Trong lời nói của La Chinh không hề có ý đùa, bởi trong lòng hắn, La Yên chiếm vị trí quan trọng nhấtGiống như Tư Diệu Linh năm đó, sự tồn tại của Khê Ấu Cầm là một mối uy hiếp tới La Yên. Chỉ là năm đó Tư Diệu Linh đứng về phía đối địch với La Chinh, còn Khê Ấu Cầm trước mặt thì lại là người vô tội.
Nhưng cho dù Khê Ấu Cầm có vô tội hay không thì La Chinh cũng không thể dễ dàng buông tay để La Yên bị uy hiếp. Cho nên hắn mới có thể nói chắc như đinh đóng cột với Khê tiểu thư như thế. Nàng ta chỉ có hai lựa chọn, hoặc là theo hắn quay về Vân Điện, hoặc là bị giết, đơn giản vậy thôi.
Thế nên khi La Chinh nói ra câu đó, Khê Ấu Cầm liền sững người.
Nàng luôn tự do và thông minh, lại làm cho mọi người yêu thích, trong đám người đồng lứa, ngoài người con nuôi là Khê Tiểu Giới ra thì nàng là người nhỏ tuổi nhất, là hòn ngọc quý trên tay gia tộc. Đừng nói phần đông các trưởng bối Khê gia đều yêu thương nàng, ngay cả ông cố luôn như thần long thấy đầu không thấy đuôi mỗi lần trở về Khê gia cũng muốn gặp nàng!
Sau khi Thanh Hư đạo nhân lên làm tông chủ Hư Linh Tông thì rất ít khi lộ diện ở Khê gia. Ngay cả Khê Hưng Hoài muốn gặp mặt một lần cũng rất phiền phức, thế nhưng Thanh Hư đạo nhân lại rất thương đứa cháu gái này. Tới lúc này rồi mà hắn vẫn đồng ý sai Khê Tiểu Giới tới giúp đỡ Khê Ấu Cầm, bởi vì biết Khê Ấu Cầm và Khê Tiểu Giới có tình cảm rất tốt.
Có thể tưởng tượng được, Thanh Hư đạo nhân cưng chiều nàng tới mức nào.
Cũng bởi vì thế, Khê gia mới nhẫn nại hết năm lần bảy lượt, cho Khê Ấu Cầm thời gian. Chiêu thân đã lâu như vậy mà nàng cũng không thấy ai ưng ý.
Nếu như nàng chỉ là thứ nữ của chi thứ ở Khê gia, chỉ sợ đã bị dọa gả đi từ lâu rồi.
Làm sao Khê Ấu Cầm có thể nghĩ ra nam tử trước mặt lại tùy tiện đến mức này, dám nói lấy đi tính mạng mình!
Khê Tiểu Giới và Khê Hưng Hoài cũng sững người, bọn họ nhìn ra La Chinh không có ý nói đùa. Về phần mấy người Khê gia khác ở trong phòng, ví dụ như mấy vị trưởng bối của Khê Ấu Cầm, trên mặt cũng hiện vẻ không tốt.
Tuy mọi người đều đau đầu về chuyện hôn sự của Khê Ấu Cầm, nhưng chuyện này đều xuất phát từ sự cưng chiều mà ra. Vậy mà một người ngoài lại dám đến địa bàn Khê gia nói với Khê Ấu Cầm như vậy sao?
Chân mày Khê Tiểu Giới nhíu chặt lại. Tuy hắn là con nuôi, nhưng từ nhỏ đã lớn lên cùng Khê Ấu Cầm, cảm giác đó thật sự như chân với tay. Hai người tình như tỷ đệ ruột, sao có thể để La Chinh làm tổn thương Khê Ấu Cầm được?
Đúng lúc Khê Tiểu Giới chuẩn bị đi lên nói chuyện, muốn tách Khê Ấu Cầm và La Chinh ra thì không ngờ, Khê Hưng Hoài lại vung tay lên, ngăn cản Khê Tiểu Giới.
Nhìn động tác của Khê Hưng Hoài, Khê Tiểu Giới bắt đầu lộ vẻ hoang mang. Khê Ấu Cầm chính là con gái của cha, sao cha không lo lắng?
Giữa lúc băn khoăn, Khê Tiểu Giới chọn án binh bất động.
Khê Ấu Cầm là con gái út của Khê Hưng Hoài, làm sao hắn không lo lắng cho an nguy của nàng được? Nhưng Khê Hưng Hoài có một trực giác, hắn cảm thấy La Chinh sẽ không thật sự ra tay. Hoặc nên nói là, hắn càng cảm thấy con gái mình đã tùy hứng đến mức cần phải có người đến trị nàng!
Không cần nói nhiều, quả thật với địa vị của Khê Ấu Cầm ở Khê gia thì không ai dám đắc tội với nàng, ngay cả người làm cha như hắn, đến lúc then chốt cũng không dám can thiệp quá nhiều. Tất cả mọi người đều phải nể mặt Thanh Hư đạo nhân. Tuy Thanh Hư đạo nhân rất ít khi quay về, nhưng ông ấy mới là trụ cột của Khê gia.
Ra khỏi Khê Gia Bảo, cả một thành Hư Thiên to như vậy, nào ai có tư cách dạy bảo Khê Ấu Cầm?
Chàng trai trẻ trước mặt này thì lại khác. Năm đó, truyền thuyết La Chinh đứng trước mặt Thôi Tà mà quát lớn vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt, thậm chí còn có người biên tập lại thành tiết mục ngắn để đàn hát trong quán rượu, quán trà, trở thành một câu chuyện được lưu truyền trong dân chúng. Đừng nói là người phàm, ngay cả mấy võ giả cũng vô cùng thích nghe.
Đến ngay cả Thôi Tà mà La Chinh còn không sợ thì nói gì đến Thanh Hư đạo nhân?
Hắn muốn xem xem, La Chinh này có bản lĩnh khiến con gái mình đầu hàng hay không!
“Khiến ta chết? Ngươi có bản lĩnh này sao?” Mặt Khê Ấu Cầm trắng bệch, nhưng tính tình bướng bỉnh của nàng không phải mới chỉ ngày một ngày hai. Mặc dù dựa vào trực giác nàng cũng biết La Chinh nói được sẽ làm được, nhưng nàng vẫn cắn chặt môi, bướng bỉnh chống đỡ.
Huống hồ bây giờ ở Khê gia có nhiều trưởng bối ở đây như vậy!
Chàng trai trước mắt có tu vi Hư Kiếp Cảnh, quả thực khiến Khê Ấu Cầm hơi kiêng dè. Nhưng một võ giả Hư Kiếp Cảnh sơ kỳ thì cũng chẳng thể làm gì được ở Khê gia nàng. Ít nhất thì cha nàng cũng đã là võ giả Hư Kiếp Cảnh trung kỳ, còn Khê Tiểu Giới cũng vừa bước vào Hư Kiếp Cảnh. Với thiên phú cấp Thần của Tiểu Giới, chắc chắn còn lợi hại hơn người trước mặt này.
La Chinh bình tĩnh nhìn chằm chằm Khê Ấu Cầm: “Ta nói, có hai con đường, đi theo ta, hoặc bây giờ ta sẽ giết ngươi. Chọn một trong hai”
“Nếu ta không chọn thì sao?” Khê Ấu Cầm nhìn chằm chằm La Chinh hỏi.
“Ta giúp ngươi chọn!” La Chinh hừ lạnh một tiếng, lại trực tiếp đưa tay bắt lấy Khê Ấu Cầm.
“Ngươi dám!” Một vị trưởng bối Khê gia lớn tiếng quát.
Nhưng Khê Hưng Hoài lại hung hăng trừng mắt, ngăn cản vị trưởng bối kia.
Nhìn thấy cha mình không chỉ không giúp, ngược lại còn ngăn cản những người Khê gia khác ra tay, trên mặt Khê Ấu Cầm lộ ra vẻ tuyệt vọng. Thiếu nữ mới mười mấy tuổi rất dễ sinh ra tủi thân, nhất thời nàng khóc như mưa: “Chết thì chết!”
Nàng vừa nói xong, tay La Chinh đã giơ ra, bóp ngay cần cổ trắng tinh không tì vết của nàng. Lúc này, La Chinh mới nói: “Ngươi không sợ chết, là bởi vì ngươi chưa bao giờ biết cái chết là cái gì!”
Đúng lúc này, sát khí mãnh liệt trong cơ thể La Chinh tỏa cuồn cuộn dâng lên!
Ở trong tháp Tội Ác và động Huyền Minh, La Chinh đã tích lũy được không ít sát khí, bỗng nhiên nhắc tới, sát khí đột nhiên bùng nổ, giống như một pho tượng sát thần vậy!
Sát khí cũng chính là khí tức giết chóc, thật sự nó cũng không được coi là khí tức khi giết chóc dần dần tích lũy được, mà là một loại nguyền rủa của người sắp chết đối với La Chinh, là nỗi oán hận của những người bị La Chinh giết chết!
Sát khí tỏa ra cuồn cuộn, tâm hồn của hơn vạn người từ trên xuống dưới trong Khê Gia Bảo đều không ngừng chấn động. Thậm chí cả những người đứng ở bên ngoài Khê Gia Bảo cũng bị làm cho kinh động.
“Kia… Khê Gia Bảo xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Thôi Tà ẩn nấp ở trong sao? Sao sát khí lại cuồn cuộn thế?”
“Ta thấy không giống. Tuy Thôi Tà vừa chính vừa tà, nhưng hắn cũng không đi theo Đạo Sát Lục, không thể có sát khí hung hãn như vậy!
“Vậy rốt cuộc là ai? Ai lại dám làm càn ở Khê gia như vậy? Chẳng lẽ không sợ Hư Linh Tông sao?
Không ít võ giả nhao nhao suy đoán. Bọn họ không dám tự tiện xông vào Khê Gia Bảo, nên chỉ có thể suy đoán lung tung như vậy thôi.
Khê Ấu Cầm cảm thấy ngạt thở, nàng cảm thấy mình không phải đối mặt với người, mà là ác ma bước ra từ địa ngục!
Người này, thật sự không hề do dự mà muốn giết chết mình!
Từ nhỏ nàng đã lớn lên ở Khê gia, là đóa hoa được che chở cẩn thận trong nhà kính, nào từng trải qua gió táp mưa sa bao giờ? Nàng còn chẳng bằng Viên Thanh Vi mà La Chinh gặp được ở Ngư Long Tông nữa là!
Nàng cho rằng mình không sợ chết, chẳng qua là bởi bản thân chưa từng trải qua nguy hiểm chết người, lại tự cao rằng người Khê gia tuyệt đối sẽ không bỏ mặc mình!
Nhưng bây giờ, Khê Ấu Cầm đã cảm nhận được tử thần đang đến gần rồi. Chỉ cần nam tử trước mặt này hơi dùng sức một chút thì nàng sẽ hương tiêu ngọc vẫn. Bây giờ nàng đã quanh quẩn bên rìa sự sống và cái chết!
Vì sao cha không cứu mình? Vì sao Khê Tiểu Giới cũng không ra tay? Vì sao trưởng bối Khê gia đều thờ ơ? Rốt cuộc Khê Ấu Cầm cũng bắt đầu nóng nảy. Dưới tình huống này, bản năng ham sống đột nhiên trỗi dậy.
“Cha… cứu con!”
Nàng thậm chí quên cả khóc, bởi vì sợ hãi, nên giọng nói tao nhã trong trẻo cũng trở nên vô cùng bén nhọn.
Nhưng Khê Hưng Hoài lại thờ ơ, giống như không nghe thấy gì.
Lượng sát khí La Chinh phóng ra ngày càng nhiều. Cùng lúc đó, hắn còn phóng ra một phần uy áp linh hồn. Chắc chắn Khê Ấu Cầm không ngăn được uy áp linh hồn của La Chinh. Nếu uy áp quá lớn, rất có thể sẽ khiến nàng trực tiếp bất tỉnh, thế nên luồng uy áp này cũng không quá mãnh liệt, đủ để nàng cảm nhận được mối đe dọa đang không ngừng gia tăng!
“Ngươi chắc chắn còn muốn chọn chết?” La Chinh nhìn chằm chằm cô gái trước mặt. Nói thật, hắn cũng không thích làm người ác, tiểu thư Khê gia trông thanh nhã điềm tĩnh, nam nhân bình thường nhìn thấy đều có một loại cảm giác thương tiếc muốn bảo vệ, La Chinh cũng không ngoại lệ. Nhưng hành động của hắn lúc này lại hoàn toàn trái ngược.
Trên môi tiểu thư Khê gia cũng không có lấy một chút màu hồng nào nữa. Sau khi La Chinh giảm bớt sát khí và uy áp linh hồn, nàng lập tức nói: “Ta… ta đi theo ngươi!”
Trong nháy mắt, tất cả lượng sát khí còn lại đều bị La Chinh thu vào Sát Lục Kiếm Sơn, đồng thời lúc này uy áp linh hồn cũng biến mất. Bây giờ, Khê Ấu Cầm hầu như không tự chủ được mà hít lấy hít để, thở hổn hển ra từng hơi.
Nhìn bộ dạng Khê Ấu Cầm như vậy, trong lòng rất nhiều trưởng bối Khê gia, kể cả Khê Tiểu Giới và Khê Hưng Hoài cũng rất đau lòng. Chẳng qua bọn họ thực sự cũng là bất đắc dĩ.
Khê Ấu Cầm giống như một con chim nhỏ bị hoảng sợ, vẻ mặt sợ hãi nhìn chằm chằm La Chinh. Đối diện với thời khắc sống chết ấy, Khê Ấu Cầm chọn nhượng bộ, nhưng đồng thời cũng đã hận La Chinh tới tận xương tủy.