Ám vực giống như một con thú khổng lồ màu đen, bao phủ phía đông của Thập Tứ Trọng Thiên. La Chinh nhìn thấy vùng tối tăm kia, đó là nơi xa nhất trong phạm vi bao phủ của Ám vực, cũng là nơi gần thành Vạn Linh nhấtBan đầu, Từ Hàng cũng không có ý định chết chung với La Chinh. Nhưng bản thân là đại thủ lĩnh của tộc Tinh Chuẩn, Từ Hàng lại phát hiện ra thực lực của La Chinh vô cùng mạnh nên chỉ còn con đường này để đi mà thôi.
“Vù, vù…”
Đôi cánh ở ngoài quả cầu liên tục vỗ vỗ, chở La Chinh bay về phía Ám vực.
“Đại thủ lĩnh! Không cần phải ngọc nát đá tan cùng tên loài người hèn mọn này đâu”
“Đại thủ lĩnh! Chắc hẳn sẽ còn cách tốt hơn!”
Đám tộc nhân tộc Tinh Chuẩn lập tức vây xung quanh Từ Hàng và liên tục la lên. Từ lúc chúng tấn công thành Vạn Linh tới giờ cũng chỉ mới gần nửa canh giờ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà tinh anh trong tộc đã tổn thất rất nhiều, ngay cả Liệp Tường cường đại trong tộc cũng bị tên loài người kia giết chỉ bằng một chiêu.
Đại thủ lĩnh muốn bắt tên nhãi này mà định theo hắn vào Ám vực. Đám chim ưng kia không thể chấp nhận được chuyện này.
“Tránh ra hết đi!” Từ Hàng gầm lên.
Nó đã quyết định rồi nên đương nhiên không cho phép thủ hạ của mình ngăn cản. Đám chim ưng kia không dám tiếp tục ngăn cản nữa, chỉ đành tránh đường, trơ mắt nhìn đại thủ lĩnh lao vào “tấm màn đen” Ám vực.
La Chinh liên tục giãy giụa bên trong quả cầu kia. Sức mạnh mà Tinh Chi Tĩnh Trệ phát ra vô cùng quái dị, nó giống như một loại sức mạnh phong ấn, nhưng loại này khác xa với phương pháp phong ấn bình thường. Ngoài tư duy thì toàn thân của La Chinh đều trở nên trì trệ.
Hắn nhìn Ám vực cách đó không xa, vẻ mặt cũng càng lúc càng nghiêm túc hơn.
…
Giữa núi Thiên Ô và núi Địa Ô có một triền núi không cao lắm. Khi Phượng Ca vọt tới triền núi thì sức mạnh đột nhiên tăng vọt. Mặt đất dưới chân nàng, trong phạm vi nghìn trượng đều đột nhiên rung mạnh, đồng thời nhanh chóng nứt ra.
Nàng bay thẳng lên trên sườn núi như một mũi tên. Thấy những vết nứt đang nhanh chóng lan ra trên mặt đất, trong mắt Xích Điện và Huyết Hống lại toát ra vẻ chấn động. Chúng lập tức theo chân Phượng Ca leo lên triền núi.
Sau khi sức mạnh bắn vọt yếu bớt, Phượng Ca lại hạ xuống con dốc trên sườn núi.
“Rầm!”
Trên triền núi đột nhiên xuất hiện một vết rạn giống như mạng nhện, nàng lại bay vọt lên một lần nữa. Cứ thế khoảng hai, ba lần, Phượng Ca đã đứng trên đỉnh của triền núi này. Ám vực đen như mực lập tức đập vào mắt nàng, đồng thời nàng cũng nhìn thấy đám chim ưng kia và đại thủ lĩnh của chúng đang lao tới Ám vực với tốc độ cao.
“A…”
Trong mắt Phượng Ca lộ ra vẻ hoảng sợ. La Chinh cứ thế bị kéo vào trong Ám vực, điều này khiến nàng khó mà chịu đựng được.
“Vèo vèo!”
Hai sinh linh Bỉ Ngạn là Xích Điện và Huyết Hống cũng vọt lên tới đỉnh của triền núi. Sau khi nhìn thấy rõ cảnh tượng ở phía xa xa kia, con ngươi trong mắt chúng cũng đột nhiên co rút lại.
“Không cứu được…” Huyết Hống nói bằng giọng trầm trầm.
“Nghe nói Tinh Chi Tĩnh Trệ kia có thể ngăn cản mọi năng lượng lưu động, e rằng Thành Vệ đại nhân cũng không thể phản kháng được…” Xích Điện lắc đầu.
Bọn chúng hiểu rất rõ hậu quả khi rơi vào Ám vực, La Chinh có mạnh tới đâu cũng khó mà thoát khỏi kết cục này.
Tuy nhiên trong lòng Xích Điện lại có tính toán riêng. Một tên La Chinh chết cũng chẳng ảnh hưởng quá lớn, chắc chắn Phượng Ca vẫn còn sống. Trong lòng Xích Điện, thực lực của Phượng Ca cũng chẳng kém gì La Chinh, chí ít cũng khó có ai ở trong Thập Tứ Trọng Thiên địch lại nàng.
Ngay khi Huyết Hống và Xích Điện đang rơi vào suy tư, Phượng Ca đột nhiên tỏa ra một khí tức nhu hòa.
Nàng đảo mắt một cái, hào quang trắng bao phủ ở mặt ngoài của đồng tử đã hoàn toàn biến mất.
“Phượng Ca điện hạ…” Huyết Hống nhìn thấy dáng vẻ này của Phượng Ca thì giật nảy mình, vô thức gọi tên nàng.
“Phượng Ca điện hạ?”
Xích Điện ở bên cạnh cũng nhìn nàng chằm chằm, không biết Phượng Ca muốn làm gì.
Phượng Ca gần như đã mất ý thức, cả người trở nên ngây dại. Hai tay nàng giơ ra phía trước một cách máy móc, từng sợi sáng trắng bay lên từ lòng bàn tay của Phượng Ca.
Hình thái của ánh sáng rất khó nắm bắt, gần như tất cả ánh sáng đều chiếu ra thẳng tắp nhưng khi rơi vào tay Phượng Ca thì tất cả những tia sáng này đều có nhiều hoa văn.
“Đây là ánh sáng gì?” Huyết Hống trầm giọng nói.
Thấy ánh sáng màu trắng này, Xích Điện khẽ nhăn mày lại.
Tộc nhân tộc Dẫn Dứu vốn đều rất thông minh, Xích Điện lại là thủ lĩnh của tộc Dẫn Dứu nên hiểu một chút về các truyền thuyết trong Ám vực. Nghe nói trong Ám vực có Thuần Khiết Giả có thể tạo ra ánh sáng, trừ khử tất cả những sinh linh trong Ám vực…
Chẳng lẽ Phượng Ca điện hạ cũng là một Thuần Khiết Giả ư? Chuyện này không có khả năng lắm…
Rõ ràng Phượng Ca tới từ thế giới bên ngoài Bỉ Ngạn, sao nàng có thể là Thuần Khiết Giả được?
Các dòng suy nghĩ giao nhau trong đầu Xích Điện hình thành hai phán đoán trái ngược nhau. Nếu nàng không phải Thuần Khiết Giả thì rốt cuộc bây giờ Phượng Ca đang làm gì?
Sau khi hai tay của Phượng Ca giao nhau, ánh sáng trong mắt nàng đột nhiên tắt vụt, ánh sáng trắng giấu kín sau con ngươi lại xuất hiện một lần nữa. Nhưng trong con mắt này lộ ra sự mệt mỏi tới tột độ, Phượng Ca nhắm mắt lại, từ từ ngất xỉu.
Trước khi nàng ngã sấp xuống, Huyết Hống duỗi cánh tay to ra đỡ lấy Phượng Ca, sau đó trầm giọng nói: “Ngất rồi, vừa rồi… rốt cuộc Phượng Ca đã làm gì?”
“Trời ạ…” Xích Điện nhìn chăm chú về phía trước, trong mắt lộ rõ vẻ không thể tin nổi.
Ám vực là một tấm màn đen kéo dài từ mặt đất lên đến bầu trời, hoàn toàn không có một góc chết nào. Nhưng giờ khắc này, ở biên giới trên không của Ám vực xuất hiện một khe nứt cực lớn. Lúc khe nứt này mở lộ ra một ánh sáng trắng lóa mắt, mắt thường không thể nào nhìn thẳng vào ánh sáng kia được.
…
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Đám chim ưng dừng ở bên ngoài Ám vực, trơ mắt nhìn đại thủ lĩnh của mình lao vào trong. Chỉ trong nháy mắt, nó đã bị bóng tối nuốt chửng, hoàn toàn biến mất trong Ám vực.
Vào giây phút Từ Hàng xông vào Ám vực, năng lượng trong bóng tối đã xảy ra phản ứng với thân thể của nó, cả hai bắt đầu ăn mòn lẫn nhau. Lông tóc toàn thân của nó vỡ vụn trong chớp mắt, tiếp theo là tới da thịt và xương cốt!
La Chinh bị nhốt bên trong Tinh Chi Tĩnh Trệ nên quả cầu ánh sáng này đã giúp hắn ngăn cản trong chốc lát. Tuy nhiên, cả La Chinh và Từ Hàng đều rõ bản thân họ là sinh linh của Quang vực, vì thế không sớm thì muộn cũng sẽ bị Ám vực cắn nuốt sạch sẽ!
Lúc Từ Hàng nghĩ mục đích của bản thân sắp thành công thì đột nhiên một khe nứt xuất hiện ở trên không. Ánh sáng từ khe nứt kia chiếu thẳng xuống dưới, lập tức chiếu rọi phạm vi trăm dặm trong Ám vực!
“Đây… Đây là cái gì vậy…” Trong đôi mắt ưng của Từ Hàng tràn đầy vẻ khó tin.
Vị trí của nó và La Chinh đã không còn được tính là Ám vực nữa…
Ánh sáng trong khe nứt kia dễ dàng xua tan bóng tối của Ám vực như vậy ư?
Dù có suy nghĩ nát óc, Từ Hàng cũng không nghĩ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Sinh linh trong phạm vi trăm dặm của Ám vực thì lại gặp hạn lớn. Tất cả các sinh linh Ám vực lập tức biến thành tro tàn dưới ánh sáng cực mạnh này. Dù là yêu thực Yêu Thực Hắc Ám cao tới nghìn trượng hay Ngũ Sắc Địa Long trốn sâu dưới lòng đất cũng không thoát khỏi. Chúng đều chết trong trận tai bay vạ gió này.