Sau khi không gian trước sau bị rối loạn, Hắc Mông bị giam trong một vách tường không gianY không cách nào lùi về phía sau, tiến về phía trước, né tránh trái phải, chỉ có thể gắng gượng đỡ lấy đường quyền của La Chinh!
Một vài người dị tộc, Bất Hủ cảnh tinh mắt ở khu đất trống trong rừng cũng nhìn ra một ít đầu mối, vẻ khiếp sợ trong mắt bọn họ càng sâu.
“Hắn sử dụng thần thông không gian?” Một dị tộc nhân hỏi.
Cảnh tượng không gian rối loạn này rất giống một loại thần thông không gian nào đó tạo nên.
Nhưng thần thông không gian thuộc về phạm trù năng lượng, vậy hiển nhiên cũng không phải thần thông không gian, nếu không lá phong trong rừng Sí Phong đã sớm ngửi thấy mùi mà phát động công kích về phía La Chinh.
Phải biết những lá phong này có đặc tính hết sức thần kỳ, sẽ dùng một loại tốc độ đều đặn đuổi theo mục tiêu đến chân trời góc biển.
Có người sử dụng thần thông ở bên rìa rừng Sí Phong, dẫn tới công kích của lá phong sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn, khoảng chừng mười hơi thở sau lá phong sẽ đúng lúc đuổi kịp mục tiêu sau đó nổ tung.
Cũng có người ở bên rìa rừng Sí Phong sử dụng dịch chuyển không gian, dịch chuyển đến phạm vi rất xa, nhưng cũng sau thời gian mười hơi thở, lá phong đến rất đúng lúc!
Hiện tại chỉ biết cách duy nhất có thể tránh thoát công kích của lá phong chính là thoát khỏi Bỉ Ngạn. Những lá phong kia đại khái không có cách nào đuổi theo đến bên trong Bỉ Ngạn…
“Chắc không phải là thần thông không gian đâu” Một dị tộc nhân khác lắc đầu nói: “Là một loại dao động sức mạnh đặc biệt nào đó, khiến đặc tính của chấn động sức mạnh chuyển động đến mức độ cao nhất khó có thể tưởng tượng nổi!”
“Từ lúc nào Nhân tộc ra đời một tên dị loại như vậy!” Một tên dị tộc nhân mặt đầy khiếp sợ nói.
Lúc này một tên Bất Hủ cảnh từ Tam Thập Nhị Trọng Bình Dịch Thiên tới nói: “Vậy chắc hắn là La Chinh, là đối tượng mà tộc Vô Không và văn minh Nguyên Linh đều không tiếc bất cứ giá nào tranh đoạt, nhưng bị hắn từ chối”
La Chinh cũng coi như nổi danh trong Bình Dịch Thiên, bất kỳ một phe thế lực nào cũng biết tiềm lực của tên nhóc này lớn đến đáng sợ.
Sau khi mọi người nghe thấy lai lịch của hắn, trong mắt lại toát lên vẻ hâm mộ nồng đậm.
Phải biết trong Tam Thanh Thiên, ngoại trừ chủng tộc chiếm cứ tại các nơi ra thì đều thuộc hai thế lực mạnh nhất, có hai thế lực lớn này che chở, rất nhiều chuyện đều trở nên dễ dàng hơn nhiều.
“Ầm ầm ầm ầm ầm…”
Dưới công kích liên tục của La Chinh, Hắc Mông gần như không còn đường nào đáp trả.
Mặt ngoài thân thể đen nhánh của y không ngừng xuất hiện những cái hố lớn cỡ chậu rửa mặt lõm xuống, dấu quyền sau lưng lại nổi lên từng cái một.
Chỉ trong chớp mắt, thân xác của Hắc Mông đã bị đập cho gồ ghề, hai cánh tay, hai chân cũng bị đập cho vặn vẹo, đã sớm không cách nào chống đỡ thân thể của y.
Nhưng “vách tường không gian” mà La Chinh không ngừng đánh ra cố định vững Hắc Mông tại chỗ, chỉ đến sau khi La Chinh thu quyền, Hắc Mông mới ngã ầm ầm xuống đất…
Thân thể to lớn, vặn vẹo kia của Hắc Mông giống như một bãi bùn trên mặt đất, thê thảm không nỡ nhìn.
Trong rừng Sí Phong cực kỳ yên tĩnh…
Ô Mông và những tộc nhân tộc Hà Mông khác đều dùng ánh mắt hoang mang nhìn Hắc Mông trên mặt đất.
Bọn họ không cách nào chấp nhận nổi, cũng khó mà tin đây là sự thật.
Hắc Mông chỉ như vậy đã bị đánh bại?
Đám người Phục Hy, Nữ Oa, lão Anh và Đông Hoàng lại thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng vẫn thắng…
Ngay cả Hắc Mông cũng gục trước nắm đấm của La Chinh, bây giờ thực lực của La Chinh đạt tới mức nào?
Đám người dị tộc, Bất Hủ cảnh ở khu đất trống trong rừng ai nấy đều vui mừng. Sau khi La Chinh đánh bại Hắc Mông sẽ trở thành người quản lý mới của rừng Sí Phong, nhưng bất kể là ai nắm rừng Sí Phong trong tay, tình hình cũng sẽ không tồi tệ hơn so với trong tay người tộc Hà Mông!
Bọn họ đều bị tộc nhân tộc Hà Mông chèn ép đến cực hạn, hận tộc nhân tộc Hà Mông đến nghiến răng ken két.
Sự yên tĩnh này kéo dài mấy hơi thở…
Hắc Mông nằm dưới đất bỗng nhiên có động tĩnh.
Một ấn ký hình tròn màu đỏ chừng một tấc sáng lên trong lòng bàn tay phải của Hắc Mông, có một dải ánh sáng màu đỏ dọc theo ấn ký hình tròn màu đỏ, từ cánh tay lan tràn đến đầu vai Hắc Mông, sau đó là ngực, cổ, xương sống, sau lưng, hai chân…
Dải ánh sáng màu đỏ kia dường như muốn buộc vòng quanh bộ xương của Hắc Mông.
“Vù!”
Một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện.
Cứ như thể có người thổi khí vào trong cơ thể Hắc Mông vậy, vốn là những vị trí móp méo, lõm xuống đều nhanh chóng phồng lên, vết thương bị xé ra thì không ngừng phục hồi như cũ, hai cánh tay vặn vẹo cũng bắt đầu xoay lại theo phương hướng của dải ánh sáng màu đỏ.
“Cạch cạch cạch…”
Tiếng xương cốt vang lên lanh lảnh, theo đó thân thể của Hắc Mông nhanh chóng phục hồi như cũ.
Ô Mông đứng ở phía sau nhìn Hắc Mông phục hồi như cũ hoàn hảo không tổn hao gì, vẻ mặt đầy kích động, bỗng nhiên giơ tay lên hét: “Mông!”
Những tộc nhân tộc Hà Mông khác cũng ào ào giơ tay lên, hét lớn: “Mông!”
“Mông! Mông! Mông!”
Giọng nói hùng hồn của tộc nhân tộc Hà Mông quanh quẩn trong rừng Sí Phong, cả rừng Sí Phong dường như cũng đang đáp lại, phiến lá trên cây đều đồng loạt lắc lư chập chờn.
Những dị tộc kia đều chấn động vì tiếng gào đều nhịp này, ai nấy đều không nói được gì.
Ngay trong tiếng gào của tộc nhân tộc Hà Mông, Hắc Mông chậm rãi bò dậy, trong đôi mắt bình tĩnh kia của y có nét buồn rầu, đồng thời hít một hơi thật sâu: “Thật là đáng tiếc, để cho ngươi thấy hình thái mạnh nhất của ta…”
Bản thân tộc Hà Mông chính là chủng tộc có thân xác cường hãn, dựa theo thiên phú của tộc bọn họ, thực lực càng mạnh, màu da càng đậm.
Trên người tộc nhân tộc Hà Mông bình thường lóe lên màu vàng kim sáng lóa, sau khi tu luyện đến một mức nhất định, thân xác sẽ biến thành màu đồng cổ, màu đồng tối.
Nếu tu luyện thân xác đến mức tận cùng thì sẽ là màu đồng đen như Ô Mông, đó cũng là cực hạn.
Nhưng Ô Mông vẫn luôn coi Hắc Mông là mục tiêu, hy vọng vượt qua cực hạn này, tu luyện đến trình độ như Hắc Mông, đáng tiếc dưới tình huống dùng đủ các loại phương thức, Ô Mông vẫn không đột phá được chút nào…
Hắc Mông hiểu rất rõ, căn nguyên hùng mạnh của mình chính là một đoạn cánh tay bị thiêu cháy kia.
Sau khi y ăn đoạn cánh tay đó, thân xác y cũng xảy ra biến hóa kinh người, nuốt trọn cánh tay kia dễ dàng giúp y đột phá cực hạn, đến một tầng cao mới!
Hắc Mông cũng cực kỳ tò mò chủ nhân của đoạn cánh tay đó là ai… Nếu có hiệu quả thần kỳ như vậy, chủ nhân của cánh tay nhất định vô cùng cường đại, lại có ai có thể chặt đứt cánh tay của tồn tại mạnh mẽ đến bậc này…
Trong lòng y nghi hoặc, nhất định đến từ thượng du của dòng sông Thần Hà, nhất định là Ngọc Thanh Thiên ở chỗ sâu nhất trong Tam Thanh Thiên!
Hắc Mông cũng giống như những dị tộc nhân khác trong Tam Thanh Thiên, đều coi tiến vào Ngọc Thanh Thiên là mục tiêu cuối cùng, cho nên y vẫn luôn che giấu sức mạnh thực sự của bản thân, hy vọng lấy ra vào thời điểm mấu chốt hơn, hoàn toàn không ngờ hôm nay sẽ bị một Nhân tộc ép ra.
“Vèo!”
Sau khi Hắc Mông nói xong thì đột ngột ra tay, một cánh tay áp chế La Chinh, lộn người một cái đã ấn La Chinh xuống đất, sau đó tất cả dải ánh sáng màu đỏ trên người y đều hội tụ về phía cánh tay phải.
“Oành!”
Một đấm nện xuống.
Mặt đất xung quanh lan ra như sóng nước, cho dùa là rễ cây dày rậm của rừng Sí Phong cũng khó mà xoa dịu luồng năng lượng kích động này.
Những dị tộc nhân ở chỗ này, ai ở gần cây Sí Phong còn đỡ, nếu đứng ở khu đất trống đều trực tiếp ngã lăn xuống đất. Theo một tầng sóng đất lan truyền, bọn họ ngay cả bò cũng không bò dậy nổi.
“Oành!”
Đấm thứ hai nện xuống.
Một cái hố sâu khổng lồ đã nuốt mất Hắc Mông và La Chinh, tầng đất chấn động lớn hơn bắt đầu lan truyền.
“Oành!”
Đấm thứ ba nện xuống.
Tầng đất trực tiếp dâng lên một trận sóng gió kinh hoàng, đánh ngã một vòng cây Sí Phong ở gần nhất, ngay cả tộc nhân tộc Hà Mông cũng bị tầng sóng đất cuồn cuộn đánh bay ra ngoài.