La Chinh hấp thu một phù văn trọng lực xong, trọng lượng tảng đá liền tăng lên gấp đôi, đạt tới hai trăm thần quânTảng đá nặng hơn đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến độ linh hoạt, nhưng tảng đá dưới chân Phượng Ca và núi Thái Ất cũng nặng hai trăm thần quân, vì vậy mọi người vẫn cùng một điểm xuất phát.
Ở bên kia, Phượng Ca áp sát liên tục, đã dồn núi Thái Ất vào một góc hang động. Cho dù Tống Phi Vũ có cố gắng như thế nào cũng không thể thoát khỏi sự áp chế của nàng.
Lăng Sương và nhóm người thuộc núi Thái Ất đều lo lắng ra mặt, bây giờ chỉ còn lại bốn kiếm phái cuối cùng, nếu bị loại vào lúc này thì đúng là lỗ lớn.
Lăng Sương nhìn sang bên kia núi kim loại. La Chinh cách bọn họ khá xa, hơn nữa không hề có ý định giúp đỡ, hắn cứ thế xông thẳng lên tầng thứ hai của núi kim loại!
“Người này… chỉ biết lo cho bản thân!” Lăng Sương bĩu môi.
Nghe Lăng Sương nói, Tống Phi Vũ cũng nhìn sang bên kia núi kim loại, ánh mắt lập tức lóe lên. Hắn ta cười nói: “Không phải hắn chỉ lo cho riêng mình, mà hắn muốn cứu chúng ta!”
“Có ý gì…” Đầu óc Lăng Sương vẫn chưa xoay chuyển kịp.
Tống Phi Vũ đã lập tức ra hiệu với Phượng Ca đang xông tới, chỉ về phía bên kia núi kim loại.
Tính cách Phượng Ca vô cùng kiêu ngạo, nàng hoặc là không xuất chiến, nếu đã xuất chiến thì chắc chắn phải lấy được vị trí quán quân. Trước đây nàng chỉ cần giải quyết phiền toái lớn nhất là núi Thái Ất mà thôi, nhưng bây giờ La Chinh cũng đã lên tới tầng thứ hai, người này dung hợp xong phù văn trọng lực thứ hai là có thể xông lên đỉnh ngọn núi kim loại, sao Phượng Ca có thể để yên?
Nàng nhíu mày một cái, tảng đá lập tức thay đổi phương hướng, lao về phía bên kia ngọn núi kim loại. Nàng muốn ngăn cản La Chinh dung hợp phù văn trọng lực thứ hai.
Thấy cảnh này, Lăng Sương thoáng sửng sốt nhưng vẫn quay sang tìm Tống Phi Vũ chứng thực: “Hắn thật sự muốn cứu chúng ta sao? Hay là hắn muốn nhân cơ hội giành lấy hạng nhất!”
Tống Phi Vũ nghĩ tới vấn đề vô cùng nhàm chán này thì bất đắc dĩ nói: “Đại tiểu thư của ta! Quan trọng là… chúng ta không bị loại. Còn La Chinh muốn cứu chúng ta hay muốn đoạt hạng nhất thì có gì quan trọng kia chứ?”
Lăng Sương đứng trên tảng đá, gương mặt vẫn lộ rõ vẻ buồn bực. Nàng chỉ có thể nhỏ giọng lầu bầu: “Đương nhiên rất quan trọng…”
“Vù!”
Phượng Ca điều khiển tảng đá đi thẳng tới chỗ La Chinh. Mười chín người mà nàng dẫn theo lần này đều là tinh nhuệ trực thuộc Thiên Cung, thực lực tổng thể mạnh hơn các kiếm phái khác, trọng lượng hai trăm thần quân chẳng có ảnh hưởng gì lớn tới bọn họ.
Hơn nữa bản thân Phượng Ca đã cực kỳ ưu tú, cho nên quyết tâm giành lấy hạng nhất của nàng khá là lớn.
La Chinh để tảng đá dưới chân chậm rãi hấp thu phù văn trọng lực thứ hai nhưng thực tế là đang một mực chú ý Phượng Ca.
Ý tưởng của hắn cũng giống như Tống Phi Vũ, Phượng Ca không thể để yên cho hắn hấp thu phù văn trọng lực thứ hai, chắc chắn sẽ ra tay ngăn cản.
Hơn nữa, sau khi hấp thu xong phù văn thứ hai, e rằng trọng lượng của tản đá lại tăng lên gấp đôi, đạt tới bốn trăm thần quân. La Chinh sẽ không kéo theo một gánh nặng to lớn như vậy để đối phó với Phượng Ca.
Thấy tảng đá của Phượng Ca cách mình càng lúc càng gần, La Chinh khẽ nhón chân một cái.
Tảng đá đột nhiên lộn nhào, rời khỏi núi kim loại.
“Ầm!”
Tảng đá Phượng Ca điều khiển đập mạnh vào vách núi, lực đánh mạnh mẽ khiến cả ngọn núi đều lay động.
“Bạo lực quá…” La Chinh đứng trên cao nhìn xuống cô gái này.
“La sư đệ, nghe nói Phượng Ca cũng là người nhất niệm ngộ đạo!”
“Đừng khinh thường nàng ta!”
“Nhất định phải cẩn thận!”
Mấy người sau lưng La Chinh lên tiếng nhắc nhở.
Mặc dù La Chinh dường như sở hữu kỹ xảo đặc thù nào đó để điều khiển tảng đá, nhưng vẫn không thể xem nhẹ Phượng Ca.
Phượng Ca đánh một đòn không trúng, sắc mặt vẫn không hề thay đổi. Nàng ngẩng đầu nhìn La Chinh, tảng đá xoáy lên vun vút và bám sát theo hắn.
“Vù!”
“Vù!”
Tảng đá của Tâm Lưu kiếm phái cực kỳ linh hoạt, mà tốc độ của Phượng Ca cũng không chậm cộng thêm lực tấn công mạnh mẽ. Hai tảng đá bay lên hạ xuống trên không trung, xoáy tròn cuồn cuộn trông như một con chim ưng đuổi theo chim én linh hoạt, cực kỳ hấp dẫn ánh nhìn.
“Kỹ xảo này… Phượng Ca mạnh thật đấy!”
“Đừng quên Tâm Lưu kiếm phái chỉ có bảy người, La Chinh còn hơn một bậc ấy chứ?”
“Vừa rồi rõ ràng tảng đá của Tâm Lưu kiếm phái không dám va chạm chính diện, sớm muộn rồi cũng thua!”
Rất nhiều người chưa bao giờ nghĩ sẽ có người có thể khống chế tảng đá tới trình độ này, họ đều nhìn hai tảng đá bằng ánh mắt gần như sùng bái.
“Ôi, đáng tiếc chúng ta không cố gắng…”
“Nếu không ngã xuống, có lẽ còn có sức liều mạng một trận!”
“Chúng ta gây phiền phức cho La Chinh rồi!”
Những tinh nhuệ Tâm Lưu kiếm phái bị rơi xuống đều vô cùng hối hận, nếu bọn họ có thể kề vai chiến đấu cùng La Chinh thì Phượng Ca cũng chẳng có gì đáng sợ.
“Cái này phải trách ta” Cao Khải Chính ở bên cạnh an ủi: “Nếu ta để La Chinh lên ngay từ đầu thì cục diện sẽ không đến mức này, Tâm Lưu kiếm phái đã đoạt được hạng nhất từ lâu”
Trên đỉnh hang động, nhóm người Hà Trì, Thu Âm Hà cũng đang thưởng thức màn trình diễn bên dưới.
“Đây có lẽ là đợt Thất Sơn Tiểu Hội ác liệt nhất từ trước tới nay” Hà Trì cười nói.
Ông lão phát cờ hỏi: “Hà Trì lão đệ cảm thấy ai sẽ giành được thắng lợi cuối cùng?”
“Có lẽ là Phượng Ca” Thu Âm Hà đáp thay.
“Ồ? Bây giờ Âm Hà lão huynh không coi trọng La Chinh nữa rồi?” Lâm Chiến Đình hỏi.
La Chinh là do Thu Âm Hà hộ tống đến Tâm Lưu kiếm phái, thậm chí để giành được La Chinh mà ông còn từng trở mặt với Lâm Chiến Đình.
Thu Âm Hà cười bất đắc dĩ: “Ưu thế của La Chinh là tốc độ và linh hoạt, nhưng hắn căn bản không có gì để đánh với Phượng Ca, ngoại trừ tránh né thì gần như không còn biện pháp xử lý nào khác…”
“Âm Hà lão huynh đừng quên, trận chiến này còn có núi Thái Ất chúng ta” Lâm Chiến Đình cười ha hả.
Dưới sự truy đuổi của Phượng Ca, núi Thái Ất đã lẻn xuống dưới đáy, lặng lẽ đi vòng qua bên kia núi kim loại. Đây chắc chắn là một cơ hội tốt dành cho núi Thái Ất.
Tuy trên thực tế hành động vừa rồi của La Chinh đã cứu núi Thái Ất một mạng, nhưng Tống Phi Vũ cũng sẽ không nhường nhịn.
“Vũ ca ca, có phải làm như vậy không được hay lắm…” Lăng Sương lại bắt đầu xoắn xuýt.
“Có gì mà không hay. Đây vốn chính là một trò chơi, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, chỉ có điều bây giờ bọn họ đều là địch” Tống Phi Vũ cười nói.
“Nhưng…”
Lăng Sương đang định phản bác thì đằng sau bỗng nhiên truyền đến tiếng gió thổi vù vù.
“Rầm!”
Sau tiếng đá va chạm, tảng đá của núi Thái Ất bị đụng vỡ, đồng thời còn có ba người rơi xuống.
Tống Phi Vũ quay đầu nhìn lại, mặt mày bỗng chốc sa sầm: “Chu Trác?”
Kẻ tấn công tảng đá của núi Thái Ất chính là Chu Trác. Ngay từ khi bắt đầu, Chu Trác đã vạch ra sách lược, chỉ cần tận lực bảo đảm mình không bị loại và giành lấy hạng hai hoặc hạng ba là được.
Nhưng bây giờ Chu Trác đã thấy được ánh sáng của quán quân, cho nên hắn ta lập tức đưa ra quyết định.
Thế là núi Thái Tú ẩn nấp đã lâu bỗng nhảy ra…
“Có cơ hội giành hạng nhất mà không tranh thủ thì đúng là đồ ngu xuẩn” Chu Trác cười to, nói.
Thực lực tổng thể của núi Thái Tú không bằng núi Thái Ất, nhưng vì vẫn luôn bo bo giữ mình nên trên tảng đá của bọn họ vẫn còn mười tám người, trong khi núi Thái Ất chỉ còn có chín người.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!