Viên Phong Thạch thứ hai xuất hiện chưa tròn một tháng thì đã có thêm viên thứ baLúc này, dù là người trong thế giới mẹ hay trong Lê Sơn đều bắt đầu lo lắng.
Phong Thạch xuất hiện với tần suất dày đặc như thế chỉ có một khả năng, đó là Chung Yên sắp đến.
Nhưng vòng kỷ nguyên hỗn độn này dường như đang đi tới một cục diện càng tệ hơn. Khi bước vào thời kỳ cuối, các kỷ nguyên trước kia chỉ tồn tại một vùng đất sơ khai giống thế giới mẹ, mà trong vùng đất sơ khai này chỉ có một văn minh cấp chúa tể duy nhất. Lúc văn minh cấp chúa tể này đối mặt với Chung Yên sẽ tập hợp toàn bộ sức mạnh của văn minh để đối đầu.
Đương nhiên, không phải kỷ nguyên nào cũng xuất hiện văn minh cấp chúa tể mà có lẽ sẽ tồn tại từ ba đến năm thế lực siêu cấp. Nhưng khi đối mặt với Chung Yên, các thế lực siêu cấp này cũng sẽ hợp sức cùng chống lại. Dù sao hỗn độn cũng sắp bị hủy diệt rồi, mọi thù hận trong quá khứ đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Trong khi đó, kỷ nguyên hỗn độn vòng này không những không xuất hiện văn minh cấp chúa tể mà ngay cả các thế lực siêu cấp cũng chia năm xẻ bảy. Thậm chí đến Lê Sơn coi trọng Đạo Chung Yên nhất mà bây giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, núp mình trong vùng đất sơ khai của La Chinh.
Tình hình tiến triển đến bước này, chẳng còn ai đủ năng lực để ý đến Chung Yên nữa.
Hơn hai mươi ngày sau, viên Phong Thạch thứ tư lại giáng lâm xuống thế giới mẹ. Hạt cát trong đồng hồ cát thời gian lại mất đi một viên.
Cùng lúc đó, trên bầu trời đỏ máu của vùng đất sơ khai, một cái kén máu đã nứt ra một khe, La Chinh chui ra từ đó.
“Kén máu là phương pháp cường hóa cuối cùng rồi chứ?” La Chinh hỏi.
“Tạm thời là vậy” Khởi Nguyên Thần Huyết đáp.
“Đến lúc xuất phát rồi…”
Thân hình La Chinh nhoáng lên, lập tức rơi xuống dưới như một ngôi sao băng, thoắt cái đã rơi trên đài Phỉ Thúy ở Lê Sơn.
Thời gian qua, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã giáng lâm đến đài Phỉ Thúy nhiều lần. Ông có tin tức muốn truyền lại cho La Chinh nhưng lần nào La Chinh cũng đều đang bế quan, thế nên ông không nán lại lâu.
Hôm nay Nguyên Thủy Thiên Tôn kiên nhẫn ngồi đợi mãi ở đây, cuối cùng cũng đợi được La Chinh xuất hiện.
“Thông Thiên giáo chủ tới đảo Dạ Kiến ba lần” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói ngay vào điểm chính.
“Vì sao?” La Chinh lấy làm lạ.
“Đám Điểu Chủ nóng lòng muốn chúng ta lên Ngọc Thanh Thiên” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói.
Thời gian qua, trên Ngọc Thanh Thiên cũng quay về trạng thái yên ả vốn có. Cuộc chiến dài dằng dặc giữa Điểu Linh Môn cùng Xà Linh Môn cuối cùng cũng tạm ngừng được một chút, thế nhưng lúc nào đám Điểu Chủ cũng luôn lo sợ. Dù sao Xà Linh Môn cũng không khác gì con hổ dữ sẽ nhào đến vồ mồi bất cứ lúc nào.
“Dù chúng ta lên đến Ngọc Thanh Thiên thì cũng sẽ không đi đánh Xà Linh Môn ngay” La Chinh suy tư một lúc rồi nói.
Mục tiêu của hắn vẫn luôn là địa đàn trong Ngọc Thanh Thiên.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cười nhạt một tiếng: “Chúng ta mang theo Hầu Linh Môn tiến vào Ngọc Thanh Thiên tất nhiên sẽ uy hiếp đến Xà Linh Môn, áp lực của đám Điểu Chủ sẽ theo đó mà giảm bớt”
La Chinh nhìn vùng đất sơ khai mỗi lúc một rộng lớn hơn, cuối cùng nói: “Đến lúc xuất phát rồi!”
…
Phía bắc Thượng Thanh Thiên, mấy nghìn con Hạc Chủy Âu Tham nằm rạp trên một phía của dãy núi. Bề ngoài của chúng có vẻ khá buồn cười với cái mỏ rộng như cái chày, hình thể không được xem là lớn, song trong các sinh linh Bỉ Ngạn ở Thượng Thanh Thiên thì chúng tuyệt đối là vang danh ác bá, đã thông minh lại còn tàn bạo, số lượng còn nhiều. Hễ có con mồi nào bị chúng để mắt tới đều sẽ phải chịu kết cục rất thảm.
Chúng đã chiếm giữ nơi này mấy ngày mấy đêm, mục đích là muốn bắt Cốt Trùng đi ngang qua.
Lúc này, chúng bỗng cảm nhận được chút khí tức sinh linh truyền tới từ bên kia dãy núi.
Một con Hạc Chủy Âu Tham cầm đầu ló đầu nhìn quanh, lập tức thấy được ở cái hầm đằng xa kia có vài người lần lượt chui ra.
“Ục ục…”
“Cô cô cô…”
Đám Hạc Chủy Âu Tham bắt đầu nói chuyện với nhau.
Trong trí nhớ của chúng, Nhân tộc là đối tượng khá yếu và cũng là một món ăn thượng hạng, có điều số lượng quá ít. Cảnh tượng có đến mười mấy Nhân tộc cùng lúc xuất hiện như này, bọn chúng chưa bao giờ trông thấy.
Trước khi đi săn, Hạc Chủy Âu Tham đều sẽ khá nóng ruột, nhưng vì muốn nắm chắc chín mươi phần trăm nên chúng buộc phải bắt mình tỉnh táo lại. Chỉ đợi đám Nhân tộc này tới gần, chúng sẽ lập tức ùa lên, sau vài hơi thở là đám Nhân tộc này đều sẽ trở thành thứ lấp đầy bụng chúng.
Ngay lúc chúng vừa yên tĩnh lại thì bỗng cảm giác thấy một vệt bóng lướt qua đỉnh đầu mình, giống như có một đám mây đen vừa bay ngang qua.
Trong Thượng Thanh Thiên chưa bao giờ đổ mưa, thứ chúng vừa thấy chính là một bàn chân khổng lồ.
“Rầm!”
Bàn chân khổng lồ này đạp xuống, toàn bộ dãy núi lẫn hơn mười nghìn con Hạc Chủy Âu Tham đều biến mất, chỉ để lại một dấu chân vừa sâu vừa lớn, thậm chí toàn bộ Thượng Thanh Thiên đều bị rung chuyển.
“Rầm rầm rầm…”
Hầu Linh Vương sải bước tiến lên.
Các sinh linh Bỉ Ngạn thấy quái vật khổng lồ cỡ này đều vội vàng lùi bước.
Đối với Thượng Thanh Thiên, Quỷ Quyệt cấp Hận luôn là mối tai họa không thể nào đối phó, còn tồn tại giống như Hầu Linh Vương đây thì nên định nghĩa theo cấp bậc nào đây?
La Chinh và nhóm anh kiệt Nhân tộc leo ra khỏi hầm, sau đó cùng lên lưng của chim ưng Dực Vương.
Dực Vương sải cánh tung bay, theo sát sau lưng Hầu Linh Vương, trông nó không khác gì một chiếc lá xanh bay phất phơ giữa trời.
Sau khi tiến vào đảo Dạ Kiến, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã giúp Dực Vương hỏi được một bí pháp Khống Huyết. Bây giờ khả năng điều khiển tốc độ và không gian của Dực Vương đã tăng thêm một đại cảnh giới.
Khoảng cách từ căn hầm đến Ức Vạn Tháp Sơn không phải quá xa, chỉ sau hai canh giờ, Hầu Linh Vương đã ngừng chân trước Ức Vạn Tháp Sơn.
“Làm sao để mở lối vào Ngọc Thanh Thiên?” Hầu Linh Vương hỏi.
Đám Hầu Chủ Đại Cổ đang đứng trên vai Hầu Linh Vương, chúng lập tức nói cho Hầu Linh Vương biết về cách mở cửa vào Ngọc Thanh Thiên.
“Từ trái lên, vị trí thứ một trăm hai mươi ở hàng thứ ba…”
“Từ phải lên, hàng thứ sáu mươi sáu…”
“Hàng thứ nhất…”
Đối với Hầu Linh Vương, Ức Vạn Tháp Sơn chính là một bàn cờ. Dưới những lời nhắc của Đại Cổ, Hầu Linh Vương thong thả bước đi trong đó, chỉ tùy ý vươn tay ra là có thể đẩy ngã Tháp Sơn ra đất.
Khi Hầu Linh Vương đã đẩy ngã khoảng mười bốn Tháp Sơn thì mặt đất bỗng rung lên, ngay sau đó là tiếng cơ quan đan vào nhau kêu cót két.
“Két, két, két, két…”
Sau khi các cơ quan trong lòng đất đã hoàn toàn khớp lại, một pháp trận được khởi động. Ở giữa Ức Vạn Tháp Sơn bỗng hiện ra một vầng sáng màu xanh lam, vầng sáng ấy nhanh chóng mở rộng ra và tạo thành lối đi không gian.
“Đây chính là lối đi dẫn đến Ngọc Thanh Thiên” Nguyên Thủy Thiên Tôn khá kích động.
Khi xưa nhóm anh kiệt Nhân tộc từng tìm kiếm lối đi này, cái giá phải trả lớn đến mức không tính nổi, vậy mà cuối cùng vẫn không thành công.
“Thật ra có đến mấy con đường dẫn đến Ngọc Thanh Thiên lận, vị trí cũng không giống nhau hoàn toàn. Con đường mà Hầu Linh Vương vừa mở là con đường to nhất” Thái Thượng Lão Quân nói. Lần này đi vào Ngọc Thanh Thiên, dù ông chỉ còn sót lại một tàn hồn nhưng vẫn đi theo.
“Ta vào trước, các ngươi theo sau” Hầu Linh Vương quay đầu lại, nói.
Sau đó nó dẫn theo đám Hầu Chủ nhẹ nhàng nhảy lên, ngay khoảng khắc vừa chạm vào lối đi là đã bị hút vào trong.
Khi đám Hầu Chủ quay trở ra, Dực Vương cũng nhẹ nhàng đập cánh, lao vụt vào lối đi.
“Vút…”
Trong lối đi không gian này chỉ có một màu đen kịt.
Thay vì nói là lối đi thì chẳng bằng nói rằng đó là một không gian đứng im bất động.
Cả nhóm người ở trong đó như đang bị giam trong một thế giới u tối.
Sau khi đứng tại chỗ chừng một nén nhang, thế giới đen tuyền ấy bỗng rực sáng, cả nhóm lập tức xuất hiện trong một vùng trời mới toanh.