Cô gái kia bổ nhào lên, nguồn năng lượng màu nâu tụ lại trong lòng bàn tay nàng ta đã hóa thành một trường đao bổ về phía Hàm Thanh ĐếNhát chém này vừa nhanh vừa hung hiểm, đợi đến khi ông ta kịp phản ứng lại thì lưỡi đao kia đã cắm ba phần trong da thịt của ông ta rồi.
Sức mạnh sợ hãi nguyên thủy tạo ra ảnh hưởng rất lớn đối với Hàm Thanh Đế, khiến ông ta không thể nào động đậy được. Song trong giây phút quan trọng này, Hàm Thanh Đế vẫn cắn răng vung Thái Hòa Thần Thương lên, điều khiển nó mang ông ta rời khỏi vị trí hiện tại, chỉ để lại những giọt máu tươi đang chảy dọc theo lưỡi đao…
“Vù…”
Trong nháy mắt, Hàm Thanh Đế đã xuất hiện trên không trung cách đó khoảng mười nghìn mét. Ông ta khẽ dùng ngón tay chấm vào miệng vết thương, đồng thời ép sức mạnh sợ hãi nguyên thủy trong cơ thể ra, sau đó dùng ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm cô gái kia: “Ta và ngươi không có thù hận gì, cớ sao ngươi lại ra tay với ta?”
Bây giờ, e rằng người mà Hàm Thanh Đế kiêng kỵ nhất chính là bản sao của ông ta.
Thánh nhân vốn có thể dịch chuyển không gian nên họ khó mà giết chết được nhau, bởi chỉ với một lần dịch chuyển thôi là chẳng biết họ có thể chạy tới trong vực nào rồi.
Từ đó có thể thấy được, Hàm Thanh Đế sở hữu Thái Hòa Thần Thương đã chiếm được ưu thế lớn tới đâu!
Nếu không có hai cô bé kia, ông ta muốn đánh với từng ấy thánh nhân là chuyện không thể. Có điều, nhờ sự tồn tại của hai cô bé đó mà mục đích của Hàm Thanh Đế có thể thực hiện được. Chúng trở thành vũ khí lợi hại nhất của ông ta.
Tuy nhiên, bản sao của ông ta cũng có một thanh Thái Hòa Thần Thương được sao chép!
Cô gái nhìn chằm chằm Hàm Thanh Đế đang lơ lửng trong không trung ở cách mình mười nghìn mét, trong mắt hiện ra ánh sáng lạnh buốt: “Ngươi không nên giết La Chinh!”
“La Chinh?” Hàm Thanh Đế thoáng sững sờ.
Mặc dù cô gái này luôn bảo vệ La Chinh, nhưng ông ta cũng không cho rằng hắn quá quan trọng. Ông ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Tên nhãi kia chỉ là một chân thần đại viên mãn bình thường mà thôi. Nó chết rồi thì thôi, cần gì tiếc nuối chứ?”
Vừa rồi phải có đến mười mấy chân thần đại viên mãn chết trong tay ông ta.
Cô gái nghe thấy ông ta nói vậy, trên mặt thoáng hiện ra vẻ tàn nhẫn: “Đối với ngươi thì hắn chỉ là một chân thần đại viên mãn. Nhưng đối với ta hắn rất quan trọng!”
Nàng ta nói ra những lời kia với vẻ rất nghiêm túc, trong khi ấy Hàm Thanh Đế bản sao ở sau lưng nàng ta đã vung trường thương lên. Một đường hầm không gian hình vòng cung xuất hiện, bao phủ đám hoa băng ở cách đó không xa. “Vèo” một cái, những đóa hoa băng trí mạng kia đã đi theo đường hầm không gian, bắn về phía Hàm Thanh Đế ở phía xa.
Hàm Thanh Đế thấy tình thế không ổn, chỉ có thể vung Thái Hòa Thần Thương lên một lần nữa, sau đó biến mất khỏi đó. Khi xuất hiện lần nữa ở một vị trí khác, ông ta lại nói tiếp: “Ta có trong tay bí mật của luân hồi. Chỉ cần cho ta thời gian, ta có thể tìm được lửa ký ức của La Chinh! Nếu ngươi chịu dừng tay lại, ta có thể giúp hắn đầu thai sống lại!”
Lúc không nắm chắc mình sẽ thắng, Hàm Thanh Đế sẽ cầu hòa.
Ai ngờ cô gái kia vẫn lắc đầu, sau đó chậm rãi nói: “La Chinh quý giá không phải vì trí nhớ của hắn mà là huyết thống của hắn. Hắn đã chết rồi, truyền thừa huyết thống của tộc Lê ta đã bị mất!”
Huyết thống tộc Lê…
Những lời này khiến cổ họng Hàm Thanh Đế trở nên đắng ngắt. Ông ta không ngờ thứ mà cô gái này quan tâm lại là điều này.
Còn Đông Phương Thuần Quân, lúc nghe đến đó ánh mắt ông ta chợt lóe sáng, sau đó chắp tay cao giọng nói: “Huyết thống tộc Lê đã bị diệt gần như không còn nữa, nhưng trong Thần vực vẫn còn lại người thứ hai! Dù La Chinh chết rồi thì huyết thống của tộc Lê vẫn có thể kéo dài tiếp!”
“Ngươi có ý gì?” Cô gái quay lại nhìn Đông Phương Thuần Quân chằm chằm.
Ông ta thản nhiên nói: “Người của tộc Lê vẫn còn một người nữa”
“Ai?” Cô gái hỏi.
Đông Phương Thuần Quân chỉ vào Hàm Thanh Đế, sau đó cười nhạt nói: “Chúng ta liên thủ với nhau giải quyết người này đã, sau đó nói tới vấn đề này sau, ngươi thấy sao?”
E rằng đây là cơ hội duy nhất của Đông Phương Thuần Quân… Có điều bây giờ ông ta không thể để Lê Lạc Thủy ra ngoài được!
Tuy những năm qua ông ta luôn tôn trọng Lê Lạc Thủy, nói chuyện bằng những lời lẽ tốt lành, nhưng bà luôn đối xử với ông ta rất lạnh lùng. Ông ta thấy cô gái này để ý tới tộc Lê như vậy, nếu bây giờ ông ta đưa Lê Lạc Thủy ra thì e sẽ dẫn tới nhiều phiền phức hơn!
Cô gái kia nhìn Đông Phương Thuần Quân vài lần với ánh mắt hoài nghi. Mặc dù nàng ta không hoàn toàn tin ông ta, nhưng dù sao đây cũng là một tia hy vọng nhỏ nhoi. Suốt bao năm qua nàng ta tìm đủ mọi cách mà vẫn không thể tiến vào Thần vực được, có một vài tin tức nàng ta hoàn toàn không biết gì cả. Có lẽ kết cục của tộc Lê không giống như tưởng tượng của nàng ta chăng?
Nhưng dù thế nào đi nữa, Hàm Thanh Đế cũng là đối tượng mà nàng ta phải giết.
Hàm Thanh Đế bản sao đứng đằng sau cô gái vung trường thương trong tay lên, vài đường hầm không gian lập tức xuất hiện. Trong đó có những đường hầm trực tiếp bao phủ lên đám thánh nhân bản sao khác, có một vài đường hầm không gian thì nối thẳng tới chỗ cô bé mắt xanh…
Ở phía xa, ánh mắt Hàm Thanh Đế ngưng lại, Thái Hòa Thần Thương trong tay ông ta cũng đâm mạnh ra!
“Vù!”
“Vù!”
“Vù!”
Không gian trong chu vi mười dặm trở nên cực kỳ phức tạp. Một vài đường hầm không gian thông thẳng vào trong biển lửa hoa băng, một vài đường hầm không gian khác thì có người đang bay trong đó. Hàm Thanh Đế, cô gái và nhóm thánh nhân bản sao lúc thì xuất hiện lúc lại biến mất một cách kỳ lạ, bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện khiến người ta không kịp nhìn! Tuy hai bên chưa giao thủ nhưng trong quá trình đó vẫn luôn tồn tại đầy rẫy nguy hiểm!
Có hai thánh nhân bản sao đang bay trong đường hầm không gian thì bị rơi thẳng vào biển lửa, thoáng chốc đã bị sen đỏ bao phủ hoàn toàn, thiêu thành tro bụi.
Bây giờ tình thế đảo ngược, đến phiên Đông Phương Thuần Quân và nhóm Mục Hải Cực trở thành người xem kịch…
***
Trong biển lửa, từng đóa sen đỏ phun ra từng ngọn lửa nóng rực. Cô bé mắt đỏ đang lơ lửng ở bên trong, đó mở to hai mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng ở cách đó không xa, bởi cảnh tượng ấy đã thu hút toàn bộ sự tò mò trong lòng cô bé…
Toàn thân La Chinh đang đắm chìm trong vầng hào quang màu vàng kim xán lạn. Từng từng xoáy nước màu vàng kim cuốn hết những ngọn lửa mà hoa sen đỏ phun ra vào trong đó.
“Ngươi không phải thức ăn của ta sao?”
Trên mặt cô bé mắt đỏ toát ra vẻ tò mò. Dưới cái nhìn của cô bé mắt đỏ, tất cả vật chất trên thế gian này đều có thể biến thành năng lượng, còn cô bé thì sẽ tăng tốc khiến những sức mạnh này di chuyển tới cực hạn, hình thành nên từng đóa sen đỏ cực đẹp kia. Trong khắp Thần vực không hề có ngoại lệ.
Đây là suy nghĩ bản năng bẩm sinh của cô bé mắt đỏ.
Thế nhưng, khi cô bé còn chưa rời khỏi “nhà” của mình thì đã thấy một cảnh đáng kinh ngạc, đó chính là người thanh niên trước mặt này. Toàn thân hắn lấp lánh ánh vàng, không chỉ không e sợ những đóa sen đỏ của cô bé mà còn cắn nuốt chúng nửa.
Cô bé mắt đỏ không thể nào biết được tin tức ở bên ngoài, trí tuệ trong đầu cô bé chỉ dựa vào những tin tức lẻ tẻ chắp vá với nhau. Khi thấy tình trạng của La Chinh lúc này, cô bé đã đưa ra một phán đoán kỳ lạ.
“Ngươi có thể cắn nuốt những đóa sen đỏ này, vậy ngươi là đồng loại của ta sao?” Cô bé mắt đỏ tiếp tục hỏi.
La Chinh cũng không nghe thấy những lời cô bé nói. Dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa, những Phạn văn kỳ diệu kia lại làm ra phản ứng kỳ diệu một lần nữa, sau đó hắn phát hiện bản thân đang chìm trong một đại dương.
Đây là một biển dung nham màu đỏ rực…
Biển dung nham này dập dềnh lên xuống trước mắt La Chinh, tản ra từng luồng hơi thở huyền ảo.
“Những hơi thở này rất giống chân ý của đạo… Nhưng lại khác xa chân ý của đạo. Vậy đại dương này là biển Chân Ý ư?”
La Chinh lắc đầu…
Trong lúc tu luyện chân ý đạo pháp tự nhiên, hắn có thể mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của biển Chân Ý, mà biển Chân Ý trong cảm nhận của hắn khác hẳn với cảnh trước mắt này!