APhúc là con rối do Phủ chủ đời thứ nhất của Tiên Phủ chế tạo. Hắn không bị thiên nhân ngũ suy, cũng không có khả năng bị hỏng. Nói cách khác, cho dù hắn muốn tự sát thì cũng không thể. Linh hồn hắn đã bị phong ấn trong đó, hắn cũng không có khả năng tự làm linh hồn của mình tiêu tán đi…Đối với A Phúc mà nói, canh giữ ở Tiên Phủ vốn là một chuyện rất khô khan, còn chết lại là một hy vọng xa vời.
Nếu có người có thể cùng sống trong Tiên Phủ thì với hắn sẽ là một chuyện tốt.
Vài vị Phủ chủ trước đây cũng từng định khống chế Tiên Phủ, nhưng tất cả đều thất bại. Ví dụ như Thiên Miểu đạo nhân, A Phúc đã từng trông đợi Thiên Miểu trở về, nhưng cuối cùng hắn vẫn chết vì thiên nhân ngũ suy…
Bây giờ, La Chinh này đang từng bước khống chế Tiên Phủ, không chỉ lấy được lệnh bài chữ Khảm, còn lấy được lệnh bài chữ Cấn nữa!
“Mang Tiên Phủ theo bên người? Chẳng lẽ Tiên Phủ có thể bay đi?” La Chinh ngạc nhiên nói.
A Phúc gật đầu một cái, đồng thời lại lắc đầu: “Lệnh bài chữ Cấn là một tấm lệnh bài tương đối đặc biệt trong sáu tấm lệnh bài. Nó chính là hình chiếu của tòa Tiên Phủ này, tương đương với cửa chính Tiên Phủ. Tất nhiên, ngươi cũng có thể xem nó là Tiên Phủ. Mang lệnh bài này theo bên người, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể trở lại tòa Tiên Phủ này” Có vẻ như tâm trạng của A Phúc đang không tệ, sau khi suy nghĩ một chút hắn lại bổ sung: “Ngươi có thể xem nó như là một giao điểm không gian giống như cô nàng có thân thể Thiên Tử kia” Vừa nói A Phúc vừa chỉ Khê Ấu Cầm.
“Thì ra là như vậy” La Chinh bừng tỉnh. Như vậy, sau này hắn muốn trở về Tiên Phủ thì không cần phải lặn lội vạn dặm xa xôi chạy tới Đông Vực nữa, mà trực tiếp thông qua lệnh bài chữ “Cấn” trong tay là được.
“Còn muốn tiếp tục không?” A Phúc lại hỏi.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, La Chinh đã lấy được hai tấm lệnh bài, nhưng lần này La Chinh đã chọn dừng lại.
Vòng kế tiếp của Chân Tuyệt Lộ, có lẽ sẽ xuất hiện một đám cường giả Thần Cực Cảnh. Mặc dù La Chinh có thể chuyển dời sức mạnh đi, nhưng vấn đề là sức chịu đựng của núi Nguyên Từ Thần cũng có hạn. Nếu như một đám cường giả Thần Cực Cảnh vận dụng lực quy tắc căn bản tầng thứ năm, như vậy uy lực sẽ mạnh tới mức khó có thể tưởng tượng!
Nếu chẳng may đánh nát núi Nguyên Từ Thần, e rằng sức mạnh tỏa ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến căn cơ của toàn bộ Đại Thế Giới. La Chinh không muốn phải mạo hiểm như vậy. Huống chi bây giờ hắn đã có được lệnh bài chữ Cấn, hắn có thể đợi đến khi thực lực của mình tăng lên rồi lại trở về Tiên Phủ, lấy nốt những lệnh bài còn lại.
Hiện tại trong tay hắn còn có một tấm lệnh bài chữ Khảm, hắn khẽ mỉm cười: “Vậy bây giờ chúng ta có thể đi Tàng Thư Các chứ?”
“Không thành vấn đề” A Phúc gật đầu nói.
Lúc này ánh mắt La Chinh chợt lóe, lại hỏi: “Những người khác có thể tiến vào không?” Tất nhiên ý La Chinh là mấy người Ninh Vũ Điệp.
“Đã nắm giữ lệnh bài thì cũng giống như người quản lý Tiên Phủ vậy, các nàng có vào được hay không tất nhiên là do ngươi quyết định” A Phúc nói.
“Hiểu rồi!”
Mặc dù trước đây La Chinh cũng được coi như là “chủ nhân” của Tiên Phủ này, nhưng hắn lại không thể khống chế bất kỳ thứ gì bên trong. Tấm lệnh bài chữ Tốn kia chẳng qua chỉ là một tấm vé vào cửa mà thôi, còn lệnh bài chữ Chấn thì cho hắn tư cách thử thách tại Chân Tuyệt Lộ.
Bây giờ có thêm lệnh bài chữ Khảm và lệnh bài chữ Cấn, sự khống chế của hắn đối với Tiên Phủ cũng từng bước gia tăng, cuối cùng sẽ có một ngày hắn có thể lấy được nốt bốn tấm lệnh bài còn lại, thậm chí là hai tấm Càn, Khôn kia!
Vì vậy mọi người bắt đầu trở về. Nhưng mới đi được một nửa, bỗng từ sâu bên trong Tiên Phủ bộc phát ra một luồng khí thế tàn ác điên cuồng!
“Grào…”
Cùng lúc đó một tràng tiếng kêu lạ kỳ cũng truyền tới.
Cho dù ở khoảng cách xa như vậy, nhưng luồng khí tà ác điên cuồng kia vẫn khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh khủng!
La Chinh sa sầm mặt, sắc mặt Ninh Vũ Điệp cũng trắng bệch, còn Khê Ấu Cầm và Tô Linh Vận thì trực tiếp ngất đi…
“Đây là cái gì?” La Chinh lạnh giọng hỏi A Phúc. Nói xong hắn liền đỡ lấy Tô Linh Vận, còn Ninh Vũ Điệp thì đỡ Khê Ấu Cầm.
Luồng khí tà ác điên cuồng kia không phải là từ chính diện tràn ra, hơn nữa cách La Chinh tương đối xa, vậy mà lại có thể khiến cho lòng La Chinh sợ hãi như vậy, chứng tỏ vật này kinh khủng tới mức nào?
Mặt A Phúc biến sắc, lúc này mới từ tốn nói: “Có người không nhịn được rồi…”
“Tiếng động kia từ đâu truyền tới vậy?” La Chinh hỏi.
“Phòng nuôi chó” Trả lời xong, A Phúc lại tiếp tục nói: “La Chinh, ngươi đã lấy được lệnh bài chữ Khảm, có thể tự đi Tàng Thư Các, ta phải qua đó xem một chút…”
Vừa nói xong, A Phúc cũng không để ý xem La Chinh có đồng ý hay không, thân hình hắn chợt lóe, bay về phía sâu trong Tiên Phủ!
Ở sâu trong Tiên Phủ có một cái sân sau rất đẹp, ở một góc sân sau lại đang xích một con thú dữ. Con thú dữ này nằm sấp trên mặt đất, không hề nhúc nhích.
A Phúc bình tĩnh đi về phía con thú dữ kia, nói: “Ngươi gấp cái gì?”
“Grào…” Tiếng gầm của con thú kia đã nhỏ đi rất nhiều, nhưng nó vẫn gầm lên với cái hố sâu bên cạnh.
“Những tên trong ngục giam kia không biết điều sao?” A Phúc vừa nói, vừa đi tới bên hố sâu. Ở bên dưới hố sâu có một loạt hàng rào, phía dưới hàng rào hoàn toàn đen kịt.
Tiếp theo lại nghe thấy A Phúc lạnh nhạt nói: “Nhiều năm như vậy rồi các ngươi còn chịu đựng được, vậy chờ thêm một chút thì đã làm sao?”
Trong hố sâu không có ai trả lời.
Thấy vậy A Phúc tiếp tục nói: “Người thanh niên kia có thiên phú rất mạnh, hơn nữa cũng rất may mắn. Hắn đã lấy được bốn tấm lệnh bài mà không phải lặp lại lần nào. Quan trọng nhất là hắn nắm giữ lệnh bài chữ Khảm và lệnh bài chữ Cấn, Sau này… rất có thể hắn sẽ lấy được hai tấm Càn và Khôn nữa”
Trong hố sâu vẫn không có người trả lời.
“Ta biết các ngươi không coi trọng, nhưng lần này có lẽ thật sự sẽ khác. Tin ta đi, cùng lắm cũng không quá trăm nghìn năm đâu. Bao nhiêu năm tháng từ trước đến nay các ngươi còn chịu đựng nổi, chút thời gian này đối với các ngươi, đối với ta đều chỉ là một cái chớp mắt mà thôi. Kiên nhẫn thêm chút đi” A Phúc lại nói.
Thấy phía dưới vẫn không có phản ứng, A Phúc liền chuẩn bị xoay người rời đi. Nhưng đúng lúc A Phúc chuẩn bị quay đầu rời đi thì nghe thấy trong hố sâu truyền tới một giọng nói: “Vậy ngươi đưa hắn vào đi, ta dạy cho hắn, bảo đảm không đến một nghìn năm, trăm năm là đủ để khiến hắn trở thành người mạnh nhất trong thiên hạ này, để nghiền ép đám Thiên Tôn chó má kia”
A Phúc đứng tại chỗ, không quay đầu lại. Hắn chỉ lắc đầu một cái rồi lên tiếng: “Không thể phá bỏ quy tắc chủ nhân lưu lại được. Nếu hắn không lấy được nốt hai tấm lệnh bài Càn và Khôn thì sẽ không thể tiến vào đây được…”
Sau khi nói xong, hắn không để ý nữa mà rời khỏi sân sau này…
Trong hố sâu bên cạnh hàng rào, một người trung niên tóc dài, quần áo rách rưới đang ngồi đó. Hắn lạnh nhạt nhìn lên phía trên hố sâu, nhưng lại lẩm bẩm nói: “Đừng nói một hai nghìn năm, dù là một trăm, hai trăm triệu năm ta cũng chờ. Vấn đề là mấy quái vật ở tầng dưới ngục giam kia có lẽ không chờ nổi nữa!”
La Chinh làm sao biết chuyện xảy ra ở bên này được?
Hắn và Ninh Vũ Điệp đánh thức Khê Ấu Cầm và Tô Linh Vận, sau đó lại cho hai người bọn họ một ít đan dược để định thần, sau đó mới đi về phía Tàng Thư Các.
Cửa lớn Tàng Thư Các này tất nhiên cũng cao lớn vô cùng, cửa lớn trước mặt La Chinh giống như một tòa thiên cung nguy nga vậy!
“Để mở cánh cửa này ra chỉ cần lệnh bài chữ Khảm là được sao?” Nói tới đây, La Chinh liền lấy lệnh bài chữ Khảm ra. Trong nháy mắt La Chinh lấy lệnh bài ra, giữa cánh cửa này bỗng có một vệt sáng màu vàng xuất hiện, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng “ken két” nặng nề vang lên, cửa chính bắt đầu hé mở.
La Chinh nhảy lên, định đưa tay đẩy cánh cửa này ra. La Chinh vốn dĩ thấy cửa lớn này giống như một ngọn núi cao, hắn đoán rằng còn phải phí không ít sức lực mới có thể mở được. Nhưng không ngờ vừa mới chạm vào thì cánh cửa kia liền ầm ầm mở ra, ngay sau đó có một mùi thơm của sách xộc vào mũi!
Tất nhiên sách thì bình thường sẽ không có mùi gì, nhưng sách trong Tàng Thư Các này được tạo ra từ một loại bột đặc thù. Sau nhiều năm, mùi thơm tự nhiên này lắng đọng lại, khi ngửi thậm chí còn khiến người ta cảm thấy say mê.
“Vào đi thôi!” La Chinh khẽ mỉm cười với Ninh Vũ Điệp, sau đó dẫn đầu đi vào Tàng Thư Các, còn Ninh Vũ Điệp, Khê Ấu Cầm và Tô Linh Vận thì theo sát phía sau.
Cho dù đã trải qua rất nhiều năm, nhưng trong Tàng Thư Các vẫn không dính một hạt bụi, mà ở trước mặt La Chinh lúc này chính là những giá sách nhỏ thẳng đứng. Mỗi giá đều có thể so với một ngọn núi nhỏ, còn những cuốn sách trên giá, quyển nào quyển nấy đều cao ba trượng, rộng hai trượng…
“Như vậy thì làm sao mà đọc được?” Thấy những quyển sách khổng lồ như vậy, trên mặt La Chinh lộ ra vẻ buồn bực.