Sau khi Tô Khiêm mất tích, Thạch Kinh Thiên chính là người duy nhất đại diện cho Đông Vực ở Vân Điện, trong cả Phần Thiên Cung làm gì có ai dám đối địch với hắn?Cả vương triều Phần Thiên cùng lắm cũng chỉ là vương triều của quốc gia người phàm mà thôi, ở trước mặt võ giả thì chẳng khác nào trẻ con yếu đuối, phế ai lập ai thì cũng chỉ cần một câu nói của cường giả mà thôi!
Văn võ bá quan trong triều trợn mắt há mồm kinh hãi, nhưng không ai dám nhảy ra nói lấy một câu, còn mấy vị võ giả Thần Đan Cảnh ẩn cư ở Phần Thiên Cung thì căn bản không tình nguyện đứng ra can thiệp…
Hắn để cho chính Tô Linh Vận lựa chọn phế bỏ Tô Duệ để tự mình đăng cơ làm hoàng đế hay là đi về Trung Vực nương nhờ La Chinh.
Nhưng lựa chọn của Tô Linh Vận lại làm cho Thạch Kinh Thiên phải giật mình. Nàng không hề chọn giết chết Tô Duệ cũng không trở thành nữ hoàng đầu tiên của vương triều Phần Thiên, đồng thời cũng không rời khỏi Đông Vực mà trở về Thanh Vân Tông, trở về Tiểu Vũ Phong tiếp tục cuộc đời đạo sư của nàng.
Thạch Kinh Thiên thuật lại một lần tình hình về Tô Linh Vận sau khi La Chinh rời đi.
La Chinh khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười tủm tỉm. Không thể không nói, những gì Thạch Kinh Thiên đã làm cũng đủ để hắn hài lòng, chẳng qua chuyện Tô Linh Vận chịu sống ở trên Tiểu Vũ Phong thì lại làm cho La Chinh hết sức bất ngờ.
Hai người dùng chân nguyên truyền âm, Ninh Vũ Điệp liền tò mò hỏi: “Các ngươi đang nói cái gì thế?”
“Cái này…” Trên mặt Thạch Kinh Thiên lộ ra vẻ lúng túng, La Chinh đã dùng chân nguyên truyền âm thì dĩ nhiên là không muốn hai nữ tử bên cạnh nghe thấy, làm sao hắn có thể nói ra được? Nhưng Điện chủ đã hỏi như vậy, hắn lại không biết phải trả lời như thế nào.
La Chinh mỉm cười nói: “Không có chuyện gì, chỉ tâm sự mấy việc xảy ra ở Thanh Vân Tông thôi. Tiểu Điệp, Ấu Cầm, các nàng đã tới thì để cho Thạch tông chủ dẫn mọi người đi dạo một chút, ta có một số việc phải đi xử lý”
Khê Ấu Cầm vẫn luôn im lặng, song nhìn thấy hai mắt La Chinh hơi lóe lên, trong lòng liền sáng tỏ, đoán ra được một chút.
Ngược lại Ninh Vũ Điệp vẫn còn ngây thơ không biết, ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Thạch Kinh Thiên đi ngay đằng trước vội vàng nói: “Điện chủ, trước tiên xin mời tới tiểu tọa trong điện Thanh Vân, sau đó ta sẽ đưa người đi tham quan các Phong của Thanh Vân Tông…”
La Chinh tìm một lý do rồi rời đi, còn Khê Ấu Cầm và Ninh Vũ Điệp theo Thạch Kinh Thiên đi thẳng vào trong điện Thanh Vân.
Thạch Kinh Thiên vừa vào điện Thanh Vân liền sắp xếp các thị nữ lên nghênh tiếp, song trước khi vào trong điện, Khê Ấu Cầm bèn đứng ở ngoài cổng chính điện.
Ninh Vũ Điệp liếc Khê Ấu Cầm một cái rồi hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
Khê Ấu Cầm mỉm cười: “Không có gì, chỉ cảm thấy có cái gì đó không bình thường mà thôi”
“Cái gì không bình thường?” Ninh Vũ Điệp lại hỏi.
Khê Ấu Cầm không nói, ngước đầu bước vào trong điện Thanh Vân.
Ninh Vũ Điệp nhíu mày, không biết nha đầu kia có ý tưởng gì, nàng bèn dời gót sen, thân thể lách một cái liền ngăn ở trước mặt Khê Ấu Cầm, đối mặt với Khê Ấu Cầm mà hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì? Liên quan tới La Chinh ư?”
Khê Ấu Cầm đương nhiên biết rõ tính cách của Ninh Vũ Điệp, thứ Ninh Vũ Điệp không nhìn ra, nàng lại có thể nhìn ra. Song Khê Ấu Cầm cũng không mong muốn can thiệp vào chuyện của La Chinh, hoặc có thể nói là nàng không dám can thiệp, nhưng Ninh Vũ Điệp lại dám, nàng cố tình để lộ một nút thắt, mục đích chính là gợi để Ninh Vũ Điệp truy hỏi.
Quả nhiên, chỉ là một động tác nho nhỏ là Ninh Vũ Điệp đã không chịu bỏ qua.
Khê Ấu Cầm mỉm cười, “Cũng có thể coi là như vậy, song ta thấy nên quên đi thì hơn”
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Giọng Ninh Vũ Điệp đã trầm xuống.
Thạch Kinh Thiên đã sai đám thị nữ sắp xếp trà nước, bánh ngọt tinh tế trong điện xong xuôi, ngay cả bàn ghế cũng đã thay đổi. Trong lúc chờ Ninh Vũ Điệp vào điện, Thạch Kinh Thiên còn suy xét xem cần phải tổ chức để các đệ tử tinh anh của ba mươi ba Phong trong Thanh Vân Tông diễn luyện một lần cho Điện chủ xem qua.
Thế nhưng hai nữ tử kia lại cứ đứng ở cửa điện, không biết đang nói gì.
Khê Ấu Cầm lạnh lùng nói: “La Chinh sống ở Đông Vực, sinh ra từ tông môn nhị phẩm này, tuy hắn không phải là người bừa bãi, nhưng sợ rằng cũng có nhân tình. Ta đang suy nghĩ xem người đó là ai?”
Nghe thấy câu này, trong lòng Ninh Vũ Điệp liền nổi cơn ghen. Nàng khác với Khê Ấu Cầm ở chỗ, nàng là nữ tử có bản tính hiếu thắng, để cho một Khê Ấu Cầm ở bên cạnh La Chinh đã là ranh giới cuối cùng của nàng rồi. Hiện tại xem ra, Khê Ấu Cầm không phải là người đầu tiên, hoặc có thể nói cũng không phải là người cuối cùng.
Tuy nàng đã cố hết sức để kiểm soát tâm tình của mình, nhưng sắc mặt vẫn còn chút biến đổi khó mà dìm xuống.
Nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Ninh Vũ Điệp, Khê Ấu Cầm cười cười, ngược lại còn an ủi: “Chẳng phải nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường sao? Nếu như không có thì mới bất thường”
“Ngụy biện!” Ninh Vũ Điệp thở hồng hộc xông vào trong điện Thanh Vân, Thạch Kinh Thiên đang kính cẩn chờ Ninh Vũ Điệp nhập tọa thì đã thấy nàng thở hổn hển tựa vào chính giữa ghế rồng rồi!
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Điện chủ, Thạch Kinh Thiên cũng căng thẳng không dám nói câu nào.
Trái lại, Khê Ấu Cầm ung dung đi về phía Ninh Vũ Điệp. Nàng ngồi ở bên cạnh Ninh Vũ Điệp, bỗng nhiên nói một cách thật thà: “Cho dù có thế nào thì đây cũng là lựa chọn của La Chinh. Chàng đã là phu quân của tỷ, tỷ cũng không thể giận dữ với chàng như vậy”
Tuy rằng Ninh Vũ Điệp và Khê Ấu Cầm bất hòa, nhưng đã sống chung với nhau một khoảng thời gian nên dù quan hệ không đến mức tình như tỷ muội thì biểu hiện cũng rất hòa hợp. Lúc này Ninh Vũ Điệp sinh ra một cảm giác đồng bệnh tương liên.
“Tỷ không muốn đi xem sao?” Khê Ấu Cầm bỗng nhiên nhỏ giọng nói.
Ninh Vũ Điệp không hề suy nghĩ, lập tức trả lời: “Không muốn!”
“Thực sự không muốn?” Khê Ấu Cầm xích tới gần, tiến tới trước mặt Ninh Vũ Điệp.
“Không muốn…” Thái độ của Ninh Vũ Điệp cũng không kiên quyết lắm. Nhìn thấy ý cười giễu cợt Khê Ấu Cầm để lộ ra ngoài thì nàng mới lên tiếng: “Lén đi xem sao…”
Bên này Thạch Kinh Thiên do dự một lúc, vừa mới chuẩn bị nói thì chợt nghe thấy Ninh Vũ Điệp lạnh lùng hỏi: “Chấp sự Thạch, La Chinh đi tới chỗ nào?”
Vấn đề này hơi khó trả lời, vẻ mặt Thạch Kinh Thiên khó xử.
“Chẳng lẽ ngươi muốn ta tự mình đi tìm?” Ninh Vũ Điệp nhìn chằm chằm Thạch Kinh Thiên nói.
“Thuộc hạ không dám. La Chinh đã đi Tiểu Vũ Phong, để thuộc hạ đưa người qua đó” Thạch Kinh Thiên vội vàng đáp.
Suy cho cùng thì Ninh Vũ Điệp mới là chính chủ, Thạch Kinh Thiên thà đắc tội La Chinh chứ có đánh chết cũng không muốn làm mất lòng Ninh Vũ Điệp. Hơn nữa La Chinh đường đường là đại nam nhân, tuyệt đối rộng lượng hơn nữ nhân. Đừng thấy Điện chủ thường ngày hành động mạnh mẽ vang dội như vậy mà lầm, về mặt tình cảm thì đánh chết Thạch Kinh Thiên hắn cũng không tin Ninh Vũ Điệp sẽ độ lượng.
Vì vậy, hai cô gái liền chạy thẳng tới Tiểu Vũ Phong dưới sự dẫn đường của Thạch Kinh Thiên.
Tiểu Vũ Phong…
Mấy tháng trước, vì chống lại sức mạnh từ luồng sáng đen nên La Chinh đã phá hủy những ngọn núi của Đại Thế Giới chỉ trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn giữ lại những ngọn núi ở Đông Vực.
Nếu không thì sợ rằng toàn bộ ba mươi ba Phong của Thanh Vân Tông bây giờ đều đã bị chôn vùi rồi.
Sau một hồi đứng ngơ ngác dưới chân núi, thân hình của hắn liền bay vụt lên!
Trên lưng chừng núi của Tiểu Vũ Phong này chính là chỗ các đệ tử ngoại môn ở, đi lên trên là nơi ở của đạo sư. Khi La Chinh đi lướt qua sườn núi thì nhìn thấy rất nhiều võ giả tụ tập ở chỗ đó.
“Lôi đài?” Ánh mắt La Chinh lóe lên, hắn thu khí tức của mình lại, sau đó liền chầm chậm tới gần.
Trên lôi đài đang có hai đệ tử mặc trường bào đen so đấu.
“Vì sao đệ tử nội môn lại thi đấu ở chỗ này?” La Chinh cũng thấy hơi buồn bực. Dưới ánh mắt chăm chú, bỗng nhiên trên mặt hắn lộ ra nét vui mừng, “Không ngờ lại là Mạc Xán!”
Mạc Xán chính là người bạn đầu tiên mà La Chinh kết giao sau khi bước vào Thanh Vân Tông. So với La Chinh lúc rời đi, tính tình của Mạc Xán cũng có thay đổi lớn, quan trọng nhất chính là không ngờ hắn lại có thể làm đệ tử nội môn!
Thiên phú của Mạc Xán cũng bình thường, thậm chí ngay cả nghị lực cũng không đủ, rất nhiều lúc đều là nhờ sự khích lệ liên tục của La Chinh nên mới có thể kiên trì đến cùng. Hồi đó La Chinh cũng vì Mạc Xán mà đánh nhau với vị gia chủ của Mạc gia một trận…
Xem ra sau khi mình rời đi thì Mạc Xán cũng bỏ ra không ít nỗ lực. Trên lôi đài lúc này, Mạc Xán đang bùng phát từng luồng chân nguyên, song thực lực của đối phương cũng không yếu, thậm chí còn lợi hại hơn vài phần so với Mạc Xán. Nhưng nghị lực của Mạc Xán lại cực kỳ kiên định, cho dù đối phương phản kích mạnh tới mức nào thì hắn đều cắn chặt răng không chịu lui về phía sau lấy một bước!
Quả thật là Mạc Xán đã thay đổi rồi…
Trong lòng La Chinh cảm thán một câu, song sau khi quan sát, chân mày hắn lại nhíu chặt.
Thực lực của người còn lại trên lôi đài cao hơn Mạc Xán một bậc, có vẻ thành thạo trong chiến đấu hơn Mạc Xán, hơn nữa trên mặt còn có vẻ giống như đang bỡn cợt, công kích trong tay tùy ý trêu chọc Mạc Xán. Xuyên qua tiếng động ầm ĩ có thể nghe thấy người nọ vừa tiến công vừa cười lạnh nói: “Tiểu Vũ Phong có tư cách gì xếp hạng thứ nhất trong ba mươi ba Phong? Cùng lắm cũng chỉ cho ra một La Chinh mà thôi, chẳng phải La Chinh kia vừa đi thì tất sẽ lộ ra nguyên hình hay sao?”