Tống Phi Vũ tức đến nổ phổi, vậy mà La Chinh lại vẫn ung dung hết sứcNgay khi lấy được ngọn nến đầu tiên, La Chinh đã biết đến sự tồn tại của Ám Vực rồi. Hắn vốn đã thấy hứng thú với nơi đó, bây giờ làm sao chịu bỏ qua cơ hội này được.
“Anh bạn Nhân tộc này ra giá sáu mươi triệu hồn đan! Nếu không ai đưa bảng giá lên nữa thì chìa khóa của Di Thiên thần miếu sẽ thuộc về hắn!”
Không biết tại sao mà khi La Chinh ra giá xong, con Nhĩ Thử trên bục bỗng tăng tốc nói thật nhanh, tựa như nóng lòng muốn chốt giao dịch này.
Hành vi ấy khiến Tống Phi Vũ càng lo lắng hơn. Hắn ta sợ La Chinh không trả nổi số hồn đan ấy nên đương nhiên hy vọng ai đó khác sẽ cố tình nâng giá tiếp.
Lúc con Nhĩ Thử trên bục đang định tuyên bố chốt hạ thì một giọng nói bỗng vang lên từ một góc: “Sáu mươi bốn triệu…”
Dương hồn vừa ra giá có hình thể dài thườn thượt và ốm tong teo như một cây cọc, đây chính là sinh linh thuộc tộc Thiên Tùng trong thế giới mẹ.
Tống Phi Vũ nghe được giọng vừa rồi mà như bám vào một nhánh rơm cứu mạng, lập tức thở phào một hơi.
Trong khi đó, ở đằng sau phòng đấu giá có một đám Nhĩ Thử đấm ngực giậm chân.
“Lão Hậu ngu quá!”
“Cứ chốt luôn là được rồi! Còn phải đợi gì nữa?”
“Ta nghe thấy hình như tên của người đại diện cho kẻ dùng thân thể tiến vào Bỉ Ngạn là La Chinh!”
“Tự dưng tộc Thiên Tùng chen chân vào làm gì!”
Nhĩ Thử trên bục hơi thất vọng, có vẻ không vui nói: “Anh bạn tộc Thiên Tùng ra giá sáu mươi bốn triệu…”
Sinh linh tộc Thiên Tùng thấy giọng của con Nhĩ Thử này không được hào hứng lắm thì cũng bực bội hỏi lại: “Sao? Không thích tộc Thiên Tùng bọn ta ra giá à? Hay là hồn đan của Nhân tộc đắt hơn hồn đan của tộc Thiên Tùng bọn ta?”
La Chinh, Tống Phi Vũ, Lăng Sương cùng những dị tộc khác ở đây đều phát hiện ra có gì đó sai sai. Con Nhĩ Thử phụ trách đấu giá này hình như rất muốn bán chìa khóa Bỉ Ngạn cho La Chinh?
“La Chinh huynh, huynh đừng ra giá nữa. Nếu không ai gọi giá thì chúng ta làm sao gánh nổi số hồn đan ấy!” Tống Phi Vũ vội vàng khuyên bảo La Chinh.
La Chinh thật sự không ra giá tiếp nữa, chỉ mỉm cười nhìn Nhĩ Thử trên bục. Không phải hắn không muốn tiếp tục tăng giá, mà chẳng qua hắn muốn xem thử rốt cuộc con Nhĩ Thử trên kia đang định chơi trò quỷ gì.
Kết quả, một cảnh tượng kỳ quái diễn ra.
Con Nhĩ Thử trên bục thấy La Chinh không ra giá thì cũng không nói câu nào. Trong phòng đấu giá hoàn toàn yên tĩnh, tựa như mọi người không phải đến đây để đấu giá mà chỉ để uống trà.
Hành động của Nhĩ Thử khiến sinh linh tộc Thiên Tùng càng bất mãn hơn: “Đám chuột kia, có phải các ngươi không định bán chiếc chìa khóa Bỉ Ngạn này?”
“Đồ mà Nhĩ Thử bọn ta muốn bán, bọn ta có bao giờ đổi ý giữa chừng chưa? Đương nhiên là bọn ta sẽ bán chìa khóa Bỉ Ngạn này rồi, chẳng qua vì hôm nay ta chủ trì đấu giá lâu quá nên tinh thần không được khỏe khoắn lắm…”
Con Nhĩ Thử này bắt đầu quanh co lấp liếm, nhưng tuyệt đối không chịu tuyên bố bán chìa khóa Bỉ Ngạn này cho sinh linh tộc Thiên Tùng.
“Đừng nói lòng vòng nữa! Hồn đan ở ngay đây này, ngươi mau giao chìa khóa Bỉ Ngạn cho ta!” Sinh linh tộc Thiên Tùng đột nhiên đứng dậy, tức tối nói.
La Chinh mỉm cười, lại mở miệng thốt lên: “Ta ra sáu mươi bốn triệu không trăm mười nghìn hồn đan”
Lần này hắn chỉ tăng giá đúng bằng bước giá cơ bản được đặt ra.
Ai ngờ hắn vừa lên tiếng, Nhĩ Thử trên bục đã dứt khoát la lớn lên: “Chấp nhận!”
Các dị tộc khác thấy nó làm vậy thì đều ngây ra.
“Vô liêm sỉ quá rồi đấy?”
“Đây có phải là hội đấu giá không vậy?”
“Thế sao không bán thẳng cho con người luôn đi?”
“Hôm nay xem như ta đã biết đám chuột này trơ trẽn cỡ nào rồi…”
Các dị tộc khác bàn tán ầm ĩ.
Sinh linh tộc Thiên Tùng đã giận đến mức không kìm được nữa. Gã nhảy một cái vọt thẳng lên trên bục, sau đó vươn tay tóm chặt con Nhĩ Thử kia: “Các ngươi dám đùa bỡn ta!”
Con Nhĩ Thử này chẳng hề e ngại tộc Thiên Tùng, nó kêu chít chít hai tiếng rồi nói: “Đây không được xem là đùa bỡn. Người ta thực sự đã ra giá cao hơn ngươi”
“Nhưng ta báo giá lâu vậy rồi mà ngươi không chốt, còn tên nhóc kia vừa lên tiếng, lại chỉ tăng thêm có mười nghìn hồn đan! Thế bây giờ ta thêm một triệu nữa thì sao!” Sinh linh tộc Thiên Tùng nói.
“Người ta đã lấy được rồi…” Nhĩ Thử trả lời.
“Thêm mười triệu nữa!” Sinh linh tộc Thiên Tùng không thèm đếm xỉa đến lời của Nhĩ Thử.
“Đã chốt giá rồi mà. Uy tín của tộc Nhĩ Thử chúng ta là quan trọng nhất, đổi ý sao được” Nhĩ Thử từ chối.
Sinh linh tộc Thiên Tùng cũng bó tay hết cách. Nếu đám Nhĩ Thử này quyết tâm muốn giao chìa khóa Bỉ Ngạn cho Nhân tộc thì gã cũng không làm gì được chúng.
Nhưng kể cả sinh linh tộc Thiên Tùng lẫn các dị tộc khác đều không nghĩ ra lý do vì sao Nhĩ Thử lại làm vậy.
“La Chinh huynh, rốt cuộc huynh đã làm gì mà khiến đám Nhĩ Thử nhất quyết muốn bán chìa khóa Bỉ Ngạn cho huynh vậy…” Tống Phi Vũ hỏi La Chinh, trên mặt là vẻ hoang mang không hiểu.
La Chinh cười nói: “Chắc chúng hy vọng ta vào Di Thiên thần miếu?”
“Hy vọng huynh vào đó?” Tống Phi Vũ cười cười, hắn ta không tin câu trả lời qua loa này.
Tại Bỉ Ngạn Thập Tam Trọng Thiên tụ tập các dương hồn mạnh nhất trong Sắc Giới, những người có thể đi lại trong đây đều không phải hạng người vớ vẩn xoàng xĩnh.
Thiên phú của La Chinh rất cao, điểm này thì Tống Phi Vũ đồng ý. Thế nhưng La Chinh mới vào Thập Tam Trọng Thiên thôi, còn chưa quá quen thuộc nơi đây, vậy mà đám Nhĩ Thử đã mong đợi hắn tiến vào Di Thiên thần miếu, trên đời này không có loại chuyện nào quái lạ như thế cả.
“Lát nữa huynh sẽ biết. Cứ chờ là được” La Chinh nói.
“Nhưng hồn đan…” Bây giờ Tống Phi Vũ lại bắt đầu lo lắng La Chinh không trả nổi số hồn đan này.
“Không cần Phi Vũ huynh quan tâm, chỉ vài chục triệu thôi mà, La mỗ vẫn trả nổi” La Chinh trả lời.
Mặc dù Tống Phi Vũ lo lắng cho hắn là tốt, nhưng hắn ta làm vậy quả thực là “bảo vệ” quá mức. La Chinh đâu phải mới đặt chân vào Bỉ Ngạn ngày đầu tiên…
Tống Phi Vũ không còn cách nào khác, đành an tĩnh ngồi một bên.
Sau khi đã chốt giá chìa khóa Bỉ Ngạn của Di Thiên thần miếu, hội đấu giá lần này cũng được tuyên bố kết thúc.
Mặc dù sinh linh tộc Thiên Tùng vô cùng khó chịu nhưng vẫn chỉ đành rời đi.
Lúc này con Nhĩ Thử trên bục mới đi về phía La Chinh và nói: “Các hạ, sau khi giao nộp hồn đan rồi, chìa khóa Bỉ Ngạn sẽ được đưa đến tay ngươi”
La Chinh bỗng nói: “Giá của chìa khóa Bỉ Ngạn này đắt quá”
Nhĩ Thử không ngờ La Chinh lại nói thế, bèn bảo: “Nhưng các hạ đã đấu giá được nó rồi”
“Vậy giảm mười phần trăm được không? Sáu mươi triệu hồn đan, ta chỉ dẫn theo một người vào thôi, còn các ứng cử viên khác đều do các ngươi quyết định” La Chinh lại nói tiếp.
Tống Phi Vũ đứng bên cạnh nghe vậy liền cảm thấy La Chinh chắc chắn bị điên rồi. Hắn đã tự mình báo ra cái giá hơn sáu mươi triệu hồn đan để mua về chìa khóa Bỉ Ngạn, bây giờ lại đi cò kè mặc cả, hơn nữa vừa mở miệng đã muốn giảm mười phần trăm?
“Yêu cầu mà ngươi đưa ra, ta không quyết định được. Ngươi chờ chút” Dứt lời, con Nhĩ Thử kia quay người rời đi.
Tống Phi Vũ cười khổ một tiếng rồi nói: “Ta thấy chúng ta vẫn nên trốn đi thì hơn”
La Chinh lại không để ý gì đến hắn ta.
Một lúc sau, con Nhĩ Thử kia quay trở về và nói với La Chinh: “Nếu các hạ không cần chìa khóa Bỉ Ngạn, vậy tộc Nhĩ Thử chúng ta có thể miễn trừ toàn bộ khoản phí tổn ấy”
“Miễn trừ toàn bộ!” Tống Phi Vũ kêu lên, hắn ta không dám tin vào lỗ tai mình nữa.
La Chinh lại tỏ vẻ như thể mình đã biết chắc lả sẽ như thế. Hắn đứng dậy, nói: “Thế thì cám ơn tộc Nhĩ Thử. Không biết các ngươi định khi nào thì xuất phát?”
“Một ngày sau chúng ta sẽ mở thần miếu” Nhĩ Thử đáp.
“Vậy hẹn gặp ở cửa thần miếu” La Chinh nhún vai, sau đó dẫn theo Lăng Sương rời khỏi phòng đấu giá.
Tống Phi Vũ ngơ ngác theo sau, vẫn đang trợn mắt há mồm. Hắn ta cảm thấy mình vừa tham gia một buổi đấu giá giả, hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.