Sau khi dung hợp với những ký hiệu bên trong ấn ngọc, khả năng khống chế của La Chinh đối với thời không trong ấn ngọc lại tăng lên một cấp độ nữa, mức độ gần giống như là khống chế cơ thể mình vậy!Đồng thời, hắn phát hiện sâu bên trong ấn ngọc còn có một màn sáng màu đỏ thẫm.
Bên ngoài màn sáng còn có hình một con bọ cạp nhỏ màu đen, xuyên thấu qua màn sáng màu đỏ nửa trong suốt này, La Chinh có thể thấy bên trong có một đốm sáng trôi nổi.
Hắn thử dùng linh hồn đánh vào màn sáng này, nhưng sau mấy lần thử đều không thể phá được, chỉ đành phải từ bỏ…
Với khả năng khống chế ấn ngọc như hiện tại, có lẽ hắn không thể đánh chết những thần đại viên mãn đó, nhưng bọn họ cũng đừng mơ tưởng đến chuyện rời đi.
Tự do của đám thần đại viên mãn này sẽ trở thành tiền cược để hắn bình yên rời khỏi biển Thời Gian.
Nghĩ tới đây, ánh mắt La Chinh quét về phía Mục Ngưng đang ngồi trên thân cây, thấy bắp chân tinh tế trắng nõn của nàng, trong lòng hắn truyền tới một chút xao động.
Mục Ngưng cũng nhận thấy ánh mắt của La Chinh, nàng khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ một cái vào thân cây, sau đó xách theo giày, cả người nhảy lên một cái, dùng chân trần đứng trên sân hình bán nguyệt cùng La Chinh. Đồng thời, nàng còn vốc nước té về phía La Chinh.
Đối mặt với những giọt nước liên tiếp bắn tới, La Chinh dùng ý nghĩ, làm toàn bộ những giọt nước kia bỗng lơ lửng giữa không trung, sau đó tụ lại một chỗ theo hình xoắn ốc, hóa thành một chiếc đao nước nhỏ xinh, được hắn cầm trong tay.
Thấy vậy, lông mày Mục Ngưng hơi giật giật.
Năng lực như vậy chỉ có thể làm được ở thế giới trong cơ thể mình mà thôi, xem ra thông qua ấn ngọc này, La Chinh đã nắm được quyền khống chế thế giới này trong tay, và quyền hạn cũng vô cùng cao.
“Phải rời khỏi đây thôi” La Chinh nói.
Mặc dù thời gian trong thế giới này trôi nhanh hơn trong Thần Vực rất nhiều, nhưng nếu cứ ngây ngốc ở đây quá lâu, e là ngày Lăng sẽ trôi qua mất.
Đến lúc đó, cấm địa biển Thời Gian cũng đóng lại, phải đợi tới ngày Lăng tiếp theo cấm địa mới có thể mở ra, e là phải sau tám năm…
Nghe thấy La Chinh nói, Mục Ngưng hơi giật mình, yên lặng một hồi.
Nàng cầm lấy giày, đi chân trần đến bên cạnh La Chinh.
Vóc dáng nàng cũng không tính là cao, nhưng bên trong cơ thể nhỏ xinh đó lúc nào cũng chứa đựng sức sống mạnh mẽ. Nàng ngửa đầu nhìn La Chinh, gương mặt vô cùng nghiêm túc hỏi: “Ta muốn hỏi ngươi một lần nữa, mối thù giữa hai nhà Mục – La chúng ta, thật sự không có cách nào hóa giải sao?”
Nghe thấy Mục Ngưng hỏi như vậy, La Chinh hơi bất ngờ, ngay sau đó sắc mặt hắn trở nên lạnh lẽo: “Ta có thể bỏ qua cho Mục Huyết Dung một mạng, nhưng không có nghĩa là ta sẽ tha thứ cho Mục gia, tha thứ cho Mục Hải Cực”
Có lẽ đã sớm đoán được suy nghĩ của La Chinh, nên Mục Ngưng không có vẻ thất vọng gì, nàng chỉ cô đơn nói: “Vậy chúng ta là kẻ địch sao?”
“Có lẽ phải, cũng có lẽ không phải” La Chinh trả lời.
Nàng hơi hé miệng, có lẽ là còn muốn nói gì đó, nhưng La Chinh đã xoay người, nhẹ nhàng phất tay một cái.
Một vầng sáng ngũ sắc nhanh chóng hiện ra, đó là lối ra khỏi thế giới này, bây giờ cũng chỉ có La Chinh mới có thể mở ra được.
“Đi thôi” La Chinh buồn bực nói.
Lập trường của La Chinh vững như bàn thạch, không thể thay đổi chút nào.
Nhưng ngay cả như vậy, tâm trạng của hắn cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng, trở nên hơi buồn bã…
Sau đó, La Chinh liền bước một bước vào trong vầng sáng.
Mục Ngưng nhìn La Chinh biến mất trước mắt liền đi theo hắn, vẻ mặt xinh đẹp tuyệt sắc của nàng cũng đượm vẻ mất mát, sau đó nàng nhắm mắt lại.
Mấy hơi thở sau, nàng thở ra một hơi thật dài, lại mở to đôi mắt, toàn bộ tâm tình trong con ngươi đã được quét sạch.
Những ngày qua, nhận thức của nàng đối với La Chinh đã thay đổi rất nhiều, nhưng không có nghĩa là tính cách của nàng sẽ thay đổi.
Nàng cũng giống như Mục Huyết Dung, một khi đã nhận định mục tiêu, thì thề sẽ không bỏ qua. Lúc cần thiết, cũng sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào, vì mục tiêu của mình có thể hy sinh tất cả.
“Thật sự không thể nào hóa giải sao?” Mục Ngưng bĩu môi, thì thào cười một tiếng, hai con ngươi tràn đầy sức sống dần nhuốm màu đen u ám, sau đó nàng không do dự chút nào mà nhảy vào trong vầng sáng.
Bên trong lối đi, La Chinh và Mục Ngưng lại lần nữa bị kéo dài, không ngừng lướt đi theo ánh sáng.
Không lâu sau, La Chinh lại phát hiện một con sâu màu đen nằm trên ánh sáng, con sâu kia lướt qua mấy tia sáng rồi chạy thẳng về phía La Chinh.
La Chinh dùng ý nghĩ một cái, con sâu màu đen liền dừng lại, đi về phía ngược lại. Vậy là con sâu trong lối đi của thời không này đã bị La Chinh thao túng như thế.
“Xoạt!”
La Chinh cảm thấy cơ thể bị kéo dài lại lần nữa khôi phục bình thường. Bỗng, hắn thấy một bức tượng xuất hiện trong thung lũng.
Bức tượng kia giống La Yên như đúc, vẫn luôn lặng lẽ đứng sừng sững trong thung lũng, bởi vì đám đại viên mãn và Thời Mi đánh một trận, khiến mặt ngoài bức tượng đã bị tàn phá thành từng mảng lỗ chỗ…
***
*Waka là đơn vị duy nhất nắm giữ bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cá nhân, tổ chức khác có hành vi sao chép, đăng tải tác phẩm dưới mọi hình thức đều vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bên ngoài cấm địa biển Thời Gian.
Các thánh nhân vẫn đang chú ý tới ấn ngọc nhỏ bé này.
Lúc trước, bọn họ đã cảm nhận được dao động sinh ra sau khi thời gian cắn nuốt, họ hiểu rằng có người đã hoàn toàn khống chế được ấn ngọc này.
Các thánh nhân đều đang suy đoán rốt cuộc là ai đã khống chế ấn ngọc, đồng thời cũng đang tính toán đủ cách để ứng đối…
Vầng sáng kia chấn động một hồi, tất cả thánh nhân cũng nhìn chằm chằm vào ấn ngọc, đã đến lúc công bố kết quả.
Khi La Chinh xuất hiện trên vầng sáng, gần như toàn bộ thánh nhân đều sửng sốt, trong đôi mắt cơ trí vô biên của bọn họ lại đầy vẻ mờ mịt.
“Sao lại là hắn?” Trên mặt Hàm Thanh Đế lộ vẻ ngạc nhiên, thậm chí giờ phút này ông hoài nghi bản thân nhìn lầm.
Trên mặt Hàm Cửu Di cũng là vẻ khó tin, nhưng trong tròng mắt lại không giấu được niềm vui sướng!
“Vậy còn những thần đại viên mãn kia thì sao?”
“Tên nhóc này lại là người đầu tiên đi ra?”
“Là người đầu tiên đi ra, cũng chưa hẳn là người khống chế ấn ngọc…”
“Cũng phải, hắn chỉ là thần cấp thấp, làm sao có thể cạnh tranh với những đại viên mãn đó được”
Các thánh nhân cũng không biết bên trong ấn ngọc đã xảy ra chuyện gì, có thể là người đầu tiên đi ra từ trong ấn ngọc, nhưng không có nghĩa là thực sự nắm được ấn ngọc trong tay.
Dưới cái nhìn chăm chú của các thánh nhân, Mục Ngưng cũng bò từ trong vầng sáng kia ra ngoài…
Sau khi rời khỏi thế giới trong ấn ngọc, ấn ngọc trong tay La Chinh liền biến thành một luồng sáng hư ảo. Theo ý nghĩ của hắn, ấn ngọc trên đất nhẹ nhàng rung một cái rồi đột nhiên bay về phía lòng bàn tay hắn, kết hợp thành một thể.
Bàn tay nắm ấn ngọc của La Chinh khẽ run lên, phần dưới ấn ngọc liền biến mất, hóa thành hình một con rắn nhỏ màu đen, lơ lửng trong lòng bàn tay hắn.
Thấy cảnh này…
Các thánh nhân bên ngoài cấm địa biển Thời Gian rơi vào yên lặng.
Trên mặt Đông Phương Thuần Quân lộ vẻ sắc bén, thản nhiên nhìn chằm chằm vào La Chinh.
“Không thể nào!” Cho dù là thánh nhân gặp phải chuyện gì cũng bình chân như vại cũng không thể giữ bình tĩnh, một vị thánh nhân trố mắt nghẹn họng nói.
“Ha ha ha!” Đường Luân cười to ba tiếng, nói với Hàm Thanh Đế: “Hàm gia các ngươi xuất hiện lớp lớp nhân tài đấy! Đứa nhỏ này thật là tiền đồ vô lượng, có điều hình như Thanh Đế ngươi rất vui lòng đưa hắn cho Đông Phương đại ca nhỉ?”
Hàm Thanh Đế nghe vậy, khóe mắt cũng giật giật.
Cho dù là ai cũng không ngờ, một đám đại viên mãn tranh đoạt ấn ngọc này, cuối cùng ấn ngọc lại rơi vào tay một tên thần cấp thấp, chuyện này thật sự quá bất ngờ.
Nhưng ý nghĩ của Hàm Thanh Đế xoay chuyển rất nhanh.
Thân phận La Thiên Hành thực sự quá phiền toái, mặc kệ hắn có thể nắm giữ được ấn ngọc hay không, thì người này cũng không thể ở lại Hàm gia!
Nhưng cứ như vậy nhường ấn ngọc này cho Đông Phương Thuần Quân, Hàm Thanh Đế lại khó tránh khỏi có chút không cam lòng.
“La Thiên Hành thực sự có tiền đồ vô lượng, nhưng lai lịch của hắn có chút không rõ ràng. Nếu thật sự là con trai của La Tiêu thì phải xem Thuần Quân Đại Thánh muốn xử lý hắn như thế nào. Chỉ có điều, hắn lấy danh nghĩa người Hàm gia tranh đoạt ấn ngọc này, vậy hẳn ấn ngọc này phải thuộc về Hàm gia ta chứ?” Hàm Thanh Đế lạnh nhạt nói, ánh mắt đang nhìn về nữ tộc trưởng cách đó không xa.
Lời này ngoài mặt là ông nói với Đông Phương Thuần Quân, trên thực tế là nói cho nữ tộc trưởng Nhật Manh tộc nghe.
Bây giờ ai cũng muốn giành lấy ấn ngọc này, những thánh nhân này sẽ không đánh nhau tại đây luôn đấy chứ?