suy nghĩ của mọi người, khi Vân Long Đào nghiêm túc thì căn bản sẽ không tránh né và phòng ngự, tùy tiện để trường thương của Tiêu Đạo Viễn đâm thẳng. Mà Trảm Không kiếm trong tay hắn lại không ngừng trượt trong không gian, từng kiếm, từng kiếm chém về phía Tiêu Đạo Viễn.
Kiếm thứ ba, kiếm thứ tư, kiếm thứ năm…
Sau khi hết năm kiếm, bóng dáng Vân Long Đào lóe bên, sau đó một chùm hoa máu nổ ra, lại là một cánh tay rơi xuống từ không trung.
Ánh mắt của Thái tử lóe lên một tia không chắc chắn, trong mắt hiện ra vẻ thất vọng, chân mày càng lúc càng nhíu lại thật sâu. Phải làm sao bây giờ? Thật sự phải tự mình xuất chiến?
Đúng lúc này, ánh mắt của Thái tử bỗng dừng trên một bóng hình hơi gầy trên quảng trường, người nọ chính là La Chinh đang xem trận đánh.