Luồng ánh sáng ẩn chứa uy thế kinh khủng kia rơi thẳng xuống, sóng xung kích hóa thành một vòng tròn mà mắt thường có thể nhìn thấy, mở rộng ra bốn phương tám hướngÁnh sáng ngút trời chiếu rọi tới chân trời, tạo thành một cột sáng xuyên qua Ám vực từ dưới lên trên!
Trước khi vòng tròn ấy lan ra, La Chinh đã túm lấy Phượng Ca bay vụt đi, cuối cùng tránh được một kích đó.
Phượng Ca khoác trên người La Chinh, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Đó là bản lĩnh gì, sao lại có uy lực tới mức này?”
Nàng và Thiên Chủ đều là Thuần Khiết Giả, nhưng hình như nàng hoàn toàn không hiểu được bản lĩnh cỡ này. Nàng có thể tùy ý sử dụng Vô Lượng Thiên Quang, nhưng căn bản không có chút uy lực nào…
“Ngay cả ngươi cũng không biết, sao ta có thể biết được?” La Chinh túm chặt Phượng Ca, cười khổ nói.
Một chiêu không trúng, Thiên Chủ hừ lạnh một tiếng, đôi cánh ánh sáng sau lưng khẽ vẫy, hình thể khổng lồ bay thẳng về phía La Chinh, đồng thời từng đường vân xoắn ốc do ánh sáng hóa thành lại hội tụ ở trước ngực nó.
“Lại tới!”
Phượng Ca chỉ lên bầu trời, nhắc nhở.
Nàng vừa dứt lời, sóng ánh sáng từ ngực Thiên Chủ lại bắn ra.
“Vù!”
Lúc sóng ánh sáng này hạ xuống, toàn bộ không gian đều hơi chấn động, lan thẳng về phía La Chinh.
La Chinh không cần quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được uy áp kinh khủng kia, hắn hơi cắn răng dưới, đôi cánh sấm sét sau lưng nổ vang “đùng đoàng”, thân hình thoắt một cái đã lại tăng tốc độ, sóng ánh sáng kia lại rơi lại sau lưng La Chinh.
“Ầm…”
Sóng xung kích nhanh chóng lan ra, vô số vật chất Ám vực bị ánh sáng chôn vùi không còn một mống.
La Chinh kéo Phượng Ca ra trước mặt, lấy lưng mình ngăn cản sóng xung kích sau lưng, được sóng xung kích thúc đẩy đi, tốc độ càng tăng lên.
Đôi cánh ánh sáng của Thiên Chủ mở ra, đuổi theo sít sao phía sau.
Một đuổi một chạy, các sinh linh Ám vực dọc theo đường đi lại gặp xui xẻo.
Một khi sóng ánh sáng nện xuống, sóng xung kích sinh ra đủ để chôn vùi sinh linh trong phạm vi chu vi mười dặm, mà đôi cánh ánh sáng của Thiên Chủ lại cuồn cuộn không ngừng tỏa ra Vô Lượng Thiên Quang.
Phàm là nơi nó xẹt qua, vật chất Ám vực phía dưới lập tức bị ăn mòn sạch sẽ, đôi cánh ánh sáng kia vạch ra một rãnh sâu rộng chừng hơn hai mươi trượng, dài đến hơn ba mươi dặm ở trong Ám vực, mà rãnh sâu này còn đang không ngừng kéo dài.
La Chinh đối mặt với những luồng sóng ánh sáng từ bầu trời đập xuống, áp lực cũng khá lớn. Sợ rằng uy lực của sóng ánh sáng vượt qua cực hạn thân thể của La Chinh, thân xác hắn cũng không phải tồn tại vô địch, dưới tình huống để Hồn Nguyên Chi Linh rơi vào mệt mỏi không kịp chữa trị, La Chinh sẽ trọng thương, sẽ bỏ mình!
“Cẩn thận bên trái!”
“Phía sau bên phải!”
Phượng Ca tập trung tinh thần nhắc nhở La Chinh.
Ngay khi La Chinh định bay về phía trước bên trái, tránh sóng ánh sáng sau lưng thì Thiên Chủ lại đột nhiên lộn nhào trên không trung, tiến tới phía trước La Chinh, đồng thời há miệng ra.
“Vèo…”
Đầu lưỡi nhỏ dài của nó bắn nhanh về phía La Chinh với tốc độ mắt thường không cách nào thấy được.
La Chinh cũng không ngờ Thiên Chủ lại dùng lưỡi công kích mình, trong lòng hơi kinh hãi, trực tiếp ném Phượng Ca ra ngoài. Dù hắn có bị cuốn vào trong miệng Thiên Chủ, Thiên Chủ này cũng chưa chắc có thể ăn được hắn!
Nhưng Thiên Chủ không có ý định cuốn La Chinh vào trong miệng. Trong khoảnh khắc đầu lưỡi kia cuốn tới, nó lại như một sợi roi kéo căng đánh mạnh lên người La Chinh.
“Thịch!”
Không kịp đề phòng, La Chinh bay ngược về phía sau, mà đường hắn bay ngược vừa vặn đụng vào nơi sóng ánh sáng sau lưng rơi xuống, cuối cùng sóng ánh sáng kia rơi thẳng lên người La Chinh, bao phủ La Chinh ở bên trong.
“Ầm!”
Sóng ánh sáng nở rộ lại chiếu rọi tới chân trời.
Thiên Chủ híp mắt, nhìn chằm chằm chùm sáng nhanh chóng khuếch tán chậm rãi hạ xuống, trong lòng hơi chán chường. Giải quyết một tên nhãi Nhân tộc cũng phí công phí sức như thế, điều này khiến nó vô cùng không hài lòng.
“La, La Chinh… Lần này hết cứu nổi rồi…” Trên mặt Linh Vân đầy vẻ khổ não.
La Yên không nói một lời, nhìn chằm chằm xuống phía dưới.
Phượng Ca bị La Chinh ném đi vừa mới rơi xuống đất, đôi mắt vô cùng đẹp nhìn trừng trừng, trong con ngươi thoáng hiện vẻ lo lắng rõ ràng.
Chùm sáng chớp lóe ba bốn hơi thở, sau đó dần dần tắt đi. Trên đất xuất hiện một cái hố to, ở bên dưới hố có một thứ kỳ quái đang bò lổm ngổm.
Thứ kia nhìn không khác con người là bao, nhưng bề ngoài đã biến hóa long trời lở đất. Dọc phía sau lưng mọc lên từng chiếc gai nhọn, gai nhọn kéo dài tới phía dưới là một cái đuôi cường tráng.
“Đây là thứ gì, La Chinh đâu?” Vẻ mặt Linh Vân hỏi với vẻ đầy khó hiểu.
“Ca ca của ta đâu…” La Yên nhìn chằm chằm vào quái vật kia, cũng cực kỳ khó hiểu.
Phượng Ca cũng chưa từng thấy hình thái này của La Chinh, mặt đầy nghi hoặc chớp chớp mắt.
“Vèo…”
Trong lúc Thiên Chủ còn đang hơi kinh ngạc, tứ chi cường tráng của con quái vật kia đã đột nhiên đánh ra.
Thiên Chủ vốn đang dừng lại ở bên trên cái hố, cách con quái vật này không xa. Lúc con quái vật kia đột nhiên đánh tới, trong lòng Thiên Chủ bỗng hiện lên cảm giác nguy hiểm. Nó vừa định giương cánh bay đi thì con quái vật kia đã dán sát người nó, đồng thời vung cái đuôi sau lưng lên.
“Phập!”
Thiên Chủ này da thô thịt dày, trước đây La Chinh dùng cây thương ném mà không thể nào làm xước da của nó, nhưng cái đuôi của con quái vật này lại đâm xuyên ngay tức khắc!
Trong mắt Thiên Chủ cuối cùng cũng hiện lên vẻ bối rối, một cái móng sắc nhọn của nó đột nhiên đánh về phía quái vật, nhưng quái vật này cực kỳ nhanh nhẹn, sau khi rút đuôi ra thân thể lại nhảy lên một cái, cái đuôi màu đen đâm “phập” một tiếng, lại đâm vào cổ Thiên Chủ.
Sau cú đâm này, quái vật kia bay ra sau lưng Thiên Chủ, lướt qua bên người La Yên và Linh Vân, lại lượn quanh bụng Thiên Chủ, bắt đầu đâm vào một lần nữa.
Đâm liên tục ba cái, quái vật mới rời khỏi thân thể Thiên Chủ, vững vàng hạ xuống mặt đất.
Chẳng mấy chốc, thân xác Thiên Chủ bỗng xuất hiện một cảnh tượng quỷ dị. Ba luồng ánh sáng xanh biếc bắt đầu lan truyền từ ngực phải, cổ và bụng Thiên Chủ. Lớp da màu đen từ từ mềm nhũn, thối rữa, hóa thành bùn nát màu xanh biếc…
“Đây là cái gì, đây là loại độc gì…”
Thiên Chủ nhìn biến hóa của thân thể, mặt đầy vẻ hoảng sợ. Nó biết thân xác mình mạnh mẽ, thuốc độc bình thường không có hiệu quả gì.
Nó thúc giục Vô Lượng Thiên Quang đến mức cao nhất, định khiến năng lượng dồi dào trong cơ thể mình. Nhưng Vô Lượng Thiên Quang có mạnh hơn nữa cũng không cách nào giúp nó giải được độc này.
“Hộc, hộc, hộc…”
Thiên Chủ lăn lộn trên không trung, lăn lên lộn xuống, gầm thét từng tiếng trầm thấp. Giãy giụa phí công như thế chừng mười hơi thở, cuối cùng nó cũng kiệt sức, ngã từ không trung xuống đất. Đôi cánh ánh sáng và luồng ánh sáng trắng lưu chuyển quanh thân cũng nhanh chóng ảm đạm, hơi thở chớp mắt đã biến mất sạch sẽ.
Bóng tối vốn bị đuổi ra lại dần dần ùa lấp tới, đáng tiếc lúc bóng tối còn chưa hoàn toàn bao phủ, Phượng Ca lại phất tay, một luồng ánh sáng trắng từ trên trời rơi xuống, chiếu sáng phạm vi mấy trăm trượng, mà phần lớn ánh sáng đều tập trung trên người quái vật kia.
Nàng đi thẳng về phía con quái vật đang bò trên đất kia, thận trọng hỏi: “Ngươi, ngươi là La Chinh à?”
Quái vật này giống La Chinh, thân xác mơ hồ không thấy rõ hình dáng, chắc cũng là hình thái dùng thân xác tiến vào Bỉ Ngạn, nhưng bề ngoài lại khác hẳn La Chinh.