Ở phía Tây Thượng Thanh Thiên, mấy ngày liên tiếp bầu trời nhuốm đỏ. Một đám mây lửa lơ lửng trên không cả ngày lẫn đêm, dù cách xa hơn nghìn dặm vẫn có thể thấy rõBên dưới mây lửa chính là động Hổ Phách, đại bản doanh của tộc Vô Không, nơi mà người khác vừa nghe thấy tên đã sợ mất mật.
Đây là nơi tà quái nhất Thượng Thanh Thiên, không một ai muốn lại gần, văn minh Nguyên Linh lại càng không muốn.
Bản thân các tộc nhân Nguyên Linh đều được cấu thành từ năng lượng, một khi chúng bị cuốn vào trong làn sương mù trắng trong động Hổ Phách là sẽ bị sương trắng hút sạch năng lượng, các tộc nhân Nguyên Linh cũng vì năng lượng lụi tàn mà chết đi.
Đối với tộc nhân Nguyên Linh, đây là một kiểu chết rất thê thảm.
Trước kia từng có một tộc nhân Nguyên Linh truy sát tộc Vô Không, còn chưa tới gần động Hổ Phách, sương trắng bên trong đã biến thành một bàn tay khổng lồ tóm chặt lấy tộc nhân Nguyên Linh, tộc nhân Nguyên Linh đó lập tức biến mất trong sương trắng!
Từ đó về sau, tộc nhân Nguyên Linh không bao giờ bén mảng đến gần động Hổ Phách nữa.
Nhưng hôm nay văn minh Nguyên Linh lại phát động một trận tấn công quy mô lớn đối với động Hổ Phách.
Trên mặt đất ở một phía của động Hổ Phách có vẽ một phù văn thật lớn, áo giáp Thánh Dực ngồi ngay ngắn ở ngay giữa phù văn.
Ngọn lửa bùng cháy dữ dội không ngừng tuôn ra từ bên trong áo giáp Thánh Dực. Những ngọn lửa này thuận theo đường vân trên phù văn, đi khắp một đường rồi hội tụ tại điểm cuối cùng, tạo thành một vòi rồng lửa thật lớn hội tụ về phía bầu trời bên trên.
Đây là nguyên nhân khiến đám mây lửa to lớn trên trời xuất hiện.
“Roạt roạt roạt…”
Mây lửa trên trời rung động từng cơn, một đám mưa lửa mù mịt rơi xuống từ mây lửa, rơi thẳng vào trong sương trắng.
Sương trắng có thể nuốt hết mọi năng lượng…
Những hạt mưa lửa này có sức mạnh hủy diệt cực kỳ đáng sợ, nhưng một khi tiếp xúc với sương trắng là bị tan biến ngay lập tức.
Mục Linh đứng ở cách đó không xa, hai mắt nhìn chăm chú vào hình ảnh khá hùng vĩ này, thi thoảng lại chớp một cái.
A Hỏa ở bên cạnh thì ngồi xếp bằng, bộ dáng có vẻ buồn bực ngán ngẩm. Nàng ta ngáp một cái: “Đã lâu vậy rồi mà sương mù trong động Hổ Phách chả bị mất đi một mảng nào…”
“Sức ăn của Hư Trần lớn lắm, không dễ đút nó ăn no đâu” Mục Linh bình tĩnh nói.
Đám mây lửa lớn cỡ này có thể nói là đã tập hợp toàn bộ sức mạnh Hỏa Tinh của cả văn minh Nguyên Linh.
Suốt vài ngày đốt liên tục, màn sương trắng bên dưới cũng không có phản ứng quá lớn gì.
Thật ra màn sương trắng này chính là Hư Trần phân bố trong Ngọc Thanh Thiên. Trong Ngọc Thanh Thiên, chúng vô sắc vô vị, chỉ cần rời khỏi đài Thanh Thiên quá xa là sẽ bị Hư Trần lặng lẽ nuốt chửng.
Sau khi những Hư Trần này bị chuyển đến động Hổ Phách, chúng có thêm màu sắc và hình thái, nên người ta mới nhìn thấy được.
Mục Linh vừa nói dứt lời, màn sương trắng kia bỗng nhiêu sôi sục lên. Vài chục con rồng sương mù bỗng nhiên chui ra từ sương trắng, lao thẳng đến mây lửa trên trời!
“Ào ào ào…”
“Rốt cuộc không nhịn được nữa à?” Trong mắt A Hỏa hiện lên vẻ kích động.
Đám rồng sương mù này vọt thẳng đến chân trời, chui vào trong mây lửa muốn diệt hết mây lửa.
“Không phải là chúng không nhịn được” Mục Linh nói.
“Không phải chúng muốn dập tắt mây lửa à?” A Hỏa hỏi.
Mục Linh cười nhạt một tiếng: “Ha ha, đầu nguồn của mây lửa nằm ở đây, vậy mà chúng lại nhằm thẳng hướng mây lửa. Vì sao chứ?”
“Muốn đánh bất ngờ ư?”
“Chính xác!”
Hai người vừa trò chuyện xong thì từ trong động Hổ Phách bỗng có một bàn tay sương mù thật lớn vươn ra. Bàn tay sương mù này dùng tốc độ cực nhanh vỗ xuống đầu đám người Mục Linh.
Với uy lực của Hư Trần thì một chưởng này mà đập xuống, bất cứ thứ gì trên đường nó đi đều sẽ tan biến sạch, chỉ lưu lại duy nhất một dấu tay trên mặt đất.
Chuyện này từng xảy ra một lần rồi, cho đến nay dấu tay kia vẫn còn tồn tại, hiện giờ trong dấu tay ấy đầy nước, tạo thành một cái hồ hình dấu tay. Nơi đó được các sinh linh trong Thượng Thanh Thiên gọi là hồ Ngũ Chỉ.
Mục Linh đã dự đoán được sự phản kích đến từ động Hổ Phách. Hai mắt nó chớp nhẹ, không gian lập tức có điểm bị xê dịch đi.
Cả một khoảng không gian từ vị trí mà nó và A Hỏa đang đứng cho đến nơi vẽ phù văn lửa đều đồng loạt dịch chuyển ra sau năm nghìn mét.
“Xì xì…”
Bàn tay sương mù đập xuống không gây ra uy thế kinh thiên động địa gì cả, mà cũng chẳng tạo ra tiếng động ầm ĩ gì.
Nó lặng yên rơi xuống mặt đất và lặng yên nuốt hết mọi thứ ven đường.
Sau khi để lại một dấu tay thật to trên đất, sương trắng nhanh chóng rụt về trong động Hổ Phách.
Đợi sương trắng quay về động rồi, mắt Mục Linh lại chớp một lần nữa, đưa không gian quay trở về chỗ cũ.
Bởi vì toàn bộ nền đất phía dưới đã bị Hư Trần nuốt nên Mục Linh, A Hỏa cùng áo giáp Thánh Dực thoạt nhìn như đang đứng trên một tảng đá hình vuông.
“Rầm rầm…”
Mây lửa trên trời bị mấy con rồng sương mù nuốt hơn phân nửa, nhưng khi ánh sáng bên ngoài áo giáp Thánh Dực lóe lên, phù văn to lớn lại có lửa phun trào lên một lần nữa. Lốc xoáy lửa cũng nhanh chóng nổi lên, không ngừng đưa lửa vào trong mây lửa.
Hiện giờ mục đích của văn minh Nguyên Linh chỉ có một, đó chính là bào mòn.
Quả thật Hư Trần có thể nuốt hết mọi vật chất, nhưng nó không có khả năng nuốt vô hạn. Mặc dù cái “miệng” của Hư Trần to đến kinh khủng, nhưng cũng vẫn có thời điểm nó ăn no.
Thật ra, Mục Linh vẫn luôn đợi tộc Vô Không phản kích.
Nếu tộc Vô Không vẫn im lặng không hành động tức là chúng căn bản không ngại cơn mưa lửa rơi xuống không ngừng nghỉ kia. Chúng không cần phản ứng lại mà chỉ cần ngoan ngoãn ngồi trong động Hổ Phách là được rồi, dù sao văn minh Nguyên Linh cũng không tấn công vào được.
Nhưng nếu ngược lại, tộc Vô Không tiến hành phản kích thì sẽ nghiệm chứng cho suy đoán của Mục Linh.
Khi cơn mưa lửa này vẫn rơi không ngừng, sớm muộn gì cũng có thể khiến đám Hư Trần này ăn no.
“Để chi mạch hệ Lôi gia nhập luôn đi!” Mục Linh ra lệnh.
“Vâng, Mục Linh đại nhân” A Từ trong áo giáp Thánh Dực đáp lại.
Ngay sau đó, từng tia sấm sét bắt đầu đan xen trong phù văn, phần rìa của đám mây lửa bên trên không ngừng truyền ra tiếng đùng đoàng. Ánh chớp màu lam độ thêm một tầng cho mây lửa, thoạt trông càng uy thế hơn.
Lúc văn minh Nguyên Linh tăng thêm thế công, một đám lửa ở đằng xa bỗng bồng bềnh trôi đến, tốc độ cực nhanh.
A Hỏa hờ hững nhìn sang: “Là phân thân của Thần Chước”
Sau khi ba tượng đá trong căn hầm bị phá hổng, Mục Linh đã điều động ba Hỏa Linh đến đó.
“Soạt…”
Phân thân lửa của Thần Chước vừa đi đến cạnh Mục Linh là báo cáo ngay: “Đảo Dạ Kiến được sửa rồi”
Trong tất cả những con mắt của Mục Linh đều lóe lên ánh sáng.
A Hỏa nhướng mày lên, để lộ nụ cười mỉm mê người: “Mục Linh đại nhân dự cảm quá chuẩn”
Mục Linh không trả lời, nó đang thức tỉnh một con mắt trên người mình.
Mặt ngoài con mắt kia được phủ lên một lớp màng trắng, sau khi tỉnh lại, lớp màng trắng này bắt đầu nhanh chóng bong ra từng mảng và hóa thành một con rắn nhỏ màu trắng.
Rắn trắng nhìn thoáng qua động Hổ Phách rồi quát to về phía Mục Linh: “Ngươi là đồ ăn hại à? Lâu vậy rồi mà ngay cả động Hổ Phách cũng không chiếm được, ở phủ Thập Phương đã là mấy ngày rồi!”
Sắc mặt A Hỏa hơi âm trầm và cũng hơi sợ hãi.
Trong mắt toàn bộ tộc nhân Nguyên Linh, Mục Linh là tồn tại tối cao nhất, bây giờ Mục Linh lại bị con rắn trắng nhỏ xíu này răn dạy như thế, A Hỏa vốn trung thành với Mục Linh đương nhiên rất khó chịu.
Nhưng A Hỏa cũng biết rõ, mọi thứ của văn minh Nguyên Linh đều nhờ chúng ban cho.
Dù là áo giáp Thánh Dực hay là dung hợp Quỷ Quyệt, thậm chí văn minh Nguyên Linh vực lên ngôi đầu… Khi Mục Linh nói cho A Hỏa biết rằng đám co đầu rút cổ ở sâu trong Ngọc Thanh Thiên này mới là nền móng của văn minh Nguyên Linh, A Hỏa khiếp sợ đến mức gần như không nói nên lời.