Nếu Phục Hy muộn một giây thôi là bọn họ chắc đã xông lên tấn công Thái Nhất Thiên Cung rồi. Khi đó, kết cục của họ e là cũng giống với người dẫn đầu của tộc Ly Uyên kia. Vừa nghĩ đến đây, họ đã vô cùng run sợPhục Hy ngạo nghễ nhìn các sinh linh xung quanh một chút.
Hồn Nguyên Đại Thế Giới được lập ra vốn là do Lê Sơn bị những thế lực này bức ép. Trong mắt Phục Hy, đây vẫn luôn là một điều sỉ nhục khó mà chịu đựng nổi.
Hắn ta hít sâu một hơi, giọng nói vang lên chấn động khắp nơi như sấm rền: “Hồn Nguyên Đại Thế Giới đã đóng lại vĩnh viễn, sẽ không mở ra lần nữa đâu. Bây giờ ta tuyên bố Lê Sơn thu hồi Ẩm Tuyết Châu lại, còn các ngươi thì cút hết ngay cho ta!”
Sở dĩ Ẩm Tuyết Châu bị tách ra là để xây dựng Hồn Nguyên Đại Thế Giới. Bây giờ Hồn Nguyên Hải trong Bỉ Ngạn đã xảy ra vấn đề, Hồn Nguyên Chi Linh cũng bị tàn sát hầu như không còn, Hồn Nguyên Đại Thế Giới chỉ còn lại một cái xác không nên đương nhiên không cần thiết tồn tại nữa. Ẩm Tuyết Châu bị Lê Sơn thu hồi lại cũng là lẽ tự nhiên.
Người dẫn đầu các thế lực siêu cấp đâu dám nói nhiều nữa, vội vàng dẫn theo tộc nhân của mình tiến thẳng đến phi thuyền rồi rời đi.
Sơn cũng bước đi theo nhóm tộc nhân tộc Thần Nông Thị, có điều trước đó gã vẫn lặng lẽ liếc nhìn La Chinh.
Thật ra trong lòng Sơn còn một câu hỏi rất lớn, rốt cuộc khi bị trục xuất đến thế giới kia, La Chinh đã nhìn thấy gì? Hắn quay về bằng cách nào?
Gã vốn định tìm cơ hội hỏi thăm một chút, nhưng khi thấy vẻ mặt đen sì của Phục Hy thì vẫn đành gác lại. Huống chi, dù có hỏi thì chưa chắc La Chinh đã nói rõ chi tiết cho gã nghe.
“Vèo vèo vèo…”
Từng chiếc phi thuyền khổng lồ bay vút lên không, chui vào lối đi không gian dành cho riêng mình…
Thái Nhất Thiên Cung không rời đi cùng với các đại tộc ấy. Bây giờ có vài đại tộc đã trở mặt với Thái Nhất Thiên Cung rồi, huống chi trong tay La Chinh còn có một thanh Đằng Xà kiếm.
Thanh kiếm như này đủ khiến cho không ít ngoại tộc ngấp nghé, nếu cứ rời đi như thế thì khả năng bị đối phương phục kích giữa đường là rất lớn.
Dù thực lực của mấy người Thu Âm Hà, Lâm Chiến Đình đều không thể xem thường, nhưng quá nhiều cường giả cùng tụ lại bao vây tấn công thì sao họ bảo vệ được La Chinh?
Chỉ gần nửa canh giờ sau, mấy chiếc phi thuyền neo ở đằng xa đã bay đi hết. Trước cửa Hồn Nguyên Đại Thế Giới chỉ còn lại người của Thiên Cung và Lê Sơn…
Thu Âm Hà cung kính thi lễ với Phục Hy rồi nói: “Nhân Hoàng đại nhân, có thể cho phép Thái Nhất Thiên Cung chúng ta ở lại Ẩm Tuyết Châu thêm vài ngày không?”
Đương nhiên Phục Hy biết rõ Thu Âm Hà đang lo lắng chuyện gì, hắn ta xua tay nói: “Tội gì phải bị động ở lại trong Ẩm Tuyết Châu chứ? Yên Nhi nhớ ca ca nàng bấy lâu, các vị Thiên Cung có thể dời bước đến Lê Sơn, ở đó vài ngày rồi đi cũng không muộn!”
Được Phục Hy mời, mấy người Thu Âm Hà cùng Lâm Chiến Đình đều vô cùng mừng rỡ. Họ cùng chắp tay nói cảm ơn Phục Hy, sau đó người dẫn đầu của các núi mới đưa các đệ tử đến phi thuyền của mình…
Không lâu sau, từng chiếc phi thuyền đã bay lượn về phía Tây Nam.
Châu mà Lê Sơn sinh sống tên là Lê Châu, diện tích không chênh lệch bao nhiêu so với Ẩm Tuyết Châu.
Lê Sơn hùng vĩ to lớn bắt đầu từ biên giới Lê Châu, kéo dài mãi đến tận giữa Lê Châu, cuối cùng nằm khuất sau đường chân trời chìm trong sương mù mây núi.
Có thể nói, chỉ cần bước chân vào Lê Châu là đã bắt đầu leo lên Lê Sơn.
Lúc vượt qua biên giới Lê Châu, trên mặt các đệ tử Thiên Cung cũng toát lên vẻ chấn động.
Mỗi một ngọn núi trong bảy núi của Trung Thần Châu đều cao vút đến đáng kinh ngạc, đứng dưới chân núi mà nhìn lên thì gần như chỉ thấy ngọn núi che trời lấp đất. Vậy mà khi so sánh với Lê Sơn vẫn chỉ là một con kiến bé nhỏ.
Dù sao Lê Sơn cũng là một ngọn núi có kích cỡ tương đương với một châu, đồng thời là ngọn núi lớn nhất trong thế giới mẹ này!
Bảy phi thuyền của Thiên Cung bay thật nhanh, sau đó dừng sát tại biên giới Lạc Hà Giản dưới sự sắp xếp của Lê Sơn.
Ở bên kia Lạc Hà Giản là hình ảnh trăm hoa đua nở, bóng cây xanh râm mát mọc thành từng cụm, đẹp như tiên cảnh trong truyền thuyết. Từng cung điện hoa lệ được xây thành từng dãy, đây chính là nơi mà Lê Sơn tiếp đón khách đến chơi, mấy người Thiên Cung tạm thời ở lại trong cung điện đó.
Rất nhiều đệ tử Thiên Cung trải qua trận chiến kịch liệt trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới đã tiêu hao gần hết sức mạnh Bỉ Ngạn của mình nên sau khi ổn định chỗ ở, họ bắt đầu bế quan. Một mặt là để củng cố Hồn Nguyên cảnh, mặt khác là để bổ sung sức mạnh Bỉ Ngạn.
Trong số các đệ tử, người tiêu hao sức mạnh Bỉ Ngạn nhiều nhất chính là La Chinh.
Hắn dùng bàn cờ đá xanh để gọi các pho tượng Thanh Ngọc giáng lâm xuống, đây vốn đã là một việc làm rất hao phí sức mạnh Bỉ Ngạn rồi, huống chi sau đó La Chinh còn giáng lâm cả thế giới Thanh Ngọc xuống và mở Thế Giới Chi Thừa ra.
Mặc dù năng lực của văn minh Thanh Ngọc rất lớn nhưng vẫn không chịu nổi độ tiêu hao cỡ này. Theo lời của Thanh Ngọc Chi Linh thì khi có đầy đủ sức mạnh Bỉ Ngạn, La Chinh nhiều nhất có thể triển khai thế giới Thanh Ngọc được hai lần liên tục, sau đó sức mạnh Bỉ Ngạn chứa trong Văn Minh Chi Khí sẽ tiêu hao gần như không còn.
“Soạt…”
Từng viên Thần Tinh được La Chinh lấy ra từ trong nhẫn tu di, chúng chất đầy cả phòng như một ngọn núi nhỏ.
La Chinh nhẹ nhàng vẫy ngón tay, một sức mạnh vô hình chém tới những viên Thần Tinh đó. Mấy viên Thần Tinh như hạt đào cứng rắn lập tức bị sức mạnh này chém vỡ, toàn bộ năng lượng chứa trong đó không ngừng tuôn trào ra.
La Chinh đột nhiên hít sâu một hơi, những tia năng lượng tuôn ra kia tựa như nước sông tụ lại trên đầu hắn, chui thẳng vào trong Văn Minh Chi Khí của văn minh Thanh Ngọc.
Số Thần Tinh có trong ngọn núi nhỏ này phải đến ba triệu viên…
La Chinh thu nạp hết cả bảy ngọn núi Thần Tinh, sức mạnh Bỉ Ngạn trong Văn Minh Chi Khí mới đạt trạng thái bão hòa.
“Sử dụng Văn Minh Chi Khí một lần mà hao tốn hơn hai mươi triệu viên Thần Tinh…” La Chinh cười khổ lắc đầu.
Cũng may Xi Vưu để lại cho La Chinh một lượng di sản rất lớn, hắn vốn định mang khoản “di sản” này ra để chấn hưng Cửu Lê nhưng bây giờ xem ra ý nghĩ của hắn chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Khi sức mạnh Bỉ Ngạn mà hắn nắm giữ ngày càng hùng hậu, số Thần Tinh này e là còn chẳng đủ cho mình La Chinh tiêu xài.
Sau khi bổ sung cho Văn Minh Chi Khí của văn minh Thanh Ngọc xong, ý nghĩ của La Chinh khẽ động, tiếp tục gọi Văn Minh Chi Khí của văn minh Thiên Chấp ra.
Sức mạnh Bỉ Ngạn trong Văn Minh Chi Khí này là do Tà Thần tiêu hao, hơn nữa nó còn bị thiêu cháy một phần nên sức mạnh Bỉ Ngạn cần tốn cho thứ này e còn nhiều hơn nữa.
Khi khối lập phương này được gọi ra, giọng nói rét lạnh trong đó lại vang lên một cách rất không đúng lúc.
“Nhiệm vụ loại Giáp cấp Thiên, tàn sát Lê Sơn, giết được trên năm mươi nghìn tộc nhân tộc Nữ Oa, phần thưởng là…”
“Nhiệm vụ loại Giáp cấp Thiên, khiêu chiến Nữ Oa…”
“…”
Có lẽ khối lập phương này đã bị Tà Thần ảnh hưởng quá sâu nên lúc này đa số các nhiệm vụ được đưa ra đều liên quan đến việc tàn sát và khiêu chiến. Trong thời gian ngắn e là khó xóa tan được sự ảnh hưởng này, thế nên La Chinh dứt khoát không để ý tới nó.
Nhưng Văn Minh Chi Khí của văn minh Thiên Chấp cần lượng Thần Tinh nhiều hơn hẳn văn minh Thanh Ngọc. La Chinh hao phí hết hơn nửa đêm và khoảng bốn mươi triệu Thần Tinh mới có thể khiến khối lập phương này bão hòa.
Sau đó, La Chinh lại lấy Lực Thần Đồ Đằng ra.
Khi đã rót đủ Thần Tinh vào trong Lực Thần Đồ Đằng rồi, ý nghĩ trong lòng La Chinh hơi động, sức mạnh Bỉ Ngạn trong Đồ Đằng lập tức thuận theo đan điền trút ra ngoài, chảy trong kinh mạch và tụ lại ở tay phải hắn.
“Một nghìn!”
“Một nghìn mốt!”
“Một nghìn hai trăm thần quân lực!”
Trước đây, thân thể La Chinh dung nạp được một nghìn thần quân lực đã là cực hạn, muốn khống chế nhiều lực lượng hơn thì chỉ có thể dựa vào bàn cờ đá xanh để giáng lâm pho tượng Thanh Ngọc xuống, hoặc là mở Thế Giới Chi Thừa ra. Nhưng bây giờ, kết tinh Hồn Nguyên Chi Linh đã giúp giới hạn chịu đựng của cánh tay hắn tăng lên đáng kể!