Chiến Đế Đại Vũ căn bản không muốn đấu võ mồm với La Chinh!Đường đường Quốc chủ lại đi cãi nhau với một võ giả Hư Kiếp Cảnh thì vốn đã là chuyện mất mặt rồi. Hắn biết, chỉ dựa vào thực lực của mình thì không thể giết chết La Chinh. Tên nhóc này trộm đi năng lực của tiểu quái vật nên có thể tùy ý chuyển dời sức mạnh đến những vật khác.
Có điều, đối với Chiến Đế Đại Vũ mà nói thì đó cũng không phải chuyện không thể giải quyết. Chỉ cần cắt đứt liên hệ giữa La Chinh với Đại Thế Giới này là được rồi. Ở trong Lĩnh Vực của hắn thì phải theo quy tắc do hắn thiết lập, La Chinh chỉ có thể là thịt cá nằm trên thớt gỗ của hắn chờ chết mà thôi!
Chu Hoàng nhíu mày, hắn có lòng muốn ngăn cản nhưng lại hơi do dự. Tính tình hắn vốn bình đạm, luôn theo đuổi công bằng hợp lý, nhưng hiện giờ nhìn vào thì hình như là La Thiên Hành không đúng?
Trong một thoáng do dự đó, Chiến Đế Đại Vũ đã nhanh như chớp rút ngắn khoảng cách với La Chinh.
Thế mà Chiến Đế Đại Vũ vẫn không thể đến gần La Chinh, vì một bóng người đã ngăn ở trước mặt La Chinh. Người tới không phải Yến Vương mà là Hỏa Doãn Nhi.
Hỏa Doãn Nhi đứng ở trước mặt La Chinh, vẻ mặt nghiêm túc, chiếc vòng ngọc trên cánh tay càng không ngừng rung lên!
Sau khi Hỏa Doãn Nhi tiến lên, Hỏa Thần cũng chắn ở trước mặt La Chinh.
“Cút ngay!”
Chiến Đế Đại Vũ nói chuyện như vậy đã coi như là khách khí lắm rồi. Chẳng qua là bởi vì nể thân phận Thái tử, Công chúa thần quốc Thiên Phong của Hỏa Thần và Hỏa Doãn Nhi mà thôi. Nếu như đổi lại thành những thiên tài cấp Thần khác thì cho dù có là người của thần quốc nào thì hắn cũng sẽ giết hết một lượt!
“Thần Nhi, Doãn Nhi! Các con đang làm gì vậy?”
Chiến Hoàng Thiên Phong thấy Hỏa Thần và Hỏa Doãn Nhi xông ra thì cũng sốt ruột. Lần này Chiến Đế Đại Vũ đang nổi cáu, vậy mà không hiểu vì sao Hỏa Doãn Nhi và Hỏa Thần lại muốn nhúng tay vào.
“La Thiên Hành là ra mặt thay chúng ta nên mới làm Lưu Tú bị thương! Chiến Đế Đại Vũ, ông không biết cách dạy dỗ con trai mình, ngược lại còn oán trách La Thiên Hành là đạo lý gì?” Tính cách Hỏa Doãn Nhi hồn nhiên ngây thơ, nhưng không có nghĩa là nàng nhát gan! Trái lại, cũng chính vì tính tình nàng ngây thơ nên lại càng có vẻ nghiêm túc!
Nàng nhận định rằng chuyện này là do Lưu Tú không đúng nên mới nói năng hùng hồn đầy lý lẽ trước mặt Chiến Đế Đại Vũ như vậy. Nhưng Hỏa Doãn Nhi nào nghĩ đến việc Chiến Đế Đại Vũ không định nói đạo lý với nàng?
Chiến Đế Đại Vũ vốn muốn trừ khử La Chinh từ lâu rồi, mà Lưu Tú lại chính là một cái cớ tuyệt hảo!
“Hừ!” Chiến Đế Đại Vũ chỉ hơi dừng lại, nhẹ nhàng đưa tay quét qua một cái, một luồng sức mạnh vô hình liền bao phủ lấy Hỏa Doãn Nhi và Hỏa Thần, muốn dẹp hai tỷ đệ này sang một bên. Song, vào lúc sức mạnh của Chiến Đế Đại Vũ vừa bao trùm lên thì trong tay Chiến Hoàng Thiên Phong vẫn đứng bên cạnh Hỏa Doãn Nhi xuất hiện một lá chắn lửa màu nâu.
Khi lá chắn lửa kia va chạm với sức mạnh vô hình do Chiến Đế Đại Vũ phóng ra thì liền bùng lên một ngọn lửa dữ dội. Cùng lúc đó, lá chắn lửa kia đã làm tan biến sức mạnh của Chiến Đế Đại Vũ.
“Lưu Tán, làm rõ mâu thuẫn giữa bọn trẻ đã rồi nói” Sắc mặt của Chiến Hoàng Thiên Phong cũng sầm xuống. Vừa rồi hắn nghe rõ là La Thiên Hành ra mặt giúp con gái hắn nên mới khiến Lưu Tú bị thương. Hỏa Doãn Nhi sẽ không nói láo, vậy cũng tức là Lưu Tú đã bắt nạt con gái hắn!
“Lão Hỏa!” Sắc mặt Chiến Đế Đại Vũ đầy giận dữ. Lần trước hắn ra đòn sát thủ với La Chinh nhưng đã bị Chu Hoàng ngăn cản, lần này lại đến Chiến Hoàng Thiên Phong. Cái mạng của La Chinh này chẳng lẽ dai như vậy?
Nhìn thấy Chiến Hoàng Thiên Phong ra mặt, Chu Hoàng cũng nhẹ nhàng cất bước đi về phía này, hắn cười nói: “Lão Hỏa nói không sai, đám trẻ có mâu thuẫn gì thì cứ nói cho rõ ràng”
Mặc dù Chu Hoàng nói một cách khách khí, nhưng lại đứng bên cạnh Chiến Hoàng Thiên Phong, rõ ràng chính là ngăn cản trước mặt Chiến Đế Đại Vũ.
Hai người này đều đứng ra khiến Chiến Đế Đại Vũ cũng không biết phải làm sao, chỉ đành xem tình hình tiến triển như thế nào.
Chiến Hoàng Thiên Phong quay đầu hỏi Hỏa Doãn Nhi: “Doãn Nhi, con nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hỏa Doãn Nhi khẽ gật đầu một cái rồi nói lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Nghe đến đoạn Lưu Tú bày trò lừa gạt Hỏa Thần để lấy đá chân nguyên thì đầu lông mày của Chiến Hoàng Thiên Phong lập tức nhíu lại, sắc mặt của Chiến Đế Đại Vũ cũng chẳng dễ nhìn.
Đường đường là Thái tử thần quốc mà lại làm loại chuyện này chỉ vì đá chân nguyên cực phẩm, quả thật quá mất mặt. Nhưng vấn đề mấu chốt nhất là trắng trợn lợi dụng tính cách vốn thật thà chất phác của Hỏa Thần. Vậy chẳng phải là bắt nạt người khác sao?
Tuy hầu như toàn bộ tâm tư của Chiến Hoàng Thiên Phong đều dành cho Hỏa Doãn Nhi, nhưng dù sao Hỏa Thần cũng là Thái tử của thần quốc Thiên Phong hắn, Lưu Tú làm như thế quả thực vô cùng quá đáng.
Nghe Hỏa Doãn Nhi nói xong, Chiến Hoàng Thiên Phong lại nói với Chiến Đế Đại Vũ: “Lưu Tán, chuyện này nghe có vẻ tất cả đều là do Lưu Tú sai. Nó bị La Thiên Hành làm bị thương cũng do bản thân nó gieo gió gặt bão! Ta nói không sai chứ?”
Chu Hoàng cũng vừa cười vừa nói: “Ta cũng cảm thấy thế. Lưu Tán, con trai ngươi thật quá đáng. Bị người ta vạch trần âm mưu thì trả lại số đá chân nguyên kia là được rồi, lại còn muốn cố chấp đến chết cũng không buông. Cái này có phải hơi…” Hắn vốn định nói Lưu Tú quá mức ngu xuẩn, nhưng may là lời này đến bên miệng rồi cuối cùng vẫn nhịn được.
“Nhưng con ta cứ như thế mà phải bị thương ư? Dây chuyền Ngưng Tâm, Thiên Lôi Chiến Kích đều là vật vô giá, dù sao cũng phải có người chịu tội!” Chiến Đế Đại Vũ nghe Hỏa Doãn Nhi nói Lưu Tú xách Thiên Lôi Chiến Kích ra dùng hết mà vẫn không thể làm tổn hại được La Thiên Hành thì trong lòng hắn không biết đã buồn bực đến mức nào rồi.
Chu Hoàng vẫn không nói gì, nhưng sắc mặt của Chiến Hoàng Thiên Phong lại sầm xuống, “Trả giá? Lưu Tán, mấy năm nay ngươi càng ngày càng không nói lý lẽ! Muốn nói trả giá thì Lưu Tú con ngươi ăn hiếp Hỏa Thần con ta có phải cũng nên trả cái giá thật lớn hay không! Ta còn chưa truy cứu, ngươi đã đòi phải trả giá. Ngươi tự cho rằng thần quốc Đại Vũ ngươi cao hơn người khác một bậc rồi ư?”
Tính tình của Chiến Hoàng Thiên Phong cũng không dễ chịu như Chu Hoàng, huống hồ Hỏa Doãn Nhi lại chính là hòn ngọc quý trên tay hắn. Nàng vừa mới kể thì Chiến Hoàng Thiên Phong liền nhận ra con gái đã phải chịu ấm ức, may mà La Thiên Hành còn ra mặt giúp Hỏa Doãn Nhi. Thế nên người làm cha như hắn đứng ở đây lại nghe thấy Lưu Tán nói những lời bất công như vậy, lửa giận trong lòng liền bùng lên.
“Lão Hỏa! Ngươi…” Chiến Hoàng Thiên Phong bật ra những lời này khiến Chiến Đế Đại Vũ đành phải nín nhịn.
Chiến Hoàng Thiên Phong hừ lạnh một tiếng, mặc kệ Lưu Tán. Nếu không vì tứ đại thần quốc luôn như tay với chân, hòa thuận suốt nhiều năm qua thì chỉ sợ lúc này hắn đã ra tay ngay rồi.
Mấy năm gần đây, đúng là thần quốc Đại Vũ phát triển tới mức khiến người ta phải để ý. Nhưng đó cũng chỉ là võ giả trẻ tuổi, còn đại năng Thần Hải Cảnh trong các thần quốc về cơ bản vẫn không có gì biến động. Nếu thật sự trở mặt thì Chiến Hoàng Thiên Phong hắn và Chu Hoàng đều sẽ không thua Lưu Tán.
Chiến Hoàng Thiên Phong nghiêng đầu qua chỗ khác, trên mặt hiện lên ý cười, sau đó liền nói: “La Thiên Hành, ngươi làm tốt lắm. Chỉ cần lão Hỏa ta ở đây thì không kẻ nào dám động vào ngươi, nếu không chính là đâm đầu vào chỗ chết!”
Giữa các Quốc chủ mà nói chuyện với nhau như vậy thì chính là không hề nể mặt gì nữa.
Khuôn mặt La Chinh mang ý cười, gật đầu đáp lại: “La Thiên Hành tạ ơn Chiến Hoàng Thiên Phong!”
“Không dám, không dám. Ta còn phải thay mặt Hỏa Doãn Nhi cảm ơn ngươi!” Chiến Hoàng Thiên Phong cũng quan sát La Chinh từ trên xuống dưới, càng nhìn càng thấy hài lòng.
La Chinh không muốn dừng lại ở chỗ này nữa nên cũng nói với Chu Hoàng và Chiến Hoàng Thiên Phong: “Các vị Quốc chủ, ta còn phải đi đào mỏ, xin lỗi không tiếp chuyện được…”
La Chinh vẫn xách cuốc Hắc Tinh trong tay. Nhìn qua thì quốc Hắc Tinh quá mức bình thường nên khi nhìn từ đằng xa cũng chẳng khác gì một cái búa đen thùi lùi mà thôi. Nhưng lúc La Chinh xoay người, ánh mắt của các đại năng Thần Hải Cảnh kia đều tập trung vào trong tay La Chinh. Tất cả các đại năng Thần Hải Cảnh, bao gồm Lưu Tán, Chu Hoàng, Chiến Hoàng Thiên Phong và cả Quốc chủ Thiên Vận… tất cả đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
Cái cuốc trong tay La Chinh hình như hơi quen?
Thực tế, các Quốc chủ cũng đã từng nghiên cứu cuốc Hắc Tinh, cũng từng thử lấy nó ra nên có ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Thế nhưng trong tiềm thức bọn họ nghĩ, cuốc Hắc Tinh căn bản là không thể lấy ra được.
Ngay cả đại năng Thần Hải Cảnh như bọn họ còn không lấy ra được thì người nào có thể? Cho nên, mặc dù cảm thấy cuốc Hắc Tinh trong tay La Chinh nhìn vô cùng quen mắt, nhưng vẫn không nhận ra! Bởi vì bọn họ không ngờ La Chinh lại thực sự lấy được cuốc Hắc Tinh này.
Ánh mắt u ám của Lưu Tán nhìn chằm chằm vào chiếc cuốc. Tầm mắt lóe sáng một cái rồi cũng rơi lên ba đường thần văn trên cái cuốc. Thần văn cấp mười… Cuốc Hắc Tinh? Ở trong tay La Chinh?
Chuyện gì vậy?
Cũng vào lúc đó, trong đầu các đại năng Thần Hải Cảnh ấy cũng đều tràn ngập sự hoài nghi.