Lúc trước, La Chinh còn lo con đường phi thăng kia sẽ dẫn đến hải vực xa xôi nào đó, hay thậm chí là đại lục Hải Thần bên kiaTuy La Chinh có tu vi Thần Cực Cảnh, nhưng để vượt qua được biển rộng mệnh mông thì vần cần một khoảng thời gian nhất định. Nhỡ đâu đám người kia đuổi kịp thì chỉ sợ hắn không kịp cứu.
Nhưng lại là ở đại lục thần quốc tình hình lạc quan hơn nhiều.
“Đi!”
Trước tiên, La Chinh thông báo cho đám Hoa Thiên Mệnh.
Khê Ấu Cầm đã sớm trở lại sau khi đi đến Hư Linh Tông một chuyến. Mặc dù trong lòng nàng có khúc mắc với Ninh Vũ Điệp, nhưng nàng càng để ý tới tâm tình của La Chinh hơn. Nàng cũng biết giờ là lúc La Chinh cần giúp đỡ nhất.
Hoa Thiên Mệnh, Khê Ấu Cầm, Khổ Đăng, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu vốn đã ở trạng thái đợi lệnh, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.
Lúc này, La Chinh vừa gọi một tiếng thì mọi người liền ào ào hưởng ứng.
Ngược lại, trên mặt Liệt Thiên Hàn và Hiên Viên Thần Phong đều có ý do dự. Mới tĩnh dưỡng mấy ngày, thương tích trên người bọn họ đã hoàn toàn khỏi hẳn, thậm chí cũng đã biến mất. Thánh dược cấp cao nhất của Chư Thần Vô Niệm đúng là có hiệu quả phi thường.
Hai người bọ họ cũng không biết vì sao mình lại theo tới đây. Hình như vì thấy Cơ Lạc Tuyết đi theo, các Đạo Tử khác cũng đến nên bọn họ mới đi mà thôi…
Chẳng hiểu sao mà hai người bọn họ lại không hợp với La Chinh cho lắm, thế nên làm sao chịu bán mạng vì hắn được?
La Chinh cũng lười để ý đến hai người này, cứ thế sai người mở ra một con đường trên Ánh Nước Tràn Đầy, sau đó sẽ bay đi ngay.
“Cha! Cha! Niệm Nhi cũng muốn đi!”
La Niệm cũng chạy ra. Cậu không thể bay được nên đành nhón mũi chân, không ngừng vẫy tay.
“Niệm Nhi ở nhà chờ là được rồi. Ngọc bà bà, làm phiền bà!” La Chinh nghiêm nghị nói.
Thật ra La Chinh cho rằng trong vũ trụ này đã không còn nơi nào tuyệt đối an toàn nữa rồi. Nơi an toàn duy nhất chính là Tiên Phủ. Nhưng thấy La Niệm như vậy, nhét nó vào trong Tiên Phủ thì chắc chắn không phải một chuyện đơn giản. Thế nên lúc này hắn chỉ có thể giao cho Ngọc bà bà.
Mặc dù Ngọc bà bà chỉ trích La Chinh rất nhiều, nhưng lúc này cũng chỉ có thể ra sức dỗ dành La Niệm mà thôi.
Ngay sau đó, La Chinh đã hóa thành một cái cầu vồng mà bay đi, tiếp theo là Hoa Thiên Mệnh, Khê Ấu Cầm, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu.
Giờ phút này, Cơ Lạc Tuyết lại chắp hai tay sau lưng, bay lơ lửng ở bên cạnh Hiên Viên Thần Phong. Ánh mắt nàng lướt qua Liệt Thiên Hàn và Hiên Viên Thần Phong, sau đó thản nhiên nói: “Lời dặn của người trong nhà, các ngươi đã quên?”
Hiên Viên Thần Phong biết Cơ Lạc Tuyết muốn ám chỉ cái gì, hắn hừ lạnh một tiếng: “Hừ, các ngươi vốn phải giúp đỡ ta!”
Cơ Lạc Tuyết lắc đầu: “Ai lấy được hạng nhất thì giúp đỡ người đó. Dù sao cũng là do ngươi bại dưới tay hắn!”
“Đó là do ta chưa dốc hết sức” Nhắc tới chuyện bị thua, trên mặt Hiên Viên Thần Phong vẫn có vẻ phẫn nộ. Như vậy có thể thấy, lúc ấy hắn không cam lòng tới cỡ nào.
“Thua chính là thua, chưa hẳn La Chinh đã dốc hết sức” Cơ Lạc Tuyết khẽ mỉm cười.
Hiên Viên Thần Phong mím môi, thở dài một hơi, lúc này mới đứng dậy.
Liệt Thiên Hàn lắc đầu, vẻ mặt cũng như gặp ma. Lúc này ba người của Chư Thần Vô Niệm mới đi theo…
Ở một góc của Vân Điện, Bách Lý Hồng Phong và Bùi Thiên Diệu ngồi xổm xuống, nhìn thấy từng đường ánh sáng xẹt qua trên bầu trời.
“Tên La Chinh kia thậm chí còn không chịu gặp mặt một lần!” Trông Bách Lý Hồng Phong có vẻ hơi tức giận.
“Chẳng phải Thiên Mệnh đã nói rồi sao? Điện chủ chưa về, hắn còn lòng dạ nào mà tiếp khách? Đừng nói không gặp ngươi, người muốn thăm hỏi La Chinh nhiều lắm, tất cả hắn đều từ chối đấy. Nói vậy thì nhất định Điện chủ đã gặp nguy hiểm” Bùi Thiên Diệu thản nhiên nói.
“Điện chủ gặp nạn, ít nhất thì cũng gọi chúng ta một tiếng, chúng ta cũng có thể giúp một tay mà!” Bách Lý Hồng Phong vẫn hơi khó chịu.
Bùi Thiên Diệu cười một tiếng: “Ngươi nhìn thực lực của đám người kia đi. Tu vi bọn họ còn cao hơn Thần Hải Cảnh một tầng, là cường giả Thần Cực Cảnh. Kêu ngươi đi thì là giúp đỡ hay chuốc thêm phiền phức?”
Bách Lý Hồng Phong mím môi. Hắn định phản bác lại, nhưng lời của Bùi Thiên Diệu quá đúng, thực lực chênh lệch quá lớn, hắn đi thì cũng làm được gì? Đến để trình diễn đại pháp thoát thân?
Bách Lý Hồng Phong vẫn nhìn chằm chằm vào giữa không trung, liền phát hiện ra một đường ánh sáng bỗng nhiên ngừng lại, đó là một tiểu hòa thượng. Dường như tiểu hòa thượng này cảm nhận được cái gì nên ánh mắt nhìn thẳng về phía hai người bọn họ.
Góc của Bách Lý Hồng Phong và Bùi Thiên Diệu rất khuất, người bình thường cũng không chú ý tới nơi này.
Bách Lý Hồng Phong cũng cảm thấy kỳ lạ, vỗ vỗ bả vai Bùi Thiên Diệu nói: “Này, cùng nghề với ngươi đấy. Hắn nhìn qua đây là có ý gì?”
“Cái gì gọi là cùng nghề?” Bùi Thiên Diệu buồn bực ra mặt.
“Ha ha. Ngươi không phải là hòa thượng chuyển thế sao? Đó cũng là một hòa thượng đấy…” Bách Lý Hồng Phong cười nói.
Tính cách của Bùi Thiên Diệu rất ôn hòa, lại công bằng chính trực, nhưng thật ra cũng không giống như Hoa Thiên Mệnh. Nếu Hoa Thiên Mệnh bị cười nhạo như vậy thì chắc chắn Bách Lý Hồng Phong sẽ gặp xui xẻo.
“Không biết. Nhưng ta cũng cảm thấy tiểu hòa thượng kia rất đặc biệt” Bùi Thiên Diệu cũng hơi buồn bực.
Trong Trung Vực, Phật môn không hề hưng thịnh. Gần đây có mấy thế lực Phật môn, nhưng cũng chỉ tới tam phẩm, mà công pháp hiếm có trong Vân Điện lại phù hợp với việc tu luyện của Bùi Thiên Diệu hơn. Thế nên hắn cũng không biết, trong vũ trụ vốn còn có một thế lực là thánh vực Vạn Phật, thanh thế to lớn mạnh mẽ vô cùng!
Tiểu hòa thượng dừng lại trong không trung kia đương nhiên là Khổ Đăng.
Vốn dĩ Khổ Đăng cũng phải đuổi theo La Chinh, nhưng đột nhiên hắn cảm thấy Phật tâm của mình đập mạnh một nhịp, một cảm giác thân thiết đột nhiên trỗi dậy. Trong lòng cảm thấy kỳ quái nên liền quay đầu lại, hắn lập tức nhìn thấy Bùi Thiên Diệu.
Khổ Đăng có vẻ suy tư, thấy bóng dáng nhóm La Chinh đi xa thì thầm nghĩ: Tạm thời chắc cũng sẽ chưa rời khỏi nơi này, nên cứ giúp La Chinh giải quyết vấn đề trước rồi tính sau…
Trên bầu trời quang đãng rất xa Trung Vực, tám bóng dáng hóa thành từng đường thẳng, lao nhanh về phía trước!
Dưới sự dẫn đầu của La Chinh, mọi người cứ thế đi thẳng về phía bắc…
Tốc độ bay của tám người không thể bảo là không nhanh, thế nên cũng chưa mất bao lâu thì đã băng qua Trung Vực, tiến vào Bạo Loạn Tinh Hải.
Nhìn thấy gió lốc khắp nơi, La Chinh dừng lại một lúc.
Đối với bọn họ, trực tiếp vượt qua gió lốc này vẫn có chút nguy hiểm nhất định. Ít nhất thì tuyệt đối phải tránh được trung tâm của Bạo Loạn Tinh Hải.
“Không cần trực tiếp băng qua đâu đúng không?” Mắt Liệt Thiên Hàn có vẻ sợ hãi. Gió lốc ở nơi này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn…
Ngày trước, để tránh gió lốc nơi đây, đội ngũ của Thiên Vị tộc đã từng đi từ không gian mặt sau.
Nhưng ở mặt sau lại gặp phải Âm Ảnh tộc, cũng chính là Vu tộc thượng cổ.
La Chinh nhắm mắt, đắm chìm trong ý nghĩ.
Hắn thấy hình như Ninh Vũ Điệp đang nghỉ ngơi ở đại lục thần quốc, cũng không có ý rời đi ngay.
Thời gian tương đối dư dả…
“Theo ta!”
La Chinh hóa thành tia sáng, tiến về hướng tây bắc.
Tất nhiên Bạo Loạn Tinh Hải rất kinh khủng, nhưng chỉ cần không tới gần trung tâm là được, bọn họ hoàn toàn có thể đi đường vòng, tránh vùng gió lốc mạnh nhất ở trung tâm.
Mặc dù đường đi có dài, nhưng vẫn an toàn hơn…
***
Đại lục thần quốc.
Hơn một nghìn đệ tử nòng cốt của thánh địa Ngọc Thanh được bố trí ở trong hoàng cung to lớn.
Hầu hết mọi người ở đây đều đang tập trung vào việc trị thương …
Sức chiến đấu của Vu tộc thượng cổ không mạnh.
Nhưng chủ yếu là những người tiêu diệt chủng tộc này xong đều sẽ bị nguyền rủa. Đám đầu lâu nhỏ đáng chết kia như một cơn ác mộng, lao thẳng đến võ giả, quấn đến chết mới thôi, căn bản không có cách nào giải quyết.