Bên trong tường lửa có một thân thể hoàn mỹ từ đầu tới chân đang từ từ nổi lên, đó chính là A Hỏa. Lúc A Hỏa nổi lên, một con rồng màu trắng uốn lượn bên trong tường lửa với tốc độ khó mà tin nổi“Vèo vèo vèo vèo…”
Sau khi bay mấy vòng trong tường lửa, rồng trắng nhanh chóng trốn vào trong cơ thể của A Hỏa. Con rồng trắng này là một Quỷ Quyết cấp Oán, sở trường của nó là tốc độ. Khi rồng trắng và A Hỏa hợp thể, thực lực của nàng ta không chỉ tăng lên gấp bội.
“Ta không biết vì sao các ngươi phát hiện ra đài Bảo Bình có hai con đường, nhưng bên này…” A Hỏa làm một động tác từ chối.
“Cấm chỉ thông hành”
Áo giáp Thánh Dực và Mục Linh đang hóa thành con mèo lớn cũng chạy tới. Tuy bên văn minh Nguyên Linh ít người nhưng cũng không có nghĩa bọn họ ở thế hạ phong. Huống chi, chỉ cần kéo dài tới lúc Hắc Phủ và Mạch Phủ tới thì chắc chắn văn minh Nguyên Linh sẽ giành phần thắng.
Đối với năm người của tộc Vô Không thì tình trạng này chính là tuyệt cảnh. Nhưng dù bản thân Thông Thiên giáo chủ, hay đám người Du Cẩu, Phan Thần cũng không hề lộ ra vẻ bối rối.
“Giao năng lượng thần đạo kia ra thì các ngươi sẽ được toàn thây” Giọng nói của Mục Linh truyền tới.
Mắt trên người con mèo lớn chớp liên tục. Những con mắt này đều lộ ra vẻ bình tĩnh. Mục Linh và Thông Thiên giáo chủ đấu với nhau chẳng phải ngày một ngày hai. Mục Linh từng bị Thông Thiên giáo chủ đánh bại, sau đó nó cũng trả đũa lại một lần. Lần này, nó chắc chắn phải khiến tộc Vô Không trả giá lớn.
Thông Thiên giáo chủ có thể phục sinh, nhưng những cường giả dị tộc đi theo y thì không thể nào phục sinh được. Nếu thắng trận này, nhất định có thể khiến tộc nhân của tộc Vô Không bị đả kích lớn.
“Ha ha…” Du Cẩu cười.
“Ha ha ha ha…”
“Ha ha…”
Đám Phan Thần cũng cười vô cùng thoải mái, đó là tiếng cười sau khi thành công đùa giỡn đối phương.
Sau đó, thân thể của đám người Du Cẩu, Phan Thần càng lúc càng mờ ảo, biến thành giả tượng như thật như ảo. Thân thể của Thông Thiên giáo chủ thì cuộn lại, hóa thành một cục màu trắng. Nhìn qua thì nó giống với một con Quỷ Quyệt sao biển. Khi nó ở trạng thái ngôi sao, trên xúc tu ánh lên sắc thái mê hoặc.
Sau đó, đám người này lập tức biến mất.
“Huyễn Tinh!”
Hai chữ này đến từ miệng của A Hỏa, lông mày nàng ta nhíu chặt. Sau khi A Hỏa biến thành con người, nàng ta đã liên tục điều chỉnh khuôn mặt, diện mạo lúc này đã đạt tới mức hoàn mỹ. Chỉ cần một cái nhăn mày, một nụ cười là có thể khiến lòng người rung động.
“Mục Linh đại nhân, Thiên Mục Chi Lực của ngài không nhìn thấu được giả tượng của Huyễn Tinh sao?” A Từ ở trong áo giáp Thánh Dực hỏi, trong giọng nói mơ hồ có ý trách cứ.
Sau khi A Từ nói dứt lời, tất cả những con mắt trên thân thể mèo đều quay sang nhìn chằm chằm áo giáp Thánh Dực. Đó là cái nhìn chăm chú của Mục Linh.
A Hỏa cũng thản nhiên liếc nhìn A Từ mà không nói gì. Dù hắn ta trốn ở trong áo giáp Thánh Dực nhưng cũng cảm nhận rõ ràng hơi lạnh thấu xương. A Từ chắc chắn Mục Linh sẽ ra tay giết mình vào lúc này.
Một lúc lâu sau, Mục Linh mới lạnh lùng nói: “Trình độ khống chế áo giáp Thánh Dực của ngươi không tệ. Sau này, một mình ngươi sẽ chịu trách nhiệm khống chế bộ giáp này”
“Vâng, Mục Linh đại nhân!” A Từ hưng phấn đáp.
…
Trong Ức Vạn Tháp Sơn, La Chinh lại trở lại hướng Tây Bắc một lần nữa theo chỉ dẫn của Nguyên Thủy Thiên Tôn và tìm được tháp sơn đúc bằng đồng đầu tiên. Lúc trước, Thiên Truyền từng khống chế La Chinh đập tháp sơn này. Đất xanh ở mặt ngoài tháp sơn này đều bị đập rụng làm lộ vòng tròn đồng đỏ bên trong ra.
Sau khi La Chinh đi vào phía sau của tháp sơn, hắn đấm một phát vào vòng tròn đồng đỏ.
“Rầm!”
“Tạch tạch tạch két…”
Ngọn tháp sơn thứ nhất bắt đầu nghiêng. La Chinh lại tiếp tục đấm thêm hai, ba phát nữa, tới tận khi tháp sơn hoàn toàn đổ thì hắn mới xuất phát tới tháp sơn thứ hai. Ngọn tháp sơn thứ hai, thứ ba cũng bị “La Chinh” đập đổ như vậy. Nhưng đến ngọn tháp sơn thứ tư thì bắt đầu xảy ra biến hóa.
Thiên Truyền thấy con đường mà La Chinh lựa chọn thì lúc đầu cũng hơi kinh ngạc. Nhưng sau khi La Chinh cho Thiên Truyền biết lý do hắn làm như vậy thì Thiên Truyền cũng không nói gì thêm nữa.
Thật ra, Thiên Truyền là người kiến tạo thế giới nên hiểu rất rõ về biến hóa của Ức Vạn Tháp Sơn. Nếu La Chinh đã biết con đường mà bản thân cần mở thì Thiên Truyền sẽ để hắn tự mở ra.
Không lâu sau, La Chinh đã đập đổ ngọn tháp sơn đúc bằng đồng cuối cùng nhờ sự chỉ dẫn của Nguyên Thủy Thiên Tôn. Một âm thanh biểu thị có cơ quan đang vận hành vang lên, nền đất bắt đầu truyền ra những tiếng nổ lớn kéo dài tới tận nơi xa.
“Nó thật sự mở ra rồi!” Trong mắt Nữ Oa lộ ra sự mừng rỡ.
“Cửa vào ở đâu?” Phục Hy hỏi.
“Phía Bắc, ở đằng sau Ức Vạn Tháp Sơn. Nơi đó có một khu đất hoang có diện tích không lớn. Phía dưới khu đất hoang này có một hầm lò” La Chinh chỉ về phía trước.
Đương nhiên, hắn chưa từng tới cái hầm kia, vị trí chính xác này đều do Nguyên Thủy Thiên Tôn cung cấp.
“Thế thì xuất phát thôi” Phục Hy nói.
“Vèo vèo vèo vèo…”
Đám người không dừng lại lâu mà lập tức bay về phía Bắc của Ức Vạn Tháp Sơn. Đúng như La Chinh nói, phía bắc của Ức Vạn Tháp Sơn có một mảnh đất hoang mà chim cũng không thèm ị. Nhìn qua thì đây là một khu đất bị đá vụn phủ kín, tiến vào trong khoảng mười dặm, năm mươi dặm, thậm chí cả trăm dặm thì cảnh sắc vẫn chẳng có gì thay đổi.
Sau khi đi được khoảng hai trăm dặm, La Chinh đột nhiên dừng lại, hắn bay nhanh về phía tây khoảng ba, bốn dặm rồi hạ xuống mặt đất. Nữ Oa, Phục Hy và đám Bất Hủ cảnh cũng chạy tới. Bọn họ cũng nhìn thấy dị trạng. Đó là một khe nứt kéo dài từ Ức Vạn Tháp Sơn tới giống như rắn cỏ có đường kẻ xám, lúc ẩn lúc hiện. Nhưng khi nó kéo dài tới vị trí dưới chân La Chinh thì lại tạo thành một vết rạn hình tròn.
“Chính là chỗ này sao?” Nữ Oa hỏi.
“Cứ thử là biết thôi!”
La Chinh gật đầu giơ nắm đấm lên và đấm mạnh xuống đất.
“Rầm!” Mặt đất vỡ nát rồi sụp xuống.
Phía dưới là một hang động trống rỗng khổng lồ. La Chinh đứng ở dưới đáy hang động, hắn thấy bên dưới có một cái hầm rất lớn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn đứng ở thế giới trong cơ thể kích động hô lên: “Tìm được rồi. Đây chính là cái hầm lúc trước. Quả nhiên nó vẫn còn ở đây!”
La Chinh ngẩng đầu nói lớn với những người ở phía trên: “Các vị có thể xuống rồi, chính là cái hầm này”
“Vèo vèo vèo vèo…”
Đám người phía trên nhao nhao xuống đáy động.
Nữ Oa cất tiếng hỏi: “La Chinh, ngươi có Văn Minh Chi Khí của văn minh Nhân Loại. Nếu những Nhân tộc bản tôn đang ở cái hầm trong mặt đất thì chắc hẳn ngươi có thể liên lạc hoặc cảm ứng được vị trí của bọn họ”
Nữ Oa nhắc nhở như vậy làm La Chinh phản ứng lại. Lúc trước, hắn đã dùng Văn Minh Chi Khí của văn minh Thanh Ngọc để cảm ứng vị trí của Dực Vương. Nếu những Nhân tộc bản tôn đang ở hầm trong lòng đất thì chắc là có thể cảm ứng được.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối…” La Chinh lên tiếng gọi.
“Không có” Nguyên Thủy Thiên tôn nhanh chóng trả lời: “Ta vừa dùng Văn Minh Chi Khí để thử rồi…”
Khí hồn của Nguyên Thủy Thiên Tôn khống chế Văn Minh Chi Khí nên biết rõ hơn La Chinh nhiều.
Trên thực tế, lúc bọn họ bay trong mảnh đất này, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã có ý muốn liên lạc với các bản tôn, nhưng trong hầm không có ai đáp lại.
“Có lẽ thời gian trôi qua quá lâu nên nhiều thứ đã xảy ra thay đổi…” La Chinh nói.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng gật đầu: “Nói không chừng bọn họ đã tìm được cách tiến vào Ngọc Thanh Thiên ở trong hầm dưới lòng đất rồi”
La Chinh nói tình trạng của Văn Minh Chi Khí cho đám Nữ Oa biết, mọi người bắt đầu xuất phát tiến sâu vào trong hầm.
Không gian của cái hầm này không nhỏ, xung quanh có rất nhiều cột đá thiên nhiên chống đỡ. Đám người vừa đi vào một đoạn thì hai bên hang động đột nhiên truyền tới tiếng đá lăn xuống.