Sau khi Hồn Nguyên Chi Linh mất tác dụng, bản thân lực phòng ngự của kiến chúa chẳng còn đáng nhắc tới, không mạnh hơn kiến hung bình thường là baoCó điều, sức sống của kiến chúa vô cùng ngoan cường, dù cả đầu nó đã bị đâm xuyên qua nhưng vẫn vùng vẫy trên mặt đất, chẳng qua giãy giụa như vậy cũng chỉ phí công.
Tộc nhân Sơn Lăng, tộc nhân Nguyệt Linh và tộc nhân Thiên Lang thấy vậy đều vui mừng, xông tới cạnh thi thể của kiến chúa trước cả Lam Tình và Sầu Tuẫn.
Nhất là tộc nhân Sơn Lăng kia, gã tự ý đưa tay muốn xé mở bụng của kiến chúa.
“Hử?”
La Chinh đang đứng giữa không trung hừ một tiếng, khí tức uy nghiêm bao trùm.
La Chinh mới là chính chủ đánh chết kiến chúa, sao có thể để những kẻ này phân chia Hồn Nguyên Chi Linh?
Vừa cảm nhận được khí tức đó, thân thể của ba người lập tức cứng đờ, đâu còn dám làm ra động tác dư thừa nào?
Trong mắt bọn họ, kiến chúa đã tương đương với cường giả Hồn Nguyên cảnh rồi. La Chinh đánh chết được cả kiến chúa thì muốn giết ba người bọn họ chẳng phải việc khó gì.
La Chinh hạ xuống đất, đưa tay rút thanh trường kiếm ra khỏi đầu kiến chúa, ba tên dị tộc vội vàng tránh ra.
“Vèo!”
Đường kiếm khẽ vung lên, bụng của kiến chúa đã bị chém ra, tất cả Hồn Nguyên Chi Linh cất chứa bên trong chảy ồ ạt ra ngoài, cùng với đó còn có rất nhiều trứng kiến.
Trường kiếm của La Chinh rung nhẹ, từng viên Hồn Nguyên Chi Linh bay ra khỏi bụng kiến chúavà không ngừng rơi vào tay hắn.
Ánh mắt ba tên dị tộc vẫn chuyển động lên xuống theo những Hồn Nguyên Chi Linh này, lặng lẽ đếm số lượng.
Bọn họ cũng biết bản thân mình có cân lượng như nào, được chia bao nhiêu đều do La Chinh định đoạt, nhưng số lượng càng nhiều thì bọn họ chắc chắn cũng sẽ được càng nhiều.
La Chinh lấy hết Hồn Nguyên Chi Linh ra kiểm kê, cuối cùng tổng cộng có hơn ba trăm viên!
Số lượng Hồn Nguyên Chi Linh mà mỗi một sinh linh có thể luyện hóa là có giới hạn, thông thường sinh linh muốn tiến hành Hồn Nguyên Tái Tạo hoàn chỉnh cần khoảng chừng hơn hai trăm viên. Với số Hồn Nguyên Chi Linh trong bụng con kiến chúa này thì dư sức cho một người tiến hành Hồn Nguyên Tái Tạo.
Trong mắt ba tên dị tộc nhân đều bốc lửa, nếu có thể nuốt trọn một mình, bọn họ sẽ không cần phải mạo hiểm nguy hiểm tính mạng phấn đấu ở đây nữa.
Biểu hiện của Lam Tình và Sầu Tuẫn lại khá dửng dưng. Họ đều là đệ tử Thiên Cung, đương nhiên bọn họ cho rằng La Chinh sẽ nghiêng về phía họ.
Trong lòng La Chinh thầm tính toán một phen, phần lớn nhất đương nhiên phải để lại cho mình, sau đó là Lam Tình và Sầu Tuẫn. Còn ba tên dị tộc kia… Mỗi người mấy viên là được.
Nhưng đúng lúc này, trên đỉnh núi phía trên hang động, hai đôi cánh ánh vàng rực rỡ khẽ vẫy.
Hai cô gái Lăng Đạc và Yêu Ẩm bay lơ lửng trên không, mà cơn lốc đã sớm dừng lại.
“Phương hướng không sai” Lăng Đạc nói: “Tên tộc nhân Sơn Lăng kia không di chuyển, bọn họ ở ngay phía dưới”
Yêu Ẩm nhắm mắt lại, cảm nhận con dấu linh hồn một lần nữa rồi nói ngay: “Tộc Hữu Hùng có hai người chạy về phía này, Mẫn Nguyệt một người, Thần Nông Thị một người, có muốn chờ bọn họ hay không?”
Đương nhiên bọn họ sẽ không coi thường thực lực của La Chinh, càng nhiều người thì khả năng giết chết La Chinh càng cao.
Khóe miệng Lăng Đạc hơi nhếch lên, trên gương mặt mê người hiện lên nụ cười ngạo nghễ: “Yêu Ẩm sợ tên nhóc kia quá mạnh?”
Thần Sào là một nơi đặc biệt, mỗi một Thần Sào Nữ Yêu đều có thực lực kinh người, chỉ là nữ yêu đủ tư cách được đào tạo quá ít.
Trong cùng một cấp, uy lực của lửa thần Kim Ô gần như ở trạng thái áp chế tuyệt đối. Bọn họ không sợ bất kỳ đối thủ nào, mà huống chi bọn họ còn có hai người.
Yêu Ẩm trả lời dứt khoát: “Vậy cứ ra tay luôn đi!”
Dứt lời, đôi cánh màu vàng sau lưng hai người mở rộng, lửa thần Kim Ô hừng hực dấy lên.
“Vù vù…”
Hai vòng sáng màu vàng hiện lên trên đầu họ và rung lên dữ dội, đó là lửa thần Kim Ô đậm đặc ngưng tụ lại.
Hai tay của hai người nhẹ nhàng mở ra, từng thanh kiếm sắc bén vàng óng bán ra từ đường viền của vòng sáng!
Lăng Đạc khẽ ấn ngón trỏ xuống, hàm răng hơi hé ra, chỉ thốt ra một chữ: “Đi!”
Những thanh kiếm sắc màu vàng kia đồng loạt bắn xuống phía dưới!
“Vèo vèo vèo vèo vèo vèo…”
Mỗi một thanh kiếm chỉ lớn chừng bàn tay, nhưng lửa thần Kim Ô ngưng tụ mức độ cao gần như có thể thiêu hủy tất cả mọi thứ.
Nếu trong núi này còn Hồn Nguyên Chi Linh thì còn có thể ngăn cản một lúc, nhưng Hồn Nguyên Chi Linh trong núi đã bị con kiến chúa kia nuốt hết vào bụng, cả ngọn núi lớn không khác gì với núi đá bình thường.
Kiếm sắc rơi vào sườn núi, lập tức thiêu đốt đá tảng thành dung nham màu đỏ, sau đó các thanh kiếm trực tiếp xuyên qua và đâm thẳng xuống dưới!
Bên trong hang động, La Chinh mới vừa định mở miệng thì bỗng nhiên cảm thấy phía trên sinh ra phản ứng năng lượng kịch liệt.
Mấy người Sầu Tuẫn, Lam Tình cũng phát hiện ra.
Khi bọn họ vừa ngẩng đầu lên nhìn, nóc hang động bỗng lóe lên từng luồng sáng màu vàng, từng thanh kiếm sắc màu vàng rơi xuống như mưa!
“Tránh ra!”
Phản ứng của Sầu Tuẫn nhanh nhất, cả người nhanh chóng lùi lại, xông về một góc của hang động.
Lam Tình cũng muốn né tránh, nhưng trùng hợp là mấy thanh kiếm ấy đúng lúc rơi xuống chặn lại con đường lùi về phía sau của nàng.
Một thanh kiếm sắc trong đó chỉ cách nàng gang tấc, nhiệt lượng do nó tỏa ra nướng cháy khét mái tóc nàng, nàng cũng bị dọa đến mức mặt mày biến sắc. Đúng lúc này, một cánh tay đột nhiên đưa tới, ngăn cản thanh kiếm màu vàng kia và kéo Lam Tình về bên cạnh mình.
“A…”
Đương nhiên Lam Tình biết rõ, người ngăn cản thanh kiếm màu vàng giúp nàng chính là La Chinh, nhưng tay La Chinh…
Một chút lửa thần Kim Ô này không đủ để kích thích Phạn văn bên ngoài thân thể hắn, một vài đường xoắn ốc màu vàng hiện lên trên cánh tay đã đốt sạch lửa trong kiếm.
Lam Tình giãy giụa thoát ra từ trong nỗi sợ của tử vong. Thấy cảnh này, nàng vẫn còn đang sững sờ đã nghe La Chinh nói: “Hang động sắp sụp, muội mau qua chỗ Sầu Tuẫn nấp đi”
Sau đó La Chinh nhẹ nhàng kéo Lam Tình rồi đẩy một cái, lực khống chế vừa đủ khiến thân thể Lam Tình bay lên không trung rồi nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh Sầu Tuẫn. Mà mắt nhìn của Sầu Tuẫn cũng rất chuẩn xác, vị trí hắn ta đang trốn không có một thanh kiếm sắc nào rơi xuống.
So ra, ba tên dị tộc kia thảm rồi.
Ban nãy họ còn đang kích động chờ đợi được chia Hồn Nguyên Chi Linh, đâu thể ngờ được tai họa cỡ này sẽ đột nhiên xảy ra?
Sau khi những thanh kiếm sắc kia rơi xuống, ba người ôm đầu trốn chui trốn lủi như chuột, đúng lúc khu vực đang nhắm tới lại bị thanh kiếm màu vàng bao phủ dày đặc.
“Phập!”
Tộc nhân Thiên Lang bị một thanh kiếm màu vàng trong số đó xuyên thẳng qua đầu, bỏ mạng ngay tại chỗ, toàn bộ lông tóc cháy sạch, nháy mắt đã bị đốt thành tro bụi.
Trong lòng tộc nhân Sơn Lăng vô cùng hối hận.
Trong những người này, gã là kẻ duy nhất biết chân tướng, các Thần Sào Nữ Yêu ở trên đều do chính gã gọi tới. Nhưng gã không ngờ rằng tính mạng mình trong mắt những người này căn bản không đáng nhắc tới!
Mặc dù gã tộc nhân Sơn Lăng này đã dùng hết bản lĩnh của mình để né tránh nhưng vẫn không tránh được vận xui phải bỏ mạng. Gã đồng thời bị ba thanh kiếm sắc màu vàng xuyên qua, kết quả giống y hệt tộc nhân Thiên Lang.
Ngược lại, tộc nhân Nguyệt Linh vẫn luôn lặng lẽ kia lại là người nhanh trí nhất. Tín vật Bỉ Ngạn của hắn ta có một năng lực thần kỳ, có thể mở ra một lớp màng ánh sáng trong suốt.
Lớp màng ánh sáng đó bao phủ trên đầu hắn ta, bất cứ thanh kiếm sắc màu vàng nào xuyên qua lớp màng ánh sáng đều sẽ giảm chậm tốc độ, hắn ta cũng có thể ung dung tránh né.