Bộ xương khổng lồ kia vừa phát ra tiếng kêu rên thì chỉ lát sau, bên cạnh nó liền xuất hiện một người khổng lồ khác“Là con người biến thành người khổng lồ!” Dù cách xa đến mấy vạn dặm, La Chinh cũng có thể nhìn thấy rõ ràng: “Người khổng lồ này đột nhiên xuất hiện… Chẳng lẽ người nọ sử dụng sức mạnh hoang thần để phóng to bản thân lên?”
Tiểu Vân từng nói với La Chinh, mặc dù nàng tu thành hoang thần nhưng lại là cấp độ thấp nhất của hoang thần, chỉ có thể biến thành người khổng lồ cao hai trăm mét mà thôi. Còn hoang thần thực sự lợi hại trong thế giới này có thể cao phổng lên đến hơn trăm dặm, thậm chí cao hơn nghìn dặm…
Một dặm đại khái bằng khoảng hai nghìn mét… Vậy người khổng lồ cao hơn nghìn dặm sẽ khổng lồ tới mức nào? Có được sức mạnh khủng khiếp nhường nào?
La Chinh khó mà tưởng tượng được.
Với kích cỡ như La Chinh mà đứng trước mặt người khổng lồ cao hơn nghìn dặm thì có khi còn nhỏ bé hơn cả hạt bụi.
Không ngờ sau khi tiến vào đồng hoang Vạn Cổ, hắn lại được tận mắt chứng kiến.
Ở bên kia, người khổng lồ vừa xuất hiện liền đánh nhau với bộ xương…
Mỗi lần hai quái vật khổng lồ ấy va chạm vào nhau đều làm phát ra tiếng nổ cực lớn, thậm chí hai luồng sức mạnh khủng khiếp đập vào nhau còn hình thành nên một trận gió lốc cực lớn khuếch tán về bốn phương tám hướng.
Mấy bộ xương to to nhỏ nhỏ vương vãi trên đồng hoang Vạn Cổ bị thổi bay khắp nơi.
“Vù vù vù vù…”
Từng trận gió lốc dữ dội quét tới, đám xương bị cuốn lên từng đợt rồi bay về phía La Chinh đang đứng.
Nếu người bình thường bị mớ xương này đập trúng thì e rằng không chết cũng mất nửa cái mạng.
La Chinh đứng nguyên tại chỗ, mặc cho chúng nện vào người, đôi mắt của hắn vẫn một mực nhìn chằm chằm về nơi xa, quan sát hai quái vật khổng lồ kia đấu với nhau.
“Ầm ầm… ầm ầm…”
Không lâu sau, La Chinh thấy bộ xương khổng lồ kia bị người khổng lồ bẻ gãy làm đôi từ phần hông, sau đó nó đổ rầm một cái trên mặt đất, cuối cùng người khổng lồ cũng đã giành được thắng lợi.
Ngay sau đó, người khổng lồ ấy lại biến mất ngay trong tầm mắt của La Chinh.
“Chắc lại thu nhỏ lại rồi” La Chinh đứng trong đống xương thì thào, hắn gần như đã bị vùi lấp trong mớ xương bay tới.
Thân thể hắn lắc nhẹ, chui ra khỏi đống xương kia, trên mặt tràn đầy vẻ ngóng trông.
Bây giờ Linh Ô đã được đưa vào thế giới trong cơ thể hắn, chỉ cần liên tục bồi dưỡng chúng theo cách mà mẫu thân dạy là tu vi của hắn sẽ tăng lên vùn vụt.
Trở thành đại viên mãn cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nhưng nếu chỉ dừng lại ở đại viên mãn thì hắn chưa chắc đã đối đầu được với những thánh nhân kia.
Ngoại trừ thánh nhân ra, thậm chí hắn còn phải đối mặt với cường giả Bỉ Ngạn cảnh nữa.
Nếu bây giờ hắn tu luyện sức mạnh hoang thần tới cực hạn thì có khi thực lực sẽ tăng theo cấp số nhân… Đây chính là sức mạnh mà hắn đang tha thiết theo đuổi!
La Chinh không ngừng nghỉ lấy một giây, lại bắt đầu tìm kiếm hoang cốt một lần nữa.
Vừa rồi khắp đồng hoang Vạn Cổ bị từng đợt gió lốc đảo tung nên những hoang cốt bị vùi sâu bên dưới cũng bị cuốn ra, nhờ vậy mà công cuộc tìm kiếm của La Chinh cũng đơn giản hơn nhiều.
“Phía trước có ba khúc hoang cốt…”
“Ở độ sâu hai trăm mét bên dưới có khoảng sáu khúc!”
“Chỉ có một à…”
La Chinh giống như một con ong mật cần cù chăm chỉ lướt đi giữa đống xương, tỉ mẩn tìm kiếm.
Trong suốt quá trình ấy, thi thoảng hắn sẽ gặp phải những người khác đi ngang qua…
Khí tức tản ra từ những người này rất giống với Tiểu Vân nhưng mạnh hơn nàng nhiều, chắc hẳn họ cũng là hoang thần.
Song, bọn họ chỉ liếc nhìn La Chinh một cái, trên mặt thoáng qua chút kinh ngạc rồi cũng không để ý tới La Chinh nữa mà lập tức biến đi thật xa…
Chỉ qua nửa ngày, La Chinh đã tích lũy được hơn tám mươi khúc hoang cốt, trong đó có gần một nửa có kích cỡ khá lớn.
“Vèo!”
La Chinh bay đi tiếp hơn mười dặm rồi lại thôi thúc sức mạnh linh hồn của mình, dùng thần niệm bao trùm xung quanh.
Trong khắp phạm vi được thần niệm bao trùm đều hình thành một vài hình ảnh màu xám trắng truyền vào trong đầu hắn.
“Ồ!”
Lần này La Chinh phát hiện ở chỗ cách mình bảy dặm có một khúc xương hình tam giác cao cỡ một người đang tản ra sức mạnh hoang thần dày đặc.
“Hoang cốt lớn vậy cơ à?” La Chinh giật nảy mình.
Chỗ mà hắn đang đứng vẫn chưa phải là trung tâm của đồng hoang Vạn Cổ, có trời mới biết đồng hoang Vạn Cổ lớn đến cỡ nào.
Vì lý do an toàn, La Chinh cũng không định xâm nhập quá sâu vào trong đó. Ngộ nhỡ gặp phải bộ xương khổng lồ cao cỡ mấy ngàn dặm, e rằng với thực lực hiện tại của La Chinh thì khó mà bảo toàn được tính mạng.
Mà rất nhiều năm trước, vùng này không biết đã có bao nhiêu người từng đi qua, vì thế chỉ còn lại một vài hoang cốt linh tinh vụn vặt thôi. La Chinh tìm lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn tìm thấy một khúc hoang cốt khổng lồ nhường ấy.
“Vèo!”
La Chinh nhẹ nhàng bay vút đến đó, ánh mắt dán chặt vào mặt đất.
“Sâu nghìn mét ở ngay phía dưới đây…”
La Chinh không do dự nhiều, hắn lập tức cúi đầu hướng xuống dưới rồi đột nhiên nhảy bật lên, lao vào trong đống xương bên dưới.
Chui được xuống tới đáy rồi, hai tay La Chinh đột nhiên tóm nhẹ, bắt được khúc hoang cốt cao cỡ một người kia và nhẹ nhàng nhấc lên. Nhưng không ngờ khúc hoang cốt ấy lại chẳng nhúc nhích, trọng lượng của nó vượt xa hơn hẳn dự tính của La Chinh!
“Nặng thế cơ à?”
Chín vì sao trong thế giới bên trong cơ thể của La Chinh khẽ chuyển động, sức lực đôi tay hắn đột nhiên bùng nổ, nhấc bổng khúc hoang cốt này lên.
Mãi đến khi lên tới mặt đất, La Chinh mới thấy rõ hình dạng của khúc hoang cốt này.
“Hoang cốt màu đỏ máu…” La Chinh ngạc nhiên.
Khúc hoang cốt hình tam giác này chắc là một mảnh xương bả vai, nhưng khác với những khúc xương màu trắng khác, toàn bộ khúc hoang cốt này tản ra vầng sáng màu đỏ máu cùng luồng sức mạnh hoang thần nồng đậm đến tột độ.
“Không biết khúc hoang cốt này bằng bao nhiêu khúc hoang cốt bình thường…”
Trên mặt La Chinh lộ ra vẻ mừng rỡ, đang định cất khúc hoang cốt này vào trong chiếc nhẫn tu di thì chợt nghe thấy tiếng gió vù vù bên tai. Hắn quay đầu lại nhìn, thấy bốn bóng người lao từ không trung tới.
La Chinh khẽ cau mày, thầm nghĩ không ổn rồi.
Chiếc nhẫn tu di trong tay hắn lóe lên, khúc hoang cốt lớn bằng một người lập tức nằm gọn trong đó, biến mất trước mặt hắn.
“Vèo vèo vèo…”
Bốn bóng người lao vù vù trên không trung, thoắt cái đã đứng trước mặt La Chinh.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cá nhân, tổ chức khác đăng tải, sao chép tác phẩm dưới bất kỳ hình thức nào đều là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Tên cầm đầu là một thanh niên có thân hình gầy gò, sắc mặt trắng bệch. Sau lưng gã là một thiếu nữ xinh đẹp mặc áo bào màu đỏ, hai người khác thì mặc đồ giống như hộ vệ.
“Tiểu sư huynh, vừa rồi rõ ràng ta nhìn thấy một khúc hoang cốt rất lớn màu đỏ máu, vậy mà chỉ chớp mắt đã biến đâu mất rồi” Thiếu nữ mặc áo bào đỏ lên tiếng.
Thanh niên kia liền chuyển mắt sang nhìn chiếc nhẫn tu di trên tay La Chinh: “Còn phải nói à? Đương nhiên là người này giấu đi rồi”
Dứt lời, gã âm thầm đánh giá La Chinh một chút, trong đôi mắt lộ ra vẻ khinh thường. Gã nói: “Chẳng cần biết ngươi là ai, hoang cốt đào được trong vùng này đều thuộc về sở hữu của Thương Lam tông chúng ta, giao ra đây!”
Nghe gã nói vậy, La Chinh hơi nhíu mày lại. Ở đâu cũng đụng phải kẻ kiểu này, cho dù dưới đáy hỗn độn cũng không ngoại lệ…
La Chinh cười khẩy, đối đáp hết sức tự nhiên: “Hài cốt trên đồng hoang Vạn Cổ đều là vật vô chủ, đương nhiên ai tìm thấy sẽ là của người đó, dựa vào đâu mà ngươi đòi ta giao ra?”
Thanh niên kia cũng không muốn lãng phí thời gian với La Chinh thêm, gã cười lạnh, nói: “Ta không có hứng thú với mạng chó của ngươi. Ta lặp lại lần nữa, giao ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống!”