La Chinh ngẩng đầu nhìn xung quanh, lại nói: “Chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này thì hơn…”Nếu đám khỉ đen đã lựa chọn làm gãy cầu thì chúng không có lý do gì để đuổi theo từ trên khe núi xuống tận đây.
“Được, nghe ngươi” Phượng Ca gật đầu.
Sau đó nàng lại cảm giác tay mình bị La Chinh kéo một cái, bắt đầu bay nhanh về phía trước.
Lúc này trong lòng Phượng Ca bỗng hiện lên một suy nghĩ kỳ lạ, nàng phát hiện tính cách của mình thay đổi!
Ở thế giới mẹ, Phượng Ca thuộc kiểu nhân vật nói một không hai. Trong số những người cùng trang lứa tạo Thiên Cung, bất cứ ai đứng trước mặt nàng đều sẽ tự giác thấp hơn nàng nửa cái đầu, ngay cả đám Diệp Thương, Sầu Tuẫn cũng không được tự nhiên khi đối mặt nàng.
Nhưng trong quá trình vào Di Thiên thần miếu, Phượng Ca năm lần bảy lượt gặp trắc trở suốt dọc đường đã đả kích lòng tự tin của nàng một cách nghiêm trọng.
Khoảng thời gian bị nhốt trong nhà gỗ, ngày nào nàng cũng nơm nớp lo sợ, dần dần trở nên vâng lời La Chinh một cách mù quáng!
Được, nghe ngươi…
Câu nói này không giống như lời nàng có thể nói ra miệng!
La Chinh nào biết những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng Phượng Ca, hắn chỉ muốn dứt đuôi đám khỉ đen này.
Lúc hắn chạy theo dòng sông trong khe núi, trên bờ sông bỗng nhô ra từng chiếc càng thật dài, chúng vừa mọc ra khỏi bùn cát đã xông thẳng về phía La Chinh.
“Từ khi nào mà đám binh tôm tướng cua này cũng dám tìm mình gây sự…”
La Chinh nhíu chặt lông mày.
Mặc dù đám cua này cũng là sinh linh Ám vực, nhưng La Chinh vẫn chẳng thèm để mắt tới. Cánh tay hắn như điện chớp, bắt lấy một chiếc càng trong đó và kéo thân thể ẩn nấp trong đám bùn ra ngoài, hung hăng nện xuống đất.
Quả nhiên là một con cua lớn bằng cái thau rửa mặt, toàn thân đen thùi lùi, trên vỏ cua còn có hình vẽ màu trắng kỳ quái.
Con cua này còn muốn giơ càng lên phản kháng, nhưng La Chinh đang trên đường chạy, một chân đạp lên thân nó, giẫm nó thành từng mảnh nhỏ.
“Bịch, bịch…”
“Rầm!”
Đúng lúc này, trong khe núi đằng sau bỗng vang lên tiếng rơi, là tiếng đám khỉ đen nhảy xuống khe núi, có vài con rơi xuống mặt đất, có vài con rơi xuống sông.
“Khẹc khẹc…”
“Khạc khạc!”
Thân thể đám khỉ đen này cũng cực kỳ mạnh mẽ, từ trên cao nhảy xuống vẫn cứ khỏe như vâm. Chúng sống trong Ám vực quanh năm suốt tháng, cả thị giác lẫn khứu giác đều nhạy bén dị thường, nháy mắt đã phát hiện La Chinh.
La Chinh không nói lời nào, tiếp tục chạy dọc theo khe núi một cách điên cuồng.
Về việc rốt cuộc khe núi này dẫn tới đâu, hắn cũng không có cách nào xác định.
“Vù vù vù…”
Một đám khỉ đen đuổi theo La Chinh và Phượng Ca gây ra động tĩnh rất lớn.
Đám khỉ này cũng là hạng danh tiếng lẫy lừng trong Ám vực, các động vật ẩn nấp giữa sông, trên vách núi đá, trong các bụi cây Ám vực đều không dám thò đầu ra. Đám sinh linh Ám vực có trí khôn này nhìn La Chinh chạy tất tả cũng chỉ có thể thương cảm thở dài một hơi, không biết người nọ sao lại chọc phải đám khỉ đen này…
“Khẹc khẹc!”
Con khỉ đen gần nhất ngay trước mặt đột nhiên nhảy lên, vươn tay cầm lấy một cành cây chìa ra trên vách núi, sau đó đu mình lên và biến thành một con dơi, lao thẳng về phía La Chinh.
La Chinh cảm nhận được động tĩnh bên trên, sắc mặt thoáng sửng sốt. Hắn vừa nhấc tay nâng Phượng Ca lên vừa nói: “Đừng sợ!” Sau đó đột nhiên ném Phượng Ca về phía trước.
Cùng lúc đó, sức mạnh trong hai nắm đấm của hắn cũng bộc phát. Thần quân lực tuôn trào, thân thể La Chinh cũng tràn đầy sức mạnh.
Sức mạnh của hắn có lẽ không đủ sức liều mạng với cậu bé ba mắt, nhưng đối mặt với một con khỉ đen thì…
“Chít!”
Con khỉ đen đang lao thẳng xuống thấy hành động của La Chinh liền nở một nụ cười khinh khỉnh. Nó chỉ sợ La Chinh chạy trốn nên mới dốc sức xông tới để cắt đứt đường thoát của La Chinh, không ngờ tên nhãi loài người này không những không chạy mà còn tiến lên đón đỡ? Hắn chán sống rồi à?
“Ầm!”
La Chinh va chạm với khỉ đen ngay giữa không trung.
Đám khỉ đen không mạnh bằng cậu bé ba mắt, nhưng vẫn không thể xem thường.
Một người một khỉ đụng vào nhau, La Chinh cũng cảm giác xương khớp toàn thân như lệch khỏi vị trí…
Ngay cả khi ở trong thế giới mẹ, hắn cũng rất ít khi gặp phải cường giả như này, nhưng ở trong Ám vực thì hình như lại rất phổ biến.
“Vù!”
Cú va chạm mạnh khiến thân thể con khỉ kia bị băng vào vách núi, mà La Chinh lại lao về phía trước, bắt được Phượng Ca đang rơi xuống và chạy về phía trước với tốc độ nhanh hơn.
“Khẹc khẹc!”
Con khỉ đen đưa tay bám vào những rễ cây mọc trồi trên tường đá, răng khỉ nghiến vào nhau kèn kẹt. Nó mượn đám rễ cây và thân cây trên tường đá mà lao tới vun vút, lần nữa đuổi theo La Chinh.
La Chinh chạy dọc theo khe núi hơn mười dặm, đám khỉ đen kia cũng đuổi theo hơn mười dặm, xem ra nếu không bắt được La Chinh thì chúng nhất định sẽ không cam lòng dừng lại.
La Chinh chạy băng băng, trong lòng cũng mơ hồ có chút lo lắng.
Một mặt, hắn sợ mình lựa chọn sai phương hướng. Đám khỉ đen này là sinh linh quần cư, lỡ hắn chạy dọc theo khe núi này rồi đâm vào hang ổ của chúng thì đúng là phiền toái, chẳng khác nào tự tìm đường chết. Chẳng qua đây là vấn đề phụ thuộc vào vận may, vận may của La Chinh luôn luôn không tệ nên tạm thời không cần lo lắng.
Mặt khác, là thể lực. Hắn chạy như vậy không chỉ tiêu hao sức mạnh vốn có của thân thể mà nhiều hơn cả là sức mạnh Bỉ Ngạn của Lực Thần Đồ Đằng!
Sức mạnh tín vật Bỉ Ngạn bị tiêu hao cũng sẽ từ từ tăng trưởng, nhưng tốc độ tăng trưởng cũng cực kỳ có hạn.
Muốn nhanh chóng bổ sung sức mạnh Bỉ Ngạn, đương nhiên phải cần Thần Tinh.
Nếu La Chinh có thể rời khỏi Bỉ Ngạn, bổ sung Thần Tinh là việc nhỏ. Nhưng sau khi vào Di Thiên thần miếu, La Chinh đã không còn cơ hội này.
Mấy ngày qua, La Chinh vẫn luôn lần lượt tiêu hao sức mạnh Bỉ Ngạn. Bây giờ hắn chạy băng băng như này, sức mạnh Bỉ Ngạn tiêu hao nhanh hơn. Một khi sức mạnh Bỉ Ngạn của Lực Thần Đồ Đằng cạn kiệt, hắn sẽ không thể chống lại đám khỉ đen này.
La Chinh lại chạy thêm mười dặm dọc theo khe núi, hai bên dần dần trở nên chật hẹp. Từ khe núi rộng mấy nghìn mét dần dần hóa thành năm trăm mét, sau đó là ba trăm mét, một trăm mét…
Khi chiều rộng khe núi chỉ còn chừng mười mét, La Chinh và Phượng Ca chợt cảm thấy có chút áp lực, giống như mình có thể bị ép nát bất cứ lúc nào.
“Khẹc khẹc khẹc khẹc…”
Lạ hơn nữa, đám khỉ đen vốn đang truy đuổi lại đột nhiên dừng bước, chúng không dám tiến vào khe núi chật hẹp này mà chỉ đừng ngoài kêu léo nhéo liên tục.
“La Chinh, chúng không dám đi vào” Phượng Ca nói.
“Chuyện tốt” La Chinh đáp.
“Chắc chắn chúng sợ gì đó, e là cứ đi theo con đường hẹp này sẽ gặp phải thứ gì đó không tốt” Phượng Ca lo lắng nói.
“Ta biết” La Chinh nhún vai, sau đó nhẹ nhàng buông Phượng Ca ra.
“Biết mà còn chạy vào trong đó? Ngươi muốn hại chết…”
Phượng Ca đang mở miệng trách cứ La Chinh thì thân thể La Chinh chợt lảo đảm rồi ngã bịch ra đất.