Mục Hải Cực thân là chủ nhân của vũ trụ Đại Cực nên nắm rõ hết thảy mọi thứ trong vũ trụ như lòng bàn tay. Ngay khoảnh khắc lúc La Chinh tiến vào vũ trụ Đại Cực, ông ta đã biết được.
Thế nhưng Mục Hải Cực không dám ngăn La Chinh lại, bởi hiện giờ thực lực của hắn không phải ở mức mà ông ta có thể trêu chọc được. Ông ta biến tiến biết lùi, đương nhiên không dám đắc tội La Chinh.
Nhưng ngay cả Mục Hải Cực cũng không ngờ được La Chinh sẽ gặp Ma Ha trong vũ trụ Đại Cực, hơn nữa Ma Ha không nói hai lời lại dám ra tay với La Chinh!
Sống chết của Ma Ha chẳng liên quan gì đến ông ta, nhưng bây giờ số mạng của ông ta nằm cả trong lòng bàn tay La Chinh, nếu Ma Ha này còn đắc tội với La Chinh nữa vậy thì phiền to rồi!
“Cực… Cực Thánh!”
Bỗng nhiên thấy Mục Hải Cực xuất hiện, Ma Ha nói chuyện cũng lắp bắp. Sắc mặt của mấy kẻ đi theo sau hắn ta cũng xám ngoét.
Cực Thánh là chủ nhân của vũ trụ này, thế giới này cũng là do ông ta tạo ra, Mục Hải Cực chính là căn nguyên của vạn vật trong vũ trụ Đại Cực! Ngay cả Đại Thiên Tôn lợi hại nhất đứng trước mặt Cực Thánh cũng sẽ bị ông ta tiện tay nghiền nát.
Hầu hết người trong vũ trụ Đại Cực không biết đến sự tồn tại của Cực Thánh, một số ít người khi nhắc tới Cực Thánh đều mang vẻ mặt đầy kính sợ.
“Cực Thánh! Kẻ này là người của vũ trụ Đại Diễn, hắn lẻn vào vũ trụ Đại Cực của chúng ta…” Ma Ha vội vàng nói.
“Im miệng!”
Mục Hải Cực lạnh lùng quát to.
Bị Mục Hải Cực khiển trách, sắc mặt của Ma Ha vô cùng khó coi, nhưng cuối cùng hắn ta cũng không đến mức quá ngu xuẩn, chỉ đành ngậm miệng không dám nói thêm câu nào nữa.
“Nếu La Chinh muốn mượn đường vũ trụ Đại Cực của ta thì cứ nói với ta mấy câu, Mục Hải Cực ta đương nhiên sẽ ra sức giúp đỡ” Giây trước giọng nói của Mục Hải Cực vẫn còn sắc bén khiển trách Ma Ha, một giây sau đối mặt với La Chinh lại mang vẻ mặt vui cười.
“Ngươi nói là tiến vào vũ trụ Đại Cực này còn phải cần ngươi gật đầu đồng ý?” La Chinh hờ hững hỏi.
Nghe vậy, sống lưng Mục Hải Cực bỗng lạnh toát. Ông ta vội vàng nói: “Đâu có, đâu có, toàn bộ Thần vực có chỗ nào không phải lối ngươi đi? Có điều, dù sao trong vũ trụ này cũng có vài tên không có mắt, nếu ngươi tự mình tới thì đương nhiên ta sẽ dẹp sạch đường cho ngươi…”
La Chinh lạnh nhạt liếc mắt nhìn Mục Hải Cực, dù sao tên này cũng chẳng thể chạy thoát, món nợ giữa phụ thân và Mục Hải Cực cứ để phụ thân đi giải quyết là được. Hắn lạnh lùng nói: “Ta sẽ không so đo với hắn”
Vừa nói hắn vừa bay lên trên.
Phía dưới ngôi sao màu xanh lục trên đỉnh Thần vực có một vách ngăn vô hình ngăn cách tất cả sinh linh qua lại, chỉ có Mục Hải Cực mới có thể đi qua.
Thấy La Chinh tiếp tục hướng lên trên, Mục Hải Cực vô cùng hoảng loạn, không ngừng rút hết vách ngăn vô hình kia đi.
Ma Ha bên cạnh nghe được cuộc nói chuyện giữa Mục Hải Cực và La Chinh thì sững sờ như bị sét đánh, toàn thân cứng ngắc trôi lơ lửng trên không trung.
Hắn ta thật sự không dám tin vào lỗ tai mình!
Đây chính là Cực Thánh đó! Là thánh nhân đó! Ở trong Thần vực, Cực Thánh cũng chính là sự tồn tại mạnh nhất!
Mà ba trăm năm trước, tên La Chinh kia chẳng qua cũng chỉ là một Giới Chủ!
Cho dù thiên phú của La Chinh cao thế nào đi nữa, hắn mới tiến vào Thần vực được bao nhiêu năm đâu? Tốc độ thời gian của Thần vực trôi chậm hơn vũ trụ nhiều, cho dù cuộc chiến vũ trụ vừa mới kết thúc La Chinh đã tiến vào Thần vực thì hắn cũng mới chỉ ở Thần vực chừng hai ba chục năm thôi.
Hai ba chục năm đã có thể ngồi ngang hàng với thánh nhân?
Không chỉ là ngồi ngang hàng!
Vừa rồi rõ ràng hắn ta thấy được vẻ sợ hãi trong mắt Mục Hải Cực! Đó là vẻ mặt của kẻ yếu khi đối mặt với kẻ mạnh!
Tên này…
Ma Ha là Thánh Tử, ở trong vũ trụ Đại Cực không có kẻ nào dám trêu chọc hắn ta, và cũng không ai có thiên phú mạnh hơn hắn ta.
Chỉ có điều, phụ thân hao phí mất hai trăm năm chuyển đổi bảo thể cho hắn ta, nhưng sớm muộn gì hắn ta ắt sẽ đặt chân đến Thần vực.
Chịu thua trong chiến tranh vũ trụ và bị La Chinh đánh chết chính là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời hắn ta, hắn ta từng lập vô số lời thề trong lòng rằng có một ngày chắc chắn sẽ báo mối thù mũi tên kia.
Vì vậy, lúc gặp lại La Chinh, trong lòng hắn ta cực kỳ căm hận!
Nhưng sau khi thấy thái độ của Mục Hải Cực, Ma Ha mới hiểu rõ sự chênh lệch giữa mình và La Chinh.
Hắn ta hoàn toàn tin tưởng, cho dù La Chinh giết mình ngay trước mặt Mục Hải Cực thì Mục Hải Cực cũng không dám nói một câu.
Mà sở dĩ nguyên do La Chinh không ra tay với hắn ta là vì ở trước mặt hắn, mình chỉ nhỏ bé như hạt bụi…
Hành động không giết hắn ta ngược lại trở thành sự sỉ nhục lớn nhất, Ma Ha cảm thấy tâm tình mình sắp nổ tung.
Đương nhiên La Chinh chẳng dư thời gian mà đi đoán trong lòng Ma Ha đang phập phồng thế nào, người như vậy đúng là không có tư cách gì khiến hắn phân tán sự chú ý. Sau khi vượt qua hành tinh màu xanh biếc kia, La Chinh mới đi tới đỉnh của vũ trụ.
***
Tại tầng trên của Thần vực, sau khi phát động Đồ Tru Nguyệt Hoa, nhóm Hiên Viên Vệ chiếm ưu thế rõ rệt. Mấy thánh nhân như Kiếm Vô Ngân, Lý Huyền Nguyệt và lâu chủ Thanh Yêu bị giết sạch toàn bộ.
Cũng may những Hiên Viên Vệ này không nhận ra các thánh nhân có khả năng sống lại nhờ vùng đất ký linh, cũng không biết tính mạng của họ không có gì đáng ngại.
Những người còn lại tụ tập cùng nhau, hai người Minh Vi và lão Kim ngăn cản ở phía trước. Bây giờ trên cơ thể hai người họ cũng chồng chất vết thương, Minh Vi còn mất một cánh tay.
Nếu chỉ dựa vào thực lực của bản thân thì Minh Vi và lão Kim hợp tác cùng nhau chưa chắc đã không thắng được Úy Nhàn, song sức mạnh của Úy Nhàn khi mượn lực Đồ Tru Nguyệt Hoa thật sự quá kinh khủng.
Cũng may Phù Nhị tinh thông pháp trận.
Giờ phút này Phù Nhị cũng đã bày xong một pháp trận nhỏ bao bọc tất cả mọi người.
Trận pháp nhỏ này có tên Loạn Tượng Trận, là trận pháp ‘lấy trận khắc trận’ tiêu biểu, có thể gây nhiễu loạn Đồ Tru Nguyệt Hoa ở một mức độ nhất định.
Nhưng đại trận Đồ Tru Nguyệt Hoa dùng Thần Tinh khởi động, cho dù là uy lực hay sự huyền diệu đều vượt xa Loạn Tượng Trận của Phù Nhị, Phù Nhị chỉ có thể nhiễu loạn một chút sức mạnh của Đồ Tru Nguyệt Hoa ở thời điểm mấu chốt chứ không có cách nào phá trận thoát ra.
“Thứ ta có chính là thời gian để tiêu phí cho các ngươi, ta xem thử các ngươi có thể kiên trì bao lâu” Úy Nhàn siết nhẹ thanh huyết kiếm trong tay, thờ ơ nói.
“Ù…”
Thanh huyết kiếm rung động, bề ngoài thân kiếm lập tức hiện lên một lớp sương bạc, bàn tay cầm huyết kiếm của Úy Nhàn đột nhiên lắc nhẹ.
“Vèo!”
Phù Nhị thấy vậy lại khẽ đập một tờ giấy vàng xuống, để nó bốc cháy và khuếch tán Loạn Tượng Trận ra. Những vầng trăng non lơ lửng trên bầu trời lại chao đảo một lần nữa.
Ánh trăng sáng màu bạc trên huyết kiếm của Úy Nhàn bỗng nhiên lóe lên, cuối cùng chém vào hư không.
Đồ Tru Nguyệt Hoa bị rối loạn, Úy Nhàn cũng rất khó nắm giữ sức mạnh đó trong tay. Cũng chỉ nhờ vậy mà Minh Vi và lão Kim mới có thể gắng gượng chống đỡ…
Song, duy trì một trận pháp đối kháng với Đồ Tru Nguyệt Hoa cực kỳ khó khăn.
Đồ Tru Nguyệt Hoa là dựa vào Thần Tinh mới có thể liên tục không ngừng phát ra sức mạnh, còn Phù Nhị thì dựa vào sức mạnh của bản thân cố gắng chống đỡ. Mấy ngày nay mắt ông không chớp được một cái, trạng thái tinh thần đã vượt qua ngưỡng giới hạn quá nhiều rồi, trên mặt tràn đầy uể oải và mỏi mệt.
Đương nhiên Úy Nhàn biết rõ điều này, cho nên gã chẳng hề nôn nóng.
Trước khi Đồ Tru Nguyệt Hoa tiêu hao sạch Thần Tinh, Loạn Tượng Trận kia nhất định sẽ tan vỡ, chỉ cần gã tiếp tục gây áp lực lên đối thủ như này là đủ rồi.
Vì vậy, đồng thời với việc bày ra trận pháp, gã còn lệnh cho những Hiên Viên Vệ khác tiếp tục chọc thủng vách ngăn không gian của Thần vực.
Một mình gã, một thanh kiếm, một đại trận Đồ Tru Nguyệt Hoa đủ để vây giết những kẻ trước mắt này.