<!---->Lúc này La Chinh mới nở nụ cười thỏa mãn, đồng thời nói: “Còn nữa, tất cả truyền thừa của tông môn lục phẩm, ta muốn một nửa.”
“Một nửa?” Trên mặt Tiểu Điệp bắt đầu bừng bừng sát khí: “Một nửa truyền thừa của tông môn lục phẩm, ngươi biết là ý gì không? Có thể đè chết ngươi đấy!”
Vân Điện chẳng qua cũng chỉ là tông môn tứ phẩm mà thôi, trong Trung Vực rộng lớn cũng được coi là một tông môn cấp cao.
Nếu tông môn lục phẩm còn sừng sững đến bây giờ, vậy thì tất cả các tông môn và các thế lực ở Trung Vực có lẽ đều phải cúi đầu quy phục, bởi vì cả Trung Vực cũng chỉ có một tông môn ngũ phẩm mà thôi.
Cho dù tông môn lục phẩm do Huyết Ma Đại Đế thành lập này đã trải qua kiếp nạn lớn, hơn nữa qua thời gian, rất nhiều truyền thừa có lẽ đã bị phế bỏ, nhưng chỉ vẻn vẹn những truyền thừa còn lại này cũng vĩnh viễn không phải là thứ Vân Điện có thể so sánh.
Rõ ràng, Tiểu Điệp cho rằng La Chinh quá tham lam.
La Chinh cười hì hì: “Yên tâm, lòng ta rất rộng lượng, không bội thực chết được! Đương nhiên nàng cũng có thể chọn không đồng ý, có điều nàng cứ từ từ chơi với con hỏa long kia đi!”
“Grừ!”
Con Ly Hồn Hỏa Long Tinh kia gầm lên một tiếng, lại lần nữa lao về phía con băng phượng, đánh con băng phượng nghiêng trái ngã phải, lớp băng bên ngoài con băng phượng bị nhiệt độ cao biến thành hơi nước dày đặc.
Tiểu Điệp chỉ đành ổn định tinh thần, thông qua bảo ngọc để truyền hàn khí cho băng phượng.
Có vẻ đồng ý với thằng nhóc này là lựa chọn duy nhất, Tiểu Điệp nghĩ thầm trong lòng. Nàng suy nghĩ cẩn thận, yêu cầu này của La Chinh xem ra rất cao, có điều chỉ dựa vào một mình hắn thì có thể đạt được bao nhiêu truyền thừa? Huống hồ, chung quy lại thì hắn vẫn là đệ tử Vân Điện, hơn nữa ý đồ đoan chính, không phải là tà ma ngoại đạo gì…
Nghĩ tới nghĩ lui, Tiểu Điệp hình như không còn lựa chọn nào khác, cuối cùng chỉ đành nghiến răng nói: “Được, ta đồng ý với ngươi! Một nửa thì một nửa, ta lấy tâm võ đạo ra thề, nhất định sẽ không giết ngươi, đồng thời sẽ chia cho ngươi một nửa truyền thừa của tông môn lục phẩm!”
Tiểu Điệp nói rất miễn cưỡng. Dù gì bản thân đã lên kế hoạch nhiều lần, tham gia Thử Luyện Giả Chi Lộ trọn ba lần mới đi được đến bước này, lại giương mắt để người khác lấy mất một nửa, nhất thời rất khó chấp nhận.
Sau khi nghe Tiểu Điệp lấy tâm võ đạo ra thề, La Chinh mới khẽ cười, quay người đi về phía kết giới kia, sau đó giơ tay phải của mình ra đánh một quyền vào kết giới này!
“Ầm!”
Quyền này La Chinh đánh lên không hề tạo nên bất kì thương tổn nào cho kết giới mà chỉ để lại trên bề mặt kết giời một đường mạng nhện màu đỏ.
Nếu so sánh, kết giới này vững chắc hơn kết giới của Vân Lạc không biết bao nhiêu lần, cho dù là năng lượng của tinh thạch Huyết Phỉ cũng chỉ để lại một đường mạng nhện màu đỏ vô cùng mờ, dùng mắt thường gần như không thể nhìn được.
“Năng lượng Huyết Phỉ?” Ánh mắt Tiểu Điệp đảo qua đảo lại, trong đôi mắt thanh tú mà ngập tràn vẻ kinh ngạc.
Tên nhóc này sao lại dùng thân thể đánh ra năng lượng của tinh thạch Huyết Phỉ?
Số lượng tinh thạch Huyết Phỉ khan hiếm thì thôi, hơn nữa phạm vi sử dụng cũng không hề rộng rãi, vậy nên để có được một viên tinh thạch Huyết Phỉ là rất khó, cho dù có được rồi thì thông thường cũng khảm lên vũ khí.
Nhưng quyền này của La Chinh lại có thể đánh ra năng lượng của tinh thạch Huyết Phỉ? Lẽ nào hắn khảm tinh thạch Huyết Phỉ trong cơ thể mình? Làm sao có thể?
Thông thường rất nhiều tinh thạch đều bài xích với cơ thể người, thậm chí một số tinh thạch còn có chứa kịch độc, cho dù tinh thạch Huyết Phỉ không có độc thì cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với cơ thể người. Một quyền này của La Chinh đánh ra năng lượng của tinh thạch Huyết Phỉ, cho thấy rõ ràng hắn thật sự cấy tinh thạch Huyết Phỉ trong cơ thể!
Nhưng làm sao hắn có thể sử dụng được năng lượng này? Cơ thể của hắn lại không phải binh khí…
Tiểu Điệp cũng được coi là một người hiểu biết rộng, công pháp La Chinh thi triển ra và “kiếm pháp cơ bản” nàng vừa nhìn đã thấu, nhưng lại không cách nào nhìn thấu cơ thể La Chinh thực ra đã là linh khí, hắn chính là một món binh khí! Đương nhiên có thể cấy tinh thạch Huyết Phỉ!
Hết kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Có điều, cố gắng lợi dụng năng lượng của tinh thạch Huyết Phỉ phá vỡ kết giới này thì tính khả thi cũng nhiều hơn mấy phần. Tiểu Điệp cũng hiểu rõ bản thân không chọn nhầm người, La Chinh này rốt cuộc có bao nhiêu bí mật mà bản thân nàng chưa biết?
Kết giới này vững chắc như vậy, chỉ dựa vào năng lượng của tinh thạch Huyết Phỉ thì đương nhiên không thể phá được chỉ trong một quyền. Có điều tạo ra được một chút sơ hở trên kết giới này cũng đủ rồi!
Tiếp theo đó…
“Phá cho ta!”
Làn này La Chinh ra quyền phải, chân nguyên Thiên Ma nén ép đến cực hạn cũng được phóng ra.
“Thiên Ma Thần Quyền!”
Bởi vì lúc trước từng phá vỡ kết giới của Vân Lạc nên La Chinh cũng coi như có chút kinh nghiệm, quyền này là thuận theo đường vân mạng nhện màu đỏ mà đánh vào. Chân nguyên Thiên Ma cuồn cuộn như hồng thủy len vào trong tầng kết giới mỏng manh.
Trong tầng kết giới này ẩn chứa chút ít lực không gian, quả thực vô cùng rắn chắc, cho dù La Chinh làm đến mức độ này mà kết giới vẫn không bị phá vỡ, chỉ là phần bên trong của cả kết giới đã bị chân nguyên Thiên Ma chiếm lĩnh.
Ngay lúc này, La Chinh nhẹ giọng nhả ra một chữ: “Nổ!”
Những ánh sao nhỏ bé hỗn loạn trong chân nguyên Thiên Ma đột nhiên phát nổ, phóng ra ánh sáng trắng nóng khiến người ta không cách nào nhìn thấy gì.
“Loảng xoảng, xoảng…”
Kết giới này cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt, sau đó vết nứt nhanh chóng lan rộng ra, một đường kéo dài từ phần đáy lên tới đỉnh, sau đó ầm ầm vỡ vụn.
“Vỡ vụn rồi!”
Tiểu Điệp vẫn đang áp chế con Ly Hồn Hỏa Long Tinh kia, trên mặt lộ vẻ vui mừng không thôi, đôi tay ngọc ngà khẽ ép xuống, con băng phượng kêu lên một tiếng, con Ly Hồn Hỏa Long Tinh đã bị áp chế chặt cứng.
Nhưng ngay lúc này, một đường ánh sáng tím đột nhiên lao tới như con thoi, bổ thẳng vào trong lò.
Tốc độ của ánh sáng tím này vô cùng nhanh, nhưng La Chinh và Tiểu Điệp cũng nhìn rất rõ ràng, không ngờ lại là một con Giao Long nhỏ xíu.
“Đây chính là tinh phách Giao Long. La Chinh, bắt lấy nó!” Không để lỡ thời cơ, tiếng của Thanh Long vang lên.
Nhưng con Giao Long nhỏ màu tím này rõ ràng đã chuẩn bị rồi mới tới. Khi La Chinh phá vỡ kết giới thì nó liền xông vào trong lò, cái đuôi nhỏ khẽ móc, quấn chặt viên tinh thạch kia rồi bắt đầu cướp đường mà chạy!
“Ha ha ha, ta có thể lấy được truyền thừa của tông môn lục phẩm, dĩ nhiên có thể thay đổi hình dáng cơ thể, ta muốn lấy lại toàn bộ những thứ ta đã mất!” Tinh phách Giao Long đột nhiên mở miệng phun tiếng người, cười the thé.
Mắt thấy tinh thạch sắp về đến tay lại cứ như vậy bị tinh phách Giao Long cướp đi, Tiểu Điệp sao có thể cam tâm? Nàng không áp chế con Ly Hồn Hỏa Long Tinh kia nữa, vội vàng thu con băng phượng vào trong bảo ngọc, quay người đuổi theo tinh phách Giao Long kia.
La Chinh cũng theo sát, dù là chìa khóa tinh thạch hay là tinh phách Giao Long đều là thứ hắn cần có!
Nhưng hai người lại không hay biết, con Ly Hồn Hỏa Long Tinh mất đi sự áp chế của băng phượng kia quay đầu trở về trong lò, rất nhanh, lò liền tắt ngấm, nhưng vừa tắt xong thì đột nhiên bên trong phun ra một con hỏa long cực lớn! Thân hình con Ly Hồn Hỏa Long Tinh này lập tức tăng lên gấp mười lần, nhanh chóng đuổi theo hướng của La Chinh và Tiểu Điệp.
Tinh phách Giao Long có thể hình cực nhỏ, đại khái chỉ bằng cánh tay, đuôi của nó quấn lấy chiếc chìa khóa tinh thạch, tốc độ bay cũng không chậm chút nào. Cũng may tuy trong cơ thể con Giao Long này trống rỗng nhưng lại là một thế giới dài hẹp. Trong chốc lát, tinh phách Giao Long cũng khó có thể thoát khỏi sự truy đuổi của Tiểu Điệp và La Chinh.
Tiểu Diệp đã thật sự tức giận, lúc trước bị La Chinh tống tiền một nửa, còn phải lấy tâm võ đạo ra thề thì cũng thôi không nói, nhưng không ngờ thứ ngàn khổ vạn khổ còn chưa lấy về đến tay đã bị tinh phách Giao Long cướp mất, điều này thật đáng ghét!
Chỉ nhìn thấy nàng lấy ra bảo ngọc, dùng lực khẽ bóp một cái, bảo ngọc cực phẩm màu xanh nhạt kia lại cứ như vậy mà bị bóp nát vụn, băng phượng trong đó coi bảo ngọc là nơi ở, hiện giờ bảo ngọc đã bị bóp nát thì chỉ có thể bay tới bay lui xung quanh Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp vừa đuổi vừa thầm thì: “Băng sương lấp lánh, thánh thú cực hạn, lấy ta làm linh, giáng lâm thân ta!”
Con băng phượng nhỏ kia phát ra tiếng phượng ngâm, sau đó liền lao về phía Tiểu Điệp, ánh sáng băng trong suốt lấp lánh kia trong chớp mắt bao vây xung quanh nàng, nàng giống như mặc lên mình một bộ giáp bằng băng, sau lưng xuất hiện một đôi cánh phượng hoàng! Mà dưới đôi cánh này có lông vũ phượng hoàng thật dài kéo tới mặt đất, giống như một bộ váy dạ hội dài dùng băng tinh kết thành, vô cùng mỹ lệ.
“Tiểu Điệp và con băng phượng nhỏ kia hợp thể rồi?” La Chinh tò mò.
Sau khi hợp thể, tốc độ của Tiểu Điệp đột nhiên tăng nhanh mấy lần, phóng nhanh về phía tinh phách Giao Long!
Tốc độ của nàng vốn dĩ đã rất nhanh, cho dù là thân pháp của Bách Lý Hồng Phong cũng không cách nào theo kịp một nửa tốc độ của nàng, nhưng lúc này tốc độ lại lần nữa tăng lên, gần như trong chớp mắt đã bỏ xa La Chinh, đồng thời đuổi kịp tinh phách Giao Long nho nhỏ kia.
Đây là cơ hội tốt cho con tinh phách Giao Long đó trở mình, nó khó khăn lắm mới thoát được khỏi phong ấn, gặp phải một cơ hội như vậy chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ, nó quấn chặt chìa khóa tinh thạch rồi bay như điên. Cũng may bản thân nó là một tinh phách linh hồn, gần như không có trọng lượng, tốc độ bay cũng không chậm.
“Vèo vèo vèo!”
Tiểu Điệp tiện tay vung một cái liền có một hàng mũi tên băng phóng ra, con tinh phách Giao Long đó lúc lên lúc xuống, không ngừng tránh né những mũi tên băng đó.
Những mũi tên băng hụt cắm vào tường, lực băng lạnh kịch liệt phóng ra, lập tức phủ một lớp băng sương lên bức tường đó, đồng thời bức tường cũng bị đông lạnh đến nứt ra.
Lực cực hàn ẩn chứa trong những mũi tên băng này lại khủng bố như vậy, nếu bản thân bị những mũi tên băng này đâm phải thì e là cả cơ thể lập tức sẽ biến thành một bức tượng băng!
Uy lực của mũi tên băng tuy lớn nhưng thân hình của tinh phách Giao Long đó quá linh hoạt, dưới mức phản xạ bùng nổ, không một mũi tên băng nào đâm trúng, cũng may mũi tên băng làm tốc độ của tinh phách Giao Long chậm lại nên khoảng cách giữa nó và Tiểu Điệp càng ngày càng gần.
Tinh phách Giao Long đại khái hiểu nếu cứ như vậy sẽ không thể thoát khỏi Tiểu Điệp, nên đột nhiên lượn cong một vòng trên không trung rồi chui vào trong một khe hở ở bức tường bên cạnh.
Tiểu Điệp không hề chớp mắt, nàng đang được băng phượng bám thân, hai tay yếu ớt như củ sen trong chớp mắt xuất hiện hai lưỡi dao băng mỏng. Hai lưỡi đao băng được nàng vung lên nhanh chóng, giống như một bông hoa tuyết đẹp đẽ, nháy mắt chém nát vách tường rồi chui vào trong!
Tốc độ của La Chinh không hề chậm, hắn chỉ cảm thán một câu Tiểu Điệp này cũng mạnh thật rồi theo sát phía sau, theo Tiểu Điệp khoét ra một cái động lớn chui vào trong.
Vừa vào bên trong liền cảm thấy có gì đó sai sai.
Cái gọi là vách tường này thực tế lại chính mà một miếng thịt trong cơ thể Giao Long, mà không gian trong này rõ ràng chưa từng trải qua gia công và xử lý, bốn bề đều là bức tường mềm mềm do thịt hình thành.
Còn phía trên không gian này lại treo lơ lửng từng quả cầu nhỏ hình tròn!
Hai tay Tiểu Điệp cầm đao băng nhìn lên phía trên đánh giá, sau đó nói: “Chạy không thoát đâu!”
Nói xong nàng liền nhảy lên, kéo đôi cánh băng phượng xông lên.
Nhưng ngay lúc này, quả cầu trên không trung đột nhiên rơi xuống, Tiểu Điệp không nghĩ ngợi gì mà múa loạn đao băng trong tay, trong nháy mắt đã cắt nát những quả cầu kia.
“Phập phập phập…”
Trong thời điểm cắt nát những quả cầu kia thì chúng đột nhiên phát nổ, tản ra sương mù màu vàng, lập tức lan nhanh trong không gian này. Trong sương mù còn có mùi tanh ngọt nồng nặc, vừa rất thơm, lại vừa chứa mùi máu tanh nồng.
Ngay khi Tiểu Điệp bị những sương mù kia vây quanh thì tinh phách Giao Long lại quấn về phía La Chinh, hét lên: “Đoạt xác của ngươi trước đã!”
Nghe thấy tiếng hét của tinh phách Giao Long, La Chinh khẽ ngẩn người, ngươi chắc chắn muốn cướp xác của ta?