Thuyền chân ý của La Chinh vẽ ra một đường thẳng trên mặt biển, đi ngược dòng biển Chân ÝCàng đến gần đoạn thứ nhất, gió lạnh càng dữ dội, hơi lạnh nước biển tỏa ra cũng ngày càng mãnh liệt.
Không lâu sau hắn đã thấy một chiếc thuyền nhỏ đơn độc trôi nổi trên mặt biển.
“Quả nhiên ngươi chưa đi” La Chinh vừa cười nói vừa lái thuyền chân ý của mình tới gần.
“Đi? Vì mấy chục viên hồn đan?” Tiểu Sương nhướng đôi mày lá liễu, nói với giọng không vui.
“Ha ha…”
La Chinh cảm nhận được sự bất mãn của Tiểu Sương.
Bây giờ hắn còn chưa có cách nào để xác định giá trị của hồn đan, nhưng đối với hắn lúc này, hồn đan vô cùng quan trọng.
Thật ra Tiểu Sương cũng không tức giận với La Chinh, nàng đã có suy đoán sơ lược về thân phận của hắn.
Không phải người của thế giới mẹ, kiến thức về biển Chân Ý và Bỉ Ngạn chỉ ở mức nửa vời, thậm chí còn không ý thức được tiềm lực của mình.
Thực ra ngay cả Tiểu Sương cũng không biết La Chinh có thể làm được những gì, nhưng thời điểm tin tức kia từ Thiên Cung truyền tới, nàng đã tận mắt nhìn thấy sắc mặt của bà ngoại.
Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Sương chưa bao giờ thấy bà ngoại kinh ngạc như vậy.
Mặc kệ làm sao mới có thể gặp được tên này ở đây, nàng sẽ không bỏ qua duyên phận này.
“Này! Mấy cái này cho ngươi hết!”
Tiểu Sương nói, sau đó ném toàn bộ hồn đan trong tay sang.
La Chinh nhận lấy hồn đan, đếm xong rồi mới nói: “Sáu mươi viên, đã nói là mỗi người một nửa, ba mươi viên này cho ngươi”
La Chinh cũng tự hiểu trong kế hoạch cướp bóc của mình có một lỗ hổng trí mệnh, người ta trực tiếp rời khỏi biển Chân Ý là hắn không thể làm gì được bọn họ. Nếu không phải Tiểu Sương gây nhiễu loạn không cho những người đó thi triển Phá Huyễn Chú thì hắn cũng không thể nào lấy được hồn đan.
Thấy La Chinh lại ném về ba mươi viên hồn đan, Tiểu Sương cũng không cự tuyệt nữa.
Tuy nàng không quan tâm mấy chục viên hồn đan này, nhưng có một số việc phải có qua có lại. Nếu nàng còn từ chối không nhận, sợ rằng sẽ khiến hắn có khúc mắc trong lòng.
Chia hồn đan xong, hai người tiếp tục một trước một sau lái thuyền chân ý lướt đi trên biển…
“Ngươi còn chưa nói cho ta biết tên của ngươi đâu đấy” Tiểu Sương chớp mắt hỏi.
“La Chinh” La Chinh thành thật trả lời.
Đối với hắn thì thế giới mẹ hoàn toàn là một vùng đất xa lạ, tương tự cũng không có ai từng nghe nói về hắn.
“La Chinh, họ La này vô cùng hiếm…” Tiểu Sương thì thầm.
Phản ứng của Tiểu Sương đã nằm trong dự liệu của La Chinh.
Sau khi tộc Lê biến mất khỏi Thần Vực, nền văn hóa được phát triển bởi người dân bản địa đã không còn liên hệ với thế giới mẹ.
Từ dòng họ cũng có thể nhìn ra phần nào, họ tên của những người trong tộc Xi Vưu, tộc Nữ Oa và tộc Hiên Viên dưới đáy Hỗn Độn đều được truyền từ đời này sang đời khác, tên của bọn họ đều tương đối quái dị, hoàn toàn khác với phong cách của Thần vực.
Nghĩ tới đây, La Chinh như nhớ ra gì đó, suy nghĩ một chút mới nói: “Ta có thể hỏi thăm một số việc hay không?”
“Mời nói” Tiểu Sương gật đầu.
“Mấy năm nay trên thế giới mẹ có xảy ra chuyện lớn gì không?” La Chinh hỏi.
Sau khi Thần vực tách khỏi thế giới mẹ thì đã trở thành một hòn đảo đơn độc, tin tức về thế giới mẹ cũng hoàn toàn rơi vào trạng thái đóng kín.
La Chinh từng cố gắng điều tra ký ức của Đông Phương Thuần Quân, dù sao ông ta cũng đã lăn lộn trong biển Chân Ý lâu như vậy, tạo dựng được một số mối quan hệ, có lẽ cũng hiểu biết đôi chút về thế giới mẹ. Với tính cách của Đông Phương Thuần Quân, không chừng ông ta còn tự tạo ra cho mình một con đường tiến tới thế giới mẹ.
Nhưng lửa ký ức vô cùng kỳ lạ, trong đó chỉ ghi lại ký ức trong Thần vực, những chuyện xảy ra ngoài Thần vực lại hoàn toàn trống rỗng, muốn điều tra thông qua lửa ký ức là không thể nào.
“Chuyện lớn…” Tiểu Sương hơi sững sờ: “Không biết chuyện lớn mà ngươi nói là cái gì…”
Thế giới mẹ rộng lớn như vậy, các loại tin tức bay đầy trời, bình thường Tiểu Sương đều không quan tâm cho lắm.
La Chinh chớp mắt một cái, lập tức hỏi: “Không biết tộc Hiên Viên như thế nào?”
Hắn vốn muốn hỏi trực tiếp về tộc Lê, nhưng để an toàn vẫn vòng vo một chút.
“Tộc Hiên Viên? Đó là cái gì?” Cô gái nhỏ chưa bao giờ nghe nói về tộc này.
Những khái niệm như tộc Hiên Viên, tộc Xi Vưu chỉ lưu truyền trong cốt tháp dưới đáy Hỗn Độn, ở thế giới mẹ lại có cách gọi khác.
“À, chính là Đế Hồng Thị” La Chinh vỗ đầu.
“Thì ra ngươi muốn hỏi thăm về tộc Hữu Hùng!” Bây giờ Tiểu Sương mới hiểu ra, đồng thời nàng nói với vẻ kỳ lạ: “Đương nhiên mấy năm nay Đế Hồng Thị vô cùng rực rỡ. Sao vậy? Vì sao ngươi lại hỏi thăm về bọn họ?”
Đối với đa số người trên thế giới mẹ, nhân vật như vậy là tồn tại trong truyền thuyết, hỏi thăm cũng không có tác dụng gì.
“Ta chỉ hỏi một chút” La Chinh cười nhạt: “Vì sao Đế Hồng Thị lại phát triển rực rỡ?”
“Ngay cả điều này cũng không biết? Đế Hồng Thị liên kết với Liệt Sơn Thị đánh bại tộc Lê ở Trác Lộc, rồi lại giết chết kẻ thù là Xi Vưu ở Bình Thất Châu. Sau khi thôn tính ba châu lớn của tộc Lê, bọn họ cũng phát triển lớn mạnh…” Tiểu Sương thản nhiên kể.
Việc này đã trở thành truyền thuyết, truyền bá khắp thế giới mẹ, gần như không ai không biết, không ai không hiểu.
“Cái gì, Xi Vưu đã bị Đế Hồng Thị chém chết?” La Chinh sững sờ.
“Chết hay chưa thì ta không biết, nhân vật ở cảnh giới đó có rất nhiều thủ đoạn, nhưng tộc Lê đã bị xóa tên khỏi thế giới mẹ” Tiểu Sương nhún vai: “Thế lực lớn đã từng vinh quang hiển hách như tộc Lê, tám mươi mốt Ma Thần khi ấy, còn nhiều Xi Vưu Vệ như vậy đều không thể coi thường, vậy mà cứ thế tiêu tan. Ngay cả bà ngoại cũng nhiều lần cảm thán”
Trong lòng La Chinh thầm thở dài một hơi.
Hắn muốn giúp mẫu thân tìm hiểu tin tức trong biển Chân Ý, không ngờ lại nghe ngóng được một tin xấu như vậy.
Tuy La Chinh chưa từng tiếp xúc với Xi Vưu, nhưng dù sao đó vẫn là ông ngoại của hắn, là phụ thân của mẫu thân hắn.
“Hình như ngươi không vui” Tiểu Sương nhìn chằm chằm La Chinh, hỏi.
Dù sao dương hồn vẫn là thể linh hồn, cảm xúc rất dễ phóng ra ngoài thông qua hơi thở của linh hồn.
Nghe Tiểu Sương nói vậy, trong lòng La Chinh giật mình một cái, lập tức thu bớt cảm xúc của mình.
Hắn không biết Tiểu Sương đến từ thế lực nào, là địch hay bạn, trước khi hiểu rõ mọi chuyện vẫn đừng tiết lộ thân phận của mình thì hơn.
“Không có gì… Đến đoạn thứ nhất rồi, chúng ta tiến lên thôi!”
Trong vùng biển trước mặt bọn họ xuất hiện một đường cong rõ ràng. Vượt qua đường cong này, màu sắc của biển Chân Ý sẽ chuyển từ màu xanh nhạt sang màu xanh đậm, có thể tưởng tượng rằng sau khi vượt qua đường ranh này, dương hồn sẽ phải gánh chịu áp lực lớn nhường nào.
Tiểu Sương chớp mắt một cái. Nàng là một cô gái cực kỳ tinh tế, cực kỳ giỏi trong việc nắm bắt cảm xúc của đối phương.
Rõ ràng vừa nãy nàng cảm nhận được dao động cảm xúc của La Chinh, đặc biệt là lúc nàng nói Xi Vưu bị chém chết.
La Chinh này không phải muốn dò la về Đế Hồng Thị mà là muốn tìm hiểu tin tức về tộc Lê.
Lẽ nào hắn là người tộc Lê? Trong lòng Tiểu Sương thầm nghĩ.