Dòng chính Thái Đích Cung đều thừa kế huyết mạch Đông Hoàng, mà địa vị của bọn họ có liên quan đến huyết mạch, thiên phú và thực lực của bản thânThiên phú của Thuần Hiên kém Phượng Ca một chút, nhưng dù sao y cũng là cường giả bước vào Hồn Nguyên cảnh!
Người gia nhập vùng đất Kiếm Đỗng đều không để các đệ tử bình thường trong Thiên Cung vào mắt, huống chi Huân và mấy người này chẳng phải dòng chính Thái Đích Cung. Trong mắt y, dù có thực sự giết chết cũng chẳng sao.
Về phần La Chinh, Thuần Hiên chỉ biết hắn là đệ tử nòng cốt của một ngọn núi nào đó. Nhưng cho dù là ngọn núi nào, y cũng chẳng xem là cái thá gì.
Ở Thái Đích Cung, La Chinh đã vô cùng khắc chế, dù sao hắn tới đây không phải để gây chuyện. Ngay cả Thuần Viễn ban nãy suýt nữa giết chết Huân, hắn cũng không chấp nhặt.
Nhưng nghe Thuần Hiên nói như vậy, trong mắt La Chinh lại hiện lên vẻ tức giận không dễ phát giác.
Trên mặt đám đệ tử dòng chính đều đầy vẻ đắc ý.
Chỉ mà một kẻ không thuộc Thái Đích Cung mà cũng dám nhúng tay vào chuyện của dòng chính, đúng là cả gan làm loạn.
Người này có lợi hại hơn nữa cũng chưa vào Bỉ Ngạn, vừa rồi còn tiện tay bóp vỡ kiếm của Thuần Viễn. Bây giờ Thuần Hiên tới rồi, hắn sẽ lập tức biết hậu quả!
Nhất là Thuần Viễn, có ca ca làm chỗ dựa nên khí thế cũng tăng vọt. Gã nói: “Là Thái Đích Cung chúng ta quá mức khiêm tốn, một đám chó mèo trong Thiên Cung cũng dám tới đây diễu võ dương oai!”
“Đúng! Quả thực là có vài kẻ không biết trời cao đất rộng!”
“Thái Đích Cung chúng ta là nơi mà đám người này có thể tùy tiện ra vào sao?”
Đám dòng chính đều phụ họa theo. Có Thuần Hiên ở đây, cảm giác ưu việt trong xương cốt bọn họ bộc lộ một cách rõ ràng.
La Chinh từng giao đấu với Phượng Ca trong Càn Luyện Cung nên có vài tên dòng chính trong đó nhận ra hắn, nhưng dù sao Phượng Ca cũng chưa lên tới Hồn Nguyên cảnh, không thể so với Thuần Hiên.
Huân, Hàm Lưu Tô và Mục Ngưng nhăn mày. Mục Ngưng kéo tay La Chinh, nói: “La Chinh, chúng ta đi thôi…”
La Chinh không nhúc nhích. Bây giờ xem ra, cho dù hắn muốn chạy thì đám người này cũng sẽ không để hắn dễ dàng rời đi. Hắn khẽ nhếch môi, nhìn chằm chằm Thuần Hiên và nói: “Đúng là tại hạ không biết chữ “Chết” viết thế nào, xin được chỉ giáo”
Nghe vậy, cặp lông mày vừa đen vừa dài của Thuần Hiên chợt nhướng lên, sâu trong con ngươi ánh lên vẻ kinh ngạc.
Kẻ tu luyện tới trình độ như La Chinh hẳn là phải biết Hồn Nguyên cảnh quan trọng như thế nào, nhất là Hồn Nguyên Đại Thế Giới sắp mở ra rồi, thằng nhãi này không thể không biết! Biết rõ thực lực của y mà còn dám xin chỉ giáo, chứng tỏ hắn hoặc là có chỗ dựa, hoặc là một tên ngốc.
“Chỉ giáo?” Thuần Hiên như nghe được một chuyện cười nào đó: “Ngươi có tư cách gì mà muốn ta chỉ giáo?”
Đám đệ tử dòng chính cũng cười ầm lên.
Thực lực giữa Hồn Nguyên cảnh và không phải Hồn Nguyên cảnh chênh nhau một trời một vực, cường độ thân thể của Thuần Hiên hoàn toàn ở một đẳng cấp khác. Chênh lệch lớn như vậy mà còn muốn chỉ giáo, La Chinh bị bọn họ cười nhạo là chuyện đương nhiên.
“Thuần Hiên ca, hắn đang bảo huynh cho hắn một bài học đó!”
“Đúng! Cho hắn một bài học!”
“…”
La Chinh khẽ híp mắt, trong mắt hiện lên ánh nhìn nguy hiểm. Hắn nói với ba cô gái: “Các nàng lui lại một khoảng”
“La Chinh…” Huân lo lắng gọi.
Ở trong Càn Luyện Cung, các nàng cũng đã nghe nói Hồn Nguyên cảnh mạnh thế nào, toàn bộ thân thể và linh hồn đều thăng hoa tới một trình độ khác, có thể xem như một hình thái sinh mệnh khác.
Tuy từ trước đến nay các nàng vẫn luôn tin tưởng thực lực của La Chinh, nhưng nơi này không phải Thần vực mà là thế giới mẹ cường giả lớp lớp!
“Đừng lo lắng” La Chinh nói.
Huân gật đầu, cùng Hàm Lưu Tô và Mục Ngưng lùi lại đằng sau. Sự tự tin của La Chinh làm cho các nàng thoáng an tâm.
Thuần Viễn và các đệ tử dòng chính cũng lùi lại, nhường ra một khoảng không gian cho La Chinh và Thuần Hiên.
Từ khi Thuần Hiên bước vào Hồn Nguyên cảnh tới nay vẫn chưa từng thi đấu với người dưới Hồn Nguyên cảnh. Mấy người Bỉ Ngạn cảnh, y đều xem như thế hệ tiểu bối, ra tay với bọn họ chẳng khác nào tự hạ thấp giá trị bản thân. Nhưng hôm nay vì đệ đệ, y sẽ dạy cho tên này một bài học.
Đương nhiên, y thấy giải quyết người này cũng là chuyện dễ như trở bàn tay!
“Nếu để cho mấy kẻ ở vùng đất Kiếm Đỗng biết ta ra tay với một tên nhãi ranh, sợ là sẽ mất hết mặt mũi” Vẻ kiêu ngạo trong mắt Thuần Hiên không che giấu chút nào, ngón chân y nhún nhẹ trên mặt đất, nắm đấm thình lình tung về phía La Chinh.
Sau khi trải qua Hồn Nguyên Tái Tạo, nắm đấm của Thuần Hiên đã thay đổi về chất.
Sức mạnh kinh khủng bùng phát, tựa như ngưng tụ thành hàng trăm hàng nghìn ngọn núi lớn! Chỉ một nắm đấm này thôi là thằng nhãi trước mắt y sẽ ăn đủ, thậm chí còn có thể một đòn đánh chết!
Nhưng đối mặt một đòn này, La Chinh lại lựa chọn đứng yên tại chỗ, không tránh không né!
Trong lòng Thuần Hiên hơi nghi hoặc, y thực sự nghĩ không ra, rốt cuộc thằng nhóc này lấy tự tin từ đâu ra? Hay là đầu óc của hắn thực sự có vấn đề?
La Chinh nhẹ nhàng nhấc tay lên, dung dịch Phong Thạch đã bắt đầu khởi động trong cơ thể hắn. Từ cột sống tới xương cánh tay bỗng chốc biến thành một mảnh đen nhánh, hắn đưa tay về phía nắm đấm của Thuần Hiên!
Các đệ tử dòng chính Thái Đích Cung thấy cảnh này, ánh mắt tràn đầy phấn khích.
“Hắn không biết Hồn Nguyên cảnh kinh khủng nhường nào đâu nhỉ?”
“Chỉ sức mạnh bộc phát ra thôi cũng có thể đập hắn nát bấy!”
“Lại còn dám lấy tay ra đỡ! Trời ạ!”
Ngay trước mắt bao người, một đấm của Thuần Hiên nện vào lòng bàn tay La Chinh.
“Rắc!”
Nắm đấm và bàn tay va chạm làm vang lên một tiếng giòn giã.
Sức mạnh lan tràn ra ngoài, xé rách không gian và khuếch tán khắp xung quanh. Ngay khi âm thanh giòn giã kia vừa vang lên, đám đệ tử dòng chính vây xem cũng cảm nhận được sự đau đớn từ mặt và lỗ tai truyền tới, như có một cái tát vô hình giáng xuống mặt bọn họ.
Chờ bọn họ phục hồi tinh thần lại thì người nào người nấy đều trố mắt nhìn La Chinh giữ chặt nắm đấm của Thuần Hiên trong tay!
Không chỉ đám đệ tử dòng chính giật mình mà Thuần Hiên cũng cau chặt lông mày.
La Chinh nói: “Chuyên tâm một chút, rút kiếm đi!”
Nói xong, hắn đột nhiên đẩy Thuần Hiên ra chừng bảy tám bước!
Đám đệ tử dòng chính hoàn toàn không ngờ chuyện sẽ như thế này, bọn họ thầm suy đoán trong lòng, có lẽ là Thuần Hiên quá mức khinh địch.
Thế nhưng trong lòng Thuần Hiên hiểu rõ, nắm đấm vừa rồi của y đã sử dụng hơn chín trăm thần quân lực, một tiểu bối như La Chinh đáng lẽ không thể đón được, mà quan trọng hơn là nhìn La Chinh chỉ như thuận tay đón đỡ, biểu hiện nhẹ nhàng thoải mái.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng Thuần Hiên vô thức sinh ra cảm giác kiêng dè. Mặc dù người này còn chưa trải qua Hồn Nguyên Tái Tạo, nhưng cường độ thân thể quả thực không giống bình thường, tuy nhiên vẫn không đủ để y coi trọng.
“Rút kiếm? Ngươi cũng xứng ư?”
Thuần Hiên cười khẽ một tiếng, thân hình lập tức hành động, lần nữa lao về phía La Chinh.
Sức mạnh Bỉ Ngạn không ngừng chảy ra từ trong đan điền, lần này y điều động hơn một nghìn thần quân lực! Đây là cực hạn thân thể dưới Hồn Nguyên cảnh, y không tin La Chinh còn có thể chống đỡ!
“Rầm rầm rầm rầm!”
Sức mạnh hung hãn phát ra từ hai nắm đấm của Thuần Hiên, mỗi một đòn đều ẩn chứa uy lực dời non lấp biển.
Sắc mặt La Chinh vẫn thong dong bình tĩnh, hai tay trên dưới luân phiên, lần nào cũng có thể ngăn cản nắm đấm của Thuần Hiên một cách chuẩn xác.
Hơn mười nắm đấm liên tiếp, La Chinh đều đỡ được toàn bộ!