Chín chân thần cấp cao đang đứng lơ lửng giữa cánh rừng này. Từng luồng đạo uẩn hoặc sâu hoặc cạn tập hợp từ bốn phương tám hướng về đó rồi kết nối chặt chẽ với chín chân thần cấp caoBộ tộc bọn họ đời đời đều ở trong Phong Lâm vực.
Từ thời cực kỳ xa xưa, bọn họ cũng từng là một tộc lớn và có hai á thánh. Chỉ tiếc hai á thánh ấy đã bỏ mạng tại núi Thánh Nhân khi tranh đoạt tư cách phong thánh, bởi thế làm bộ tộc bọn họ ngã theo.
Từ đó về sau, bộ tộc vẫn luôn suy bại…
Trong thần kỷ nguyên trước, sau khi đại viên mãn duy nhất trong bộ tộc bỏ mạng thì cả tộc cũng như gần đất xa trời.
Bọn họ không chỉ mất đi sự che chở của chân thần đại viên mãn mà còn sắp mất đi hai đạo bia giúp mình sống sót.
Mạc gia – gia tộc hạng hai khác trong Phong Lâm vực – mơ ước quyền kiểm soát hai tòa đạo bia này nên đã phát động tấn công nhiều lần.
Mặc dù bộ tộc bọn họ suy bại nhưng “đại trận Thanh Mộc” do hai vị á thánh để lại rất là lợi hại, mấy nghìn người hợp lại cũng đủ để đối đầu với một chân thần đại viên mãn!
Nghe nói lần này Mạc gia đến “Miên Quang vực” mời cao nhân giúp đỡ, bộ tộc bọn họ như gặp giặc nên đã sớm mai phục ở đây.
La Chinh vô tình xông vào đây nên dĩ nhiên sẽ bị bọn họ ngộ nhận là “cao nhân” do Mạc gia mời đến.
Thế nhưng chín chân thần cấp cao vừa bày binh bố trận thì trước mắt bỗng xuất hiện một cơn dao động không gian.
Ông lão dẫn đầu trong nhóm chín chân thần ấy biến sắc: “Không ổn!”
Ông lão vừa dứt câu, La Chinh đã xuất hiện ngay trước mặt cả bọn.
“Di Mộc!”
“Huyễn Mộc!”
“Kết…”
Chín chân thần cấp cao rất nhanh tay nhưng La Chinh còn nhanh hơn nữa.
Trước khi đại trận Thanh Mộc hoàn toàn hợp lại, hắn đã vọt đến trước mặt ông lão như ma quỷ.
“Rầm!”
Hắn vừa dùng bả vai chạm nhẹ thì ông lão kia đã cảm thấy cổ họng nóng lên, đầu tối sầm, cả người nện xuống đất.
Ông lão này chính là người dẫn đầu “đại trận Thanh Mộc”, ông ta bị rơi khỏi trận hình thì đại trận nào còn có thể thành công nữa?
Những chân thần cấp cao khác luống cuống tay chân, hình như muốn cứu vãn đại trận sắp tan vỡ.
La Chinh đâu thể cho bọn họ cơ hội.
“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm…”
Nếu hắn đã biết bọn họ nhận lầm người thì sẽ không ra tay quá nặng. Thân thể hắn chợt lóe lên rồi liên tiếp đập ngã hai, ba chân thần cấp cao.
Đợi đến khi chân thần cấp cao cuối cùng rơi xuống đất, đại trận rốt cuộc tan vỡ.
Chín chân thần nằm trên đất đều phun máu, tuyệt vọng nhìn La Chinh.
Ông lão dẫn đầu biết đã hết hy vọng nên vẻ mặt xám như tro tàn, hổn hển nói: “Mạc gia… chỉ là một gia tộc hạng hai mà lại có thể mời cường giả như vậy đến, đây là ông trời muốn tiêu diệt bộ tộc Thanh Mộc ta!”
Bộ tộc bọn họ phát triển nhờ hai đạo bia này, hai á thánh của tộc cũng tu thần đạo Thanh Mộc là chính. Bọn họ tự xưng là bộ tộc Thanh Mộc theo diễn biến của lịch sử, chẳng qua thực tế là bộ tộc này được tập hợp từ nhiều gia tộc lớn.
Những chân thần khác cũng im lặng nhìn La Chinh lom lom.
Khi đối mặt với cường giả như vậy, ngay cả việc hô “liều mạng” cũng là vô nghĩa thôi.
“Ta không biết Mạc gia gì cả” La Chinh thản nhiên nhìn ông lão.
Ông lão ngẩn ra.
La Chinh thấy ông ta không phản ứng bèn bổ sung: “Ta chỉ là một người qua đường muốn lĩnh ngộ đạo bia thôi, do các ngươi ra tay trước”
Chín chân thần cấp cao vừa nghe La Chinh nói hết câu thì biểu cảm trên mặt trở nên đặc sắc vô cùng.
Quả thật số chân thần đại viên mãn trong Thần vực quá ít, hơn nữa La Chinh xuất hiện đúng lúc Mạc gia đã nói trước nên bọn họ tự nhiên xem La Chinh là cao thủ do Mạc gia mời đến.
“Ngươi, ngươi… thật sự không phải là người Mạc gia mời đến à?” Ông lão nhìn La Chinh với dáng vẻ như muốn khóc.
“Đúng vậy, không phải”
Câu trả lời của La Chinh làm các chân thần của bộ tộc Thanh Mộc thở phào, chẳng qua bọn họ vẫn lộ vẻ khổ sở như trước.
Cho dù bọn họ dốc hết sức cũng khó có thể ứng phó Mạc gia, bây giờ cả chín người đều bị La Chinh đánh bị thương, đợi đến khi cao nhân do Mạc gia mời đến đây thật thì bọn họ phải đối phó thế nào đây?
Ông lão suy tư một lát rồi chợt mắt sáng ngời, nói với La Chinh: “Bằng hữu, không… cao nhân, bộ tộc Thanh Mộc bọn ta gặp phải kẻ địch xâm phạm, ta có thể giao hết tất cả tích góp trong mấy năm qua của bộ tộc cho ngài, chỉ cần ngài giúp bọn ta ngăn lại kẻ thù bên ngoài thôi!”
La Chinh khẽ cau mày.
Hắn chỉ muốn thu nạp đạo uẩn hoàn chỉnh để thắp sáng đạo bia chứ không định dừng lại lâu dài. Nếu hắn đồng ý với ông lão và vướng vào mâu thuẫn hai tộc thì không biết sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian nữa.
“Bộ tộc các ngươi sở hữu hai đạo bia này à?” La Chinh hỏi.
“Đúng, bộ tộc Thanh Mộc bọn ta nắm giữ hai tòa đạo bia này rất nhiều thần kỷ nguyên rồi…”
Ông lão chưa nói hết, La Chinh đã thuận tay ném trăm khối Thần Vũ tệ: “Xin lỗi, ta chỉ muốn mượn dùng hai đạo bia đó thôi, những chuyện khác ta không lo được”
Sau khi giao Thần Vũ tệ cho ông lão, thân thể La Chinh lại lóe lên rồi dịch chuyển đến giữa hai đạo bia lần nữa.
Ông lão cầm Thần Vũ tệ, vẻ mặt vừa buồn khổ vừa thất vọng. Bộ tộc Thanh Mộc bọn họ không cần Thần Vũ tệ mà cần sự che chở của một vị cường giả…
Chẳng qua ông lão vẫn cắn răng lấy một viên đan dược chữa thương ra rồi lập tức nói với những người khác: “Mọi người mau chóng chữa thương, nếu người này không phải là cao thủ do Mạc gia mời đến thì nói không chừng chúng ta còn có sức đánh một trận!”
Do vậy, những chân thần cấp cao khác cũng bắt đầu ngồi tại chỗ điều trị vết thương như ông lão.
May mà La Chinh nương tay, chỉ dùng sức rất nhẹ nên vết thương của bọn họ cũng không nặng lắm.
“Phù…”
Ở bên kia, La Chinh ngồi hướng mặt về phía đạo bia thần đạo Sinh Mệnh.
Vô Lượng Xích trong đầu hắn lóe sáng, đôi con ngươi vàng cũng bắt đầu thu nạp đạo uẩn thần đạo Sinh Mệnh hoàn chỉnh.
Đúng lúc này, hơn nghìn chân thần bỗng nhiên chạy ra từ một bên khác của vùng đồng cỏ rồi hùng hổ xông về phía đạo bia.
La Chinh liếc qua liền biết nhóm người đó chính là “Mạc gia” mà ông lão vừa nói.
Không thể nói rõ ai đúng ai sai trong cuộc tranh chấp giữa hai tộc, La Chinh lười dây vào chuyện này nên chỉ lo tập trung thu nạp thần đạo.
“Địa Mộc lão quỷ! Bảo các ngươi ngoan ngoãn nhường hai đạo bia là muốn tốt cho các ngươi, không có sức mạnh mà lại muốn chiếm đạo bia cho riêng mình nghĩa là không biết lượng sức đó, ha ha ha…” Người dẫn đầu Mạc gia mặc giáp vàng, khiêng một thanh giáo dài màu đen hét lên.
Người đó tên là Mạc Khoan, gia chủ đương nhiệm của Mạc gia. Gã là một kẻ rất có dã tâm, theo gã thì bước quan trọng nhất để Mạc gia vùng lên là chiếm lấy hai tòa đạo bia này.
Lần này Mạc Khoan có chuẩn bị mới đến!
Tuy nhiên, sau khi gã nói xong và dời mắt sang La Chinh thì con ngươi bỗng co lại.
Một chân thần đại viên mãn!
Hơn nghìn chân thần Mạc gia vốn đang có sĩ khí cao và khí thế hùng hổ, nhưng mà vừa trông thấy La Chinh thì lập tức yếu đi phân nửa.
“Mạc Khoan! Ngươi nói đối phương chỉ có chín chân thần cấp cao nên Hà Dĩ Đạo ta mới giúp ngươi, ta không muốn thành kẻ địch của một đại viên mãn” Phía sau Mạc Khoan là một tên áo đen có gương mặt hung ác nham hiểm.
Hà Dĩ Đạo tuy cũng là chân thần đại viên mãn nhưng không có xuất thân từ đảo nổi quyền thế. Sức mạnh của lão kém xa chân thần đại viên mãn của gia tộc quyền thế. Dù vậy, lão vẫn có thể đi ngang trong Thần vực, bởi chung quy số lượng chân thần đại viên mãn trong Thần vực cũng quá ít ỏi.
Lần này Mạc gia phải bỏ ra cái giá rất cao mới có thể mời Hà Dĩ Đạo ra tay, nhưng Hà Dĩ Đạo không muốn đối đầu với một đại viên mãn khác.
Mạc Khoan nhìn La Chinh bằng ánh mắt ngờ vực, phát hiện La Chinh đang tập trung lĩnh ngộ đạo bia bèn sáng mắt, thấp giọng nói: “Hà huynh đừng vội, ắt hẳn người này không được bộ tộc Thanh Mộc mời đến hỗ trợ, chúng ta chỉ cần đối phó với bộ tộc Thanh Mộc là được!”
“Ngươi nói vậy thì được. Có điều nói cái xấu trước, nếu như thanh niên này xen vào thì ta sẽ đi ngay tức khắc!” Hà Dĩ Đạo nói.
“Tất nhiên, tất nhiên…” Mạc Khoan vừa nói vừa khẩn trương nhìn La Chinh.
“Vậy thì tốt!”
Hà Dĩ Đạo cười lạnh, khẽ vỗ tay làm một luồng đạo uẩn vô hình khuếch tán.
Mười ba chân thần cấp cao sau lưng lão bay thẳng lên.
Những chân thần cấp cao ấy đều có gương mặt lạnh lùng và đôi mắt vô cảm như con rối, nhưng bọn họ đều có máu có thịt như mọi người.
Lúc này La Chinh đã thu nạp đạo uẩn thần đạo Sinh Mệnh hoàn tất, chuẩn bị thu nạp thần đạo Thanh Mộc.
Có điều, hắn đã bị thu hút bởi đạo uẩn của Hà Dĩ Đạo.
“Thuật Đại Thống Trị?” La Chinh hơi nhướng mày.
Ánh mắt hắn quét qua đám chân thần cấp cao rồi dừng ngay trên người một tên trong số đó, sau đó sắc mặt sa sầm, đôi mắt hiện lên sự tàn khốc.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!