Nhìn thấy vẻ mặt của Thôi Tà, Huyền Trần lập tức nói thêm: “Ngoài tiểu thư Khuê gia ra, còn có một tin tức khác, chắc là ngươi sẽ có hứng thú”“Tin gì?” Thôi Tà hỏi.
“La Chinh kia đã trở lại” Huyền Trần nói ngay.
“La Chinh! Hừ, quả nhiên hắn đã trở về!” Thôi Tà nghe thấy cái tên này, sát khí trên mặt lập tức lóe lên!
Trong Trung Vực, có lời đồn rằng La Chinh đã chết, nhưng chỉ có Thôi Tà là không tin.
Trong vòng quay số mệnh kia, biểu hiện của La Chinh rất rõ ràng. Người có số mệnh lớn như vậy, Thôi Tà không tin La Chinh sẽ ngã xuống! Nếu La Chinh bị chính tay Thôi Tà giết chết thì hắn mới có thể tin rằng La Chinh thực sự đã chết.
“Bây giờ ngươi định làm thế nào?” Huyền Trần thấy sát khí mạnh mẽ xuất hiện trên mặt Thôi Tà, lúc này mới cẩn thận hỏi.
“Tạm dừng tấn công Hư Linh Tông. Trước tiên để mọi người đóng quân ngoài trăm dặm, chờ sau khi tập hợp với đội ngũ của Vu Chiêm Hà mới ra tay! Chờ ta đến rồi ra tay lần nữa!” Thôi Tà dặn dò.
Độc Vương – Vu Chiêm Hà kia cũng gia nhập Thiên Tà Thần Quốc. Vu Chiêm Hà và Thôi Tà vốn không phải là người cùng chung một con đường, thậm chí có thể nói giữa hai người họ còn có mâu thuẫn!
Nhưng lợi ích đang ở trước mắt nên Vu Chiêm Hà vẫn đứng cùng một bên với Thôi Tà. Được Thôi Tà mời, nên Vu Chiêm Hà chọn kế hoạch lâu dài của Thần Quốc, đồng mưu với Thôi Tà.
Lúc này, Vu Chiêm Hà đang dẫn theo một lượng lớn võ giả độc lập khác đến.
Thôi Tà không dám lơ là Hư Linh Tông, tên tuổi của tông môn hạng nhất Trung Vực này cũng không phải chỉ nói cho vui. Mặc dù đại trận hộ tông của Phong Quan Ngọc thua kém đại trận hộ tông của Vân Điện, nhưng Mê Tung Thiên Huyễn Trận này cũng sẽ gây nên phiền phức tương đối lớn cho đại quân Thần Quốc.
Hơn nữa, Hư Linh Tông còn có Thanh Hư đạo nhân, Thôi Tà cũng không dám khinh thường sức mạnh của người này, mà thực lực của Hư Linh Thất Tử cũng có thể so với cường giả Sinh Tử Cảnh.
Với Thôi Tà mà nói, Hư Linh Tông chính là một khúc xương khó gặm, nhưng nếu gặm được thì sẽ vô cùng có lợi cho Thiên Tà Thần Quốc!
Thôi Tà giao cho Huyền Trần truyền lệnh xuống, tạm dừng tấn công Hư Linh Tông, sau đó lập tức cười lạnh một tiếng: “Tên nhóc kia số mệnh cuồn cuộn ngất trời, lần này để ta xem hắn trốn thế nào!” Nói xong, Thôi Tà lại biến thành một tia sáng, bay thẳng đến thành Hư Thiên.
Bên trong Hư Linh Tông, Thanh Hư đạo nhân đứng trong một trận bát quái lớn, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía chân trời.
Hư Linh Thất Tử cũng đã bước đi theo vị trí của bảy ngôi sao trong chòm sao Bắc Đẩu, tạo nên một trận pháp đặc biệt. Vẻ mặt bọn họ đều nghiêm túc, đồng thời cũng nhìn lên các võ giả đứng đông đúc trên bầu trời.
Trong những võ giả này, đại đa số đều có tu vi là Chiếu Thần Cảnh, đối với Hư Linh Tông mà nói, bọn họ không hề có tính uy hiếp. Ở trước Mê Tung Thiên Huyễn Trận, võ giả Thần Đan Cảnh đến bao nhiêu chết bấy nhiêu, vấn đề là trong đó cũng có không ít võ giả Thần Đan Cảnh, mà võ giả Hư Kiếp Cảnh thì lại nhiều hơn Hư Linh Tông tới mấy lần!
Đã ra tay thì thật sự khó mà kết luận thắng hay bại.
Một tháng trước, Thanh Hư đạo nhân đã cảm thấy, rất có thể Thôi Tà sẽ chọn Hư Linh Tông để ra tay. Thực ra, rất nhiều người cũng đã đoán được, nhưng Thanh Hư đạo nhân không ngờ Thôi Tà lại đến nhanh như vậy. Đối mặt với tông môn mạnh nhất trong Trung Vực, vậy mà hắn nói đánh là đánh. Với dã tâm và sự quyết đoán này, Thanh Hư đạo nhân chỉ có thể nói là tự ti!
Tất cả các trưởng lão, đệ tử của Hư Linh Tông từ trên xuống dưới đều đang bày thế trận để chờ quân địch, nhưng Thôi Tà lại hoá thành một tia sáng mà rời đi!
Cùng lúc đó, tất cả các võ giả của Thiên Tà Tông cũng bắt đầu rút lui hết.
“Tông chủ, Thôi Tà bay về phía thành Hư Thiên” Một người trong Hư Linh Thất Tử nhắc nhở.
Sắc mặt Thanh Hư đạo nhân rõ ràng thay đổi: “Chắc chắn Thôi Tà đi về phía Khê gia rồi! Ôi, đứa nhỏ kia tùy hứng như thế, cứ yêu chiều nó như vậy, thực ra lại là hại nó…” Thanh Hư đạo nhân rất muốn xông ra ngăn cản Thôi Tà, tuy có lẽ thực lực của hắn không bằng Thôi Tà, nhưng ở trong thành Hư Thiên này thì cũng sẽ không kém Thôi Tà bao nhiêu.
Nhưng hiện tại ông lại muốn ở lại Hư Linh Tông để chủ trì đại cục!
Đối với Thanh Hư đạo nhân, tất nhiên Khê gia quan trọng, nhưng Hư Linh Tông lại càng quan trọng hơn. Có thể nói, toàn bộ Khê gia hay toàn bộ thành Hư Thiên này đều được lập nên dưới sự che chở của Hư Linh Tông. Còn da thì còn lông mọc, còn chồi sẽ còn nảy mầm, bên nào nhẹ bên nào nặng, ông vẫn có thể phân biệt rõ ràng.
“Họ đang ra hiệu lệnh rút quân, chúng ta có nên xông ra không?” Có một vị Hư Linh Thất Tử hỏi.
Hiện tại, Thôi Tà vừa mới rời đi, đây là một thời cơ để Hư Linh Tông phản công, có thể đạt được hiệu quả đánh bất ngờ. Nhưng Thanh Hư đạo nhân vẫn lắc đầu, ai biết đây có phải là bẫy hay không?
“Không, chúng ta cố thủ” Thanh Hư đạo nhân trầm giọng nói, trong mắt đã hiện lên vẻ kiên quyết. Từ khi hắn bắt đầu đảm nhiệm vị trí tông chủ Hư Linh Tông, tính mạng ông cũng đã trói chặt với toàn bộ tông môn rồi!
Một tia sáng bay về phía thành Hư Thiên, khi sắp đến gần thì gặp phải một sức mạnh vô hình cản trở. Sức mạnh này chính là cấm chế cấm bay trong thành Hư Thiên.
Nghìn năm trước, loại cấm chế này rất phổ biến, nhưng bởi vì có không ít võ giả phản đối nên rất nhiều thành đều dần dần loại bỏ cấm chế này, chỉ có thành Hư Thiên là vẫn duy trì lệ cũ, giữ lại cấm chế cấm bay.
“Hừ!” Đối mặt với cấm chế này, Thôi Tà chỉ hừ lạnh một tiếng, đánh ra một quyền đánh tan cấm chế kia. Đi tới bầu trời thành Hư Thiên, hắn liếc mắt nhìn một cái rồi đi thẳng đến Khê Gia Bảo.
Bữa cơm trưa trong Khê Gia Bảo cũng mất tới nửa canh giờ, gia chủ Khê gia – Khê Hưng Hoài rất coi trọng La Chinh. Mặc dù miệng nói là cùng nhau ăn bữa cơm rau dưa, nhưng trên thực tế lại rất coi trọng từng món ăn một, nên đương nhiên lại càng mất nhiều thời gian.
Lúc dùng bữa, Khê Tiểu Giới ngồi cách La Chinh một bàn, vẫn nhớ mãi không quên mà nói: “La Chinh huynh, nếu như có cơ hội đến Vân Điện, ta nhất định phải thách đấu huynh, huynh phải ứng chiến đấy nhé!”
Khê Tiểu Giới cố chấp như vậy khiến La Chinh cũng đành bất đắc dĩ mà cười nhận lời.
Khê Hưng Hoài ở bên cạnh cũng chỉ cười cười. Hắn hiểu rõ tính tình của con nuôi mình, Khê Tiểu Giới không sợ thua, cho dù có thua thì hắn cũng yên tâm.
Khi Khê Tiểu Giới lại định nói tiếp thì vẻ mặt hắn bất ngờ thay đổi. Hắn duỗi tay lấy một lệnh bài ra khỏi nhẫn tu di, màu sắc của lệnh bài kia liền trở nên đỏ như máu!
“Sao vậy?” La Chinh kỳ lạ hỏi.
Ngay cả Khê Hưng Hoài nhìn thấy lệnh bài đỏ như máu kia thì vẻ mặt cũng trở nên khó coi lạ thường.
Lệnh bài của Hư Linh Tông gồm có ba loại màu, thường thường, lệnh bài này có là màu xanh lá cây, nếu Hư Linh Tông bước vào trạng thái phòng ngự thì sẽ có màu vàng, mà một khi khai chiến hoặc đối mặt với khai chiến thì sẽ trở thành màu đỏ. Trong khoảng thời gian này, lệnh bài của Hư Linh Tông vẫn luôn ở trạng thái màu vàng, lúc này bỗng nhiên lại biến thành màu đỏ, làm sao Khê Tiểu Giới lại không vội cho được?
“Nguy rồi, Hư Linh Tông bị tập kích! Ta phải qua đó ngay!” Sau khi Khê Tiểu Giới bước vào Hư Kiếp Cảnh thì cũng trở thành chiến lực cao nhất của Hư Linh Tông, thế nên lúc này sao hắn còn có thể đứng ở đây được?
Nghe thấy tin Hư Linh Tông bị tập kích, vẻ mặt La Chinh lập tức trầm xuống. Hắn cũng đứng dậy, khom lưng, chắp tay với Khê Hưng Hoài: “Ta đưa tiểu thư nhà ngươi rời khỏi thành Hư Thiên!”
Nếu không ăn bữa cơm trưa này, có lẽ La Chinh đã đưa Khê Ấu Cầm rời khỏi thành Hư Thiên rồi, nhưng bây giờ lại vì bữa trưa này mà nán lại, quả thực La Chinh cũng không ngờ ngay lúc này lại xảy ra chuyện xấu.
Khê Hưng Hoài cũng biết chuyện này quan trọng, vẻ mặt nghiêm trọng rồi gật đầu: “Ta đưa ngươi đi tìm Khê Ấu Cầm!”
Khê Tiểu Giới chạy tới Hư Linh Tông, còn La Chinh lại được Khê Hưng Hoài dẫn thẳng đến chỗ ở của Khê Ấu Cầm.
Khê Ấu Cầm đang ở bên trong vườn hoa nhỏ của mình, bởi vì sẽ phải rời khỏi Khê Gia Bảo ngay nên nàng chẳng có tâm tình nào mà ăn cơm. Nhìn thấy một bàn thức ăn thanh đạm mà đẹp đẽ, ánh mắt Khê Ấu Cầm mơ hồ, không biết trong đầu đang nghĩ gì.
“Ầm!”
Dường như La Chinh trực tiếp phá cửa mà tiến vào trong vườn hoa của Khê Ấu Cầm, không chỉ phá cửa, hắn còn đụng hỏng cả bình phong!
Hai bình phong này đều được dùng ngọc Linh Cốt để chế tạo, không nói đến chuyện giá trị sang quý, quan trọng là Khê Ấu Cầm vô cùng thích. Hai năm trước, nàng đã hao phí biết bao tâm tư mới mua về được, không ngờ lại bị La Chinh trực tiếp đụng hỏng!
“Ngươi… ngươi bồi thường bình phong cho ta!” Chân mày lá liễu của Khê Ấu Cầm dựng thẳng lên, tức giận nói.
Tên này thật đáng giận, không hề coi mình ra gì.
“Ấu Cầm, lúc nào rồi mà còn quan tâm đến hai bình phong này nữa!” Khê Hưng Hoài cũng không biết nên dạy bảo con gái mình như thế nào, huống hồ bây giờ cũng không phải lúc dạy dỗ.
La Chinh vốn lười nói chuyện với Khê Ấu Cầm, nên chỉ bắt lấy nàng rồi nói ra một chữ: “Đi!”
Sau đó, La Chinh bèn kéo Khê Ấu Cầm bay lên, gian nhà trong vườn hoa này được làm từ gỗ, xà nhà cũng được chế tạo từ thiết mộc, nhưng La Chinh vừa đụng vào, chúng liền vỡ nát.