Lãnh Ngục trong lời Phượng Nữ quá đáng sợ, cho nên họ tiến lên cẩn thận hơn rất nhiềuMay mà bản thân Lãnh Ngục khá đặc biệt, mặc dù nhiệt độ trong đó thấp đến đáng sợ nhưng khi cách Lãnh Ngục một khoảng rất gần vẫn không bị tổn thương gì.
“Phải rồi, người vừa bảo rằng Lãnh Ngục này vẫn chưa phải lạnh nhất mà chỉ đứng thứ ba?” La Chinh hỏi.
Theo như hiện tượng quan sát được từ Lãnh Ngục thì e là ở đó thật sự đã lạnh đến cực hạn rồi, ngay cả thời gian không gian dưới nhiệt độ đó cũng bị biến chất. La Chinh khó mà tưởng tượng nổi còn có hoàn cảnh nào mà nhiệt độ thấp hơn cả chỗ này.
“Ngươi sắp được thấy nơi có nhiệt độ thấp thứ hai rồi” Phượng Nữ nói: “Chỉ có điều, nơi có nhiệt độ thấp nhất trong Bỉ Ngạn chắc ở tại Tam Thập Tam Trọng Thiên. Ta chỉ mới nghe nói tới chứ chưa thấy bao giờ”
“Sắp được thấy…”
La Chinh kiềm chế cơn tò mò trong lòng mình, tiếp tục núp dưới Nguyên Linh Thần Hỏa Tráo chầm chậm tiến lên trên con đường len lỏi giữa các Lãnh Ngục.
Họ băng qua vùng đất trũng đầy rẫy “Lãnh Ngục” này khoảng chừng nửa canh giờ, cuối cùng thấy được phía trước có một vật khổng lồ bằng băng.
“Thần miếu?” La Chinh quan sát một lúc.
“Chắc vậy, nhưng không ai có thể xác định được cả” Phượng Nữ nhún vai.
Thoạt nhìn thì vật đó trông như một thần miếu bị đóng băng, nhưng bản thân thần miếu được xây dựng theo một cách rất đặc biệt, hoặc nên nói rằng trông nó không hề giống thần miếu mà giống như một hộp kim loại cực lớn.
“Văn minh nào lại xây dựng thần miếu thành kiểu dáng này chứ?” Lý Bôi Tuyết lắc đầu.
“Có ai từng thám hiểm thần miếu này chưa?” La Chinh hỏi.
Phượng Nữ lắc đầu: “Ngươi nhìn kỹ lớp băng ở bên ngoài đi”
La Chinh đưa mắt nhìn một lúc, hàng lông mày hơi nhướng lên.
Lớp băng này cũng mang lại cảm giác cực kỳ áp lực, khá giống với Lãnh Ngục.
“Cái hộp này chính là nơi có nhiệt độ thấp thứ hai” Phượng Nữ lạnh nhạt nói: “Muốn ngưng kết ra một khối băng cứng lớn cỡ ngón cái ở trong Lãnh Ngục gần như phải rót hết nước của cả một vùng biển rộng lớn. Ngươi nhìn bên kia kìa…”
Ở bên trái cách họ không xa có một Lãnh Ngục, mà Lãnh Ngục này lại khá đặc biệt. Những Lãnh Ngục khác đều trống không, duy chỉ có Lãnh Ngục này có một khối băng nho nhỏ cỡ bằng ngón cái…
La Chinh liên tưởng đến lời mà Phượng Nữ vừa nói bèn khẽ nhếch miệng hỏi: “Khối băng kia chính là…”
“Dùng hết lượng nước tương đương với Minh Hải Châu” Phượng Nữ đáp.
Minh Hải Châu là một châu trung lập, trong châu có một đảo và một thành, còn lại toàn là biển…
“Một vùng biển mới có thể ngưng kết thành khối băng cỡ ngón cái, vậy lớp băng xung quanh hộp kim loại to lớn này chẳng phải là…” Lý Bôi Tuyết ở bên cạnh hít một hơi khí lạnh.
“Phải cần lượng nước nhiều khủng bố mới có thể ngưng kết ra được. Thế giới này có nhiều nước đến vậy à?” La Chinh nói với vẻ nghi ngờ.
Phượng Nữ nhẹ nhàng cười nói: “Đương nhiên đây là một bí ẩn chưa có lời đáp, chí ít tộc Nguyên Linh không giải được…”
Bí mật tương tự trong Bỉ Ngạn thật sự là quá nhiều, văn minh Nguyên Linh đã sinh sống hơn một nghìn kỷ nguyên Hỗn Độn trong Bỉ Ngạn rồi mà vẫn không thể nào hiểu rõ.
La Chinh khẽ gật đầu, sau đó nắm chặt cái lồng đi vòng qua hộp kim loại kia và tiếp tục tiến lên.
Thật ra, lần đầu tiên nhìn thấy hộp kim loại này, trong lòng La Chinh bỗng có chút cảm giác quen thuộc. Tạo hình của hộp kim loại rất giống với Văn Minh Chi Khí của văn minh Thiên Chấp. Chỉ có điều, hình thù kiểu này vô cùng đơn giản, có giống nhau thì cũng là chuyện bình thường, vì thế hắn không nói ra miệng.
Nhưng lúc cả nhóm La Chinh vừa vòng từ mặt sau hộp kim loại đến mặt trước thì giọng của Nguyên Thủy Thiên Tôn bỗng vang lên: “La Chinh, Văn Minh Chi Khí của văn minh Thiên Chấp lại ban bố nhiệm vụ”
Vừa nghe vậy, La Chinh thoáng sững sờ.
Văn minh Thiên Chấp vẫn luôn chăm chỉ liên tục tuyên bố nhiệm vụ, thế nhưng La Chinh không hề có hứng nhận nhiệm vụ nên đương nhiên đều bỏ qua hết.
Chỉ có điều, từ khi Nguyên Thủy Thiên Tôn vào ở trong thế giới trong cơ thể, ông đã điều động người chuyên canh giữ bên cạnh Văn Minh Chi Khí và phân loại từng nhiệm vụ do Văn Minh Chi Khí ban ra rồi ghi vào danh sách.
Người phụ trách ghi chép cứ mải miết phân loại từng nhiệm vụ theo cấp Thiên, cấp Địa, loại Giáp, loại Ất… mà không chán. Gã ghi chép lại hết vào một cuốn sổ gần như không để lọt chữ nào, sau đó cẩn thận bẩm báo lại cho Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Ngay hôm nay, văn minh Thiên Chấp bỗng nhiên ban ra một nhiệm vụ.
“Nhiệm vụ đặc thù, trở về trung tâm Thiên Chấp!”
“Ban thưởng, không!”
Nhiệm vụ quái lạ này khiến người ghi chép ngây ra.
Nhiệm vụ mà Văn Minh Chi Khí đưa ra hàng ngày chẳng có cái nào giống cái nào, mà nhiệm vụ thuộc cấp nào loại nào, ban thưởng thứ gì đều sẽ đưa ra hết sức rõ ràng. Bây giờ bỗng nhiên xuất hiện một nhiệm vụ vô cùng đặc biệt khiến người ghi chép cảm thấy quá khó tin.
Nguyên Thủy Thiên Tôn đã từng căn dặn rằng khi có điểm bất thường nào thì phải báo cáo ngay lập tức, cho nên người ghi chép bèn vội vàng bẩm lại việc này cho Nguyên Thủy Thiên Tôn, mà Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng dứt khoát nói cho La Chinh biết.
“Nhiệm vụ đặc biệt… Trở về trung tâm Thiên Chấp…”
Trên mặt La Chinh hiện lên vẻ quái lạ.
Nếu thật sự như thế thì văn minh Thiên Chấp có liên quan đến hộp kim loại to lớn này thật à? Hộp kim loại này chính là trung tâm gì đó của văn minh Thiên Chấp?
La Chinh và Phượng Nữ, Lý Bôi Tuyết đi vòng qua hộp kim loại, rốt cuộc cũng ra đến mặt trước.
Ngay lúc đó, hộp kim loại khổng lồ bỗng nhiên thay đổi.
Một điểm sáng đỏ hơi lóe lên…
Điểm sáng đỏ chạy dài từ dưới đáy hộp lên đến đỉnh chóp, sau đó toàn bộ hộp kim loại bắt đầu rung nhè nhẹ.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Phượng Nữ thấy vậy, sắc mặt bỗng chốc biến đổi.
Hộp kim loại to lớn này đã tồn tại ở tầng băng này vô số năm rồi, đừng nói là thấy hộp kim loại có động tĩnh mà ngay cả tới gần cũng chẳng ai dám… Bây giờ đột nhiên xuất hiện tình huống này đương nhiên sẽ khiến Phượng Nữ giật mình.
“Tách tách!”
Lớp băng đóng ở mặt ngoài hộp kim loại chợt nứt ra.
Chỉ một khối băng to cỡ ngón cái đã cần đến cả một vùng biển mới ngưng kết thành, vậy tầng băng dày như thế vỡ vụn cần lực lượng cỡ nào thật sự không khó để nghĩ!
“Lùi lại, mau!”
Một khối băng to bằng nắm tay tróc ra khỏi phần trên và đập lên tầng băng dưới chân họ.
“Cạch!”
Khối băng ngưng tụ mức độ cao này tương đương với lượng nước của mấy đại châu ngưng kết thành, tầng băng phía trên không thể nào chống chịu được nó, thế là cả khối băng cứ thế lún vào trong tầng băng, xuyên qua tầng băng thật dày và rơi đến tận giữa tầng băng.
May mà tầng băng đó là khu không người ở, cho nên khối băng không đập trúng bất cứ một sinh linh nào. Nó chỉ để lại một cái hố nhỏ trên mặt đất rồi biến mất không thấy đâu nữa…
Có không ít khối băng tróc ra như thế.
Vì lý do an toàn, cả nhóm La Chinh và Phượng Nữ vội vàng lùi nhanh ra sau. Họ đợi một lúc lâu, lớp băng ở mặt trước hộp kim loại đã tróc ra bảy tám phần.
Một vầng sáng đỏ sậm lặng lẽ hiện ra, phác họa thành hình cánh cửa trên mặt trước hộp kim loại.
“Không ngờ hộp kim loại bị đóng băng này cũng vào được?” Phượng Nữ hưng phấn cực kỳ. Dù gì nàng ta cũng thường xuyên đi ngang qua đây, lúc nào cũng xem nó như vùng cấm địa không thể nào đến gần, bây giờ bỗng xuất hiện sự thay đổi này thì dù là ai cũng đều sẽ biểu hiện như thế.