Mặc dù cái chết của Hoa Thiên Mệnh không liên quan đến những người này, nhưng lần này La Chinh không định bỏ qua cho bọn họNếu bọn họ đã lựa chọn lập trường của mình thì sẽ phải trả cái giá đắt vì nó.
La Chinh nói xong, đôi cánh sét sau lưng bỗng nhiên mở ra, bay nhanh về phía một người gần đó.
“Đi mau!”
Trong đám người có mười một người đồng loạt nhảy ra ngoài, chạy như điên về phía khe núi bên kia.
Trong lòng những người này đều tràn đầy hối hận. Bọn họ xem như đã bị Bàng Miểu gài bẫy rồi, La Chinh lợi hại như vậy, ông ta bảo bọn họ ra tay với ba người này căn bản là tự tìm đường chết!
Bây giờ hối hận cũng vô dụng.
Gã thanh niên á thánh ở sau cùng mới chạy đi được hơn trăm mét đã thấy trên đỉnh đầu truyền tới cảm giác nóng bỏng, một bông sen đỏ nho nhỏ đã quấn quanh gã.
“Tụ Linh Thuẫn!”
Thanh niên á thánh vung tay ra, một lá chắn lớn màu xanh lá chắn trên đỉnh đầu gã.
Lá chắn này gần như hao phí đạo uẩn cả đời của gã, nếu là thánh nhân đánh ra một đòn toàn lực thì gã cũng có thể đỡ được.
Đáng tiếc kẻ gã gặp phải là La Chinh.
Trong nháy mắt khi sen đỏ tiếp xúc với lá chắn này, toàn bộ năng lượng của lá chắn khổng lồ màu xanh lá lập tức bị chuyển hóa. Tấm lá chắn khổng lồ vốn dùng để bảo vệ lại biến thành một mảnh sen đỏ bao phủ gã.
“Phừng!”
Trong nháy mắt, thanh niên á thánh kia đã bị đốt trụi.
Mười người còn lại thấy cảnh này, sắc mặt đều cực kỳ khó coi.
Thanh niên á thánh nọ chính là á thánh số một gia tộc Hàn Gia, trong số những á thánh ngoài gia tộc quyền thế, người này đứng vị trí đầu. Tuy vậy gã cũng không thể ngăn cản La Chinh chút nào, thế những người khác chẳng phải sẽ bị tàn sát sạch hay sao?
Sau khi đánh chết thanh niên á thánh kia, La Chinh không hề dừng lại, vẫy đôi cánh sét lao như bay về mục tiêu tiếp theo.
Á thánh thứ hai thấy La Chinh chạy thẳng về phía mình thì sợ tới mức hồn phi phách tán, lớn tiếng kêu lên: “Ta không biết gì cả, ta cũng không có ác ý…”
“Bây giờ ngươi không có ác ý, nhưng lúc ra tay với chúng ta, ngươi lại không nghĩ như vậy” La Chinh lạnh lùng đáp lại một câu.
“Vèo vèo vèo…”
Sen đỏ cuốn tới, tên á thánh này cũng bị thiêu sạch.
Chín người còn lại thấy cảnh đó, tảng đá trong lòng mỗi lúc một nặng hơn. Một ông lão trong đó cắn răng nói: “Như vậy chúng ta căn bản không thể nào sống sót rời đi, mọi người cùng nhau ra tay, liều mạng với hắn!”
Đa số những á thánh này đều là hạng người tâm tư nhanh nhạy, khoảng cách tới khe núi kia không ngắn, với tốc độ giết người của La Chinh thì bọn họ còn chưa chạy đến cuối khe núi đã bị giết sạch, nếu thế nào cũng chết còn không bằng buông tay đánh một trận.
Chín tên á thánh bỗng nhiên dừng bước. Dưới áp lực của nỗi sợ hãi, mỗi người đều bộc phát sức mạnh kinh người, liên tục sử dụng toàn bộ đạo uẩn và đòn tấn công mạnh nhất.
Đối mặt với sự liên thủ của bọn họ, cho dù là thánh nhân cũng sẽ cực kỳ khó giải quyết.
Nếu có một thánh nhân từng đi vào vực sâu Ma Vực có mặt ở đây và thấy được cảnh này thì chắc chắn sẽ phải lắc đầu. Hợp tác tấn công kiểu này có lẽ rất hiệu quả đối với những người khác, nhưng lại không có chút tác dụng nào đối với La Chinh và Hoa Thiên Mệnh…
“Vút vút…”
“Ầm ầm…”
Từng tia sét và thương băng va chạm vào nhau, đánh xuống ngay đầu La Chinh.
Các loại đạo uẩn thần thông biến hóa đến trình độ cao nhất, chỉ là những thần thông này còn chưa đến gần La Chinh đã bị chuyển hóa thành từng đóa sen đỏ!
Dưới tình huống La Chinh không tạo sợi dây liên kết với Hoa Thiên Mệnh thì hợp tác tấn công quả đúng là một lối thoát. Năng lượng mà cô bé mắt đỏ có thể thu nạp chuyển hóa cũng có hạn, chỉ có điều chín á thánh liên thủ lại vẫn còn kém xa giới hạn của cô bé mắt đỏ.
“Rào rào…”
Tất cả thần thông công kích về phía La Chinh đều bị chuyển hóa sạch sẽ không hề được nương nhẹ, cuối cùng hội tụ thành hàng trăm nghìn đóa sen đỏ. Theo một cái phất tay nhẹ nhàng của La Chinh, tất cả sen đỏ đều ùa vào thung lũng, đám á thánh ngăn cản phía trước sen đỏ nháy mắt đã biến thành tro bụi.
Những người khác trên đồng bằng thấy La Chinh trở về, ai nấy đều duy trì yên lặng.
Trong dố họ có không ít người cũng từng muốn ra tay, bây giờ dĩ nhiên là âm thầm vui mừng vì không trêu chọc vào La Chinh.
Sau khi trở lại đồng bằng, cuối cùng ánh mắt La Chinh lại rơi xuống người Hàm Thiên Tiếu.
Hàm Thiên Tiếu bị La Chinh nhìn chằm chằm cũng khẽ run.
Hắn ta vốn là người thuộc Hàm gia, hơn nữa giữa hắn ta và La Chinh cũng có ân oán, bây giờ La Chinh có thể đánh chết hắn ta không chút khó khăn nào.
Ai ngờ La Chinh lại chỉ lạnh nhạt nhìn hắn ta chứ không nói gì nhiều.
Hàm Thiên Tiếu vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì giọng nói của La Chinh chợt truyền đến: “Ta chỉ nể mặt Hàm Bích La nên mới bỏ qua cho ngươi. Nếu ngươi thấy rõ tình thế thì nên mang Bích La rời khỏi Hàm gia ngay sau khi rời khỏi núi Thánh Nhân”
Hàm Thiên Tiếu vốn không nghĩ nhiều như vậy, sau khi nghe La Chinh nói ra lời này, cẩn thận suy nghĩ kỹ liền nhanh chóng hiểu ra.
Khi Hàm Thanh Đế không còn giá trị lợi dụng, thứ nghênh đón Hàm gia chính là tai họa ngập đầu.
La Chinh không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ chăm chú nhìn đồng bằng trước mắt, trong lòng vẫn còn đang suy tư về vấn đề Hoa Thiên Mệnh chuyển thế.
Đối với sinh linh thứ cấp như Hoa Thiên Mệnh mà nói, ngọn lửa ký ức trong Thần vực là không hoàn chỉnh.
Những ký ức trong vũ trụ Đại Diễn mà trôi qua thì không thể nào xem được, thứ hắn có thể thấy chỉ là ký ức của Hoa Thiên Mệnh từ tiến vào Thần vực.
Nếu để Hoa Thiên Mệnh chuyển thế sống lại, phần ký ức này nhất định sẽ thiếu sót…
Dù gì phụ thân cũng là chủ của Đại Diễn Chi Vũ, với độ kiểm soát chặt chẽ của ông ấy thì không biết có lấy được phần ký ức này hay không?
Ít nhất bây giờ La Chinh còn chưa thể làm được chuyện tương tự với sinh linh ở thế giới trong cơ thể. Hắn có thể thoải mái biết được chuyện gì xảy ra ở bất kỳ thời gian, bất kỳ địa điểm nào tại thế giới trong cơ thể, nhưng không thể nào lấy ra ký ức của bọn họ.
Có điều thế giới trong cơ thể hắn dù gì cũng không hoàn thiện như vũ trụ, hy vọng phụ thân có thể làm được điều đó, cho Hoa Thiên Mệnh một ký ức đầy đủ.
Ngay trong lúc hắn đang suy tư, Trần Hoàng Dịch Kiếm bỗng bước lên một bước, nhìn chằm chằm vào phương xa, nói: “Đồng bằng này xảy ra biến hóa”
La Chinh nhìn ra xa, bỗng thấy toàn bộ bề mặt đồng bằng bốc lên từng tia sáng bạc gây nên cảm giác mông lung và mênh mông, mà ở sâu trong đồng bằng bỗng có thêm vô số tia sáng bạc phóng lên cao, giống như từng con suối bạc phun trào.
“Suối thánh xuất hiện!”
“Lần này vậy mà có đến năm suối thánh!”
“Sao có thể nhiều như vậy!”
Nhóm á thánh và chân thần đại viên mãn kia vẫn đang thầm tính toán cơ hội phong thánh.
La Chinh và Trần Hoàng Dịch Kiếm chắc chắn là tồn tại mà bọn họ không thể trêu chọc vào, nếu như chỉ xuất hiện một hai suối thánh thì bọn họ nhất định không có cơ hội, bởi vì căn bản không thể tranh lại La Chinh.
Nhưng không ngờ lần này trong núi Thánh Nhân lại có đến năm suối thánh!
Mỗi một suối thánh đại biểu cho một cơ hội phong thánh, mà La Chinh và Trần Hoàng Dịch Kiếm chỉ có hai người, bọn họ còn có thể đi tranh cướp suối thánh còn dư lại, cũng có nghĩa là ba vị trí thánh nhân.
“Chúng ta đi thôi!”
Thân hình La Chinh nhẹ nhàng nhảy lên, lao vùn vụt về phía một suối thánh trong đó. Trần Hoàng Dịch Kiếm gật đầu, hắn ta chọn một suối thánh khác ở cách xa hơn một chút.
Còn những người khác vô cùng tỉnh táo tránh suối thánh hai người chọn, bọn họ đương nhiên là toàn lực tranh cướp ba suối thánh còn lại.