La Tiêu bị câu nói này của Thái Thượng Lão Quân làm cho rối loạn: “Tiền bối, hy vọng gì thế? Tại sao hy vọng lại nằm trên người ta?”Cố Bắc là người kịp phản ứng lại đầu tiên: “Bởi vì Tiêu huynh đã gánh con bướm kia ư?”
Thái Thượng Lão Quân gật đầu.
“Con bướm ấy… Có bí mật gì?” La Tiêu hỏi.
“Nếu hắn bằng lòng… Chắc là sẽ cứu được toàn bộ Quy Khư Mộ Địa” Thái Thượng Lão Quân nói, ánh mắt điềm nhiên như không.
Thật ra Thái Thượng Lão Quân đã không còn coi trọng Quy Khư Mộ Địa nữa mà bây giờ ông đặt toàn bộ lên người La Chinh, nơi này trở thành có cũng được không có cũng không sao. Phân hồn mà ông và mấy đồ đệ của mình để lại cũng chỉ đóng vai khán giả, dù La Chinh không tới đây cũng chẳng sao cả.
Chỉ có điều, Thái Thượng Lão Quân biết rõ là La Chinh chắc chắn sẽ đến đây.
Dù sao Thần Vực đang ở đây và cha mẹ hắn cũng ở đây.
“Hắn? Là ai?” La Tiêu lại hỏi.
Thái Thượng Lão Quân chỉ mỉm cười, thân hình càng lúc càng mờ nhạt, đồng thời quay trở lại Cô Kiếm của Hoa Thiên Mệnh. Ông chỉ để lại một câu: “Ráng chống chịu đi, chắc hắn sẽ tới thôi…”
Sau khi Thái Thượng Lão Quân biến mất, cả nhóm lại im lặng một lúc. Bọn họ đều không nghĩ ra ai sẽ đến cứu bọn họ.
Xét về thực lực, Hoa Thiên Mệnh leo được đến tầng ba mươi ba của tháp Huyền Hoàng là đã trở thành cường giả Tam Thập Tam Trọng Thiên, dù có nhìn khắp hỗn độn này thì hắn ta cũng là tồn tại đứng hàng đầu rồi. La Chinh ở thế giới mẹ e rằng không thể có cơ duyên cũng như bản lĩnh để đạt đến trình độ này.
Lẽ nào người đó còn lợi hại hơn cả Hoa Thiên Mệnh?
Mặc dù cả nhóm không ai nói gì, nhưng sâu trong lòng vẫn thầm đánh một dấu chấm hỏi to lớn trước lời nói của ông lão.
Ông lão này không hề hứa hẹn, thậm chí còn không đưa ra lời khẳng định. Lời này nghe giống một câu cổ vũ hơn, cổ vũ bọn họ hãy đối mặt với hoàn cảnh khốn cùng này mà trấn thủ vững chắc đến giây phút cuối cùng.
“Nói gì thì nói, Quy Khư Mộ Địa vẫn là nơi sinh sống cuối cùng của chúng ta, chúng ta hãy kiên trì đến khi viện quân đến” Cố Bắc bỗng nghiêm mặt nói.
Bên ngoài Quy Khư Mộ Địa, những đầu lâu to nhỏ khác nhau đã bị xử lý hết sạch, thế nhưng ở đằng xa vẫn có rất nhiều đầu lâu bị thu hút đến.
Sau khi sự việc ở Hủ Mộc Địa xảy ra, các đại dị tộc trên Quy Khư Mộ Địa đều phái người đến hỏi. Cố Bắc không hề giấu giếm gì cả, ông kể ra hết toàn bộ mọi chuyện cho các tộc nhân dị tộc nghe, đồng thời nói lại lời của ông lão cho bọn họ biết.
Lòng người là thứ cực kỳ vi diệu. Lúc trước, khi đối mặt với sự tấn công của đám đầu lâu, các chủng tộc nguyên sinh của Quy Khư Mộ Địa vẫn còn giữ lại đôi chút chứ không dốc hết ra. Một mặt, giữa bọn chúng vẫn có lòng nghi ngờ lẫn nhau, thậm chí nghi ngờ cả Nhân tộc, mặt khác các dị tộc này đều đã vạch ra kế hoạch trốn đi.
Một khi Quy Khư Mộ Địa bị đánh phá hoàn toàn, chúng sẽ tập hợp lực lượng còn lại rồi bỏ trốn.
Mặc dù đầu lâu nhìn như có hằng hà sa số, nhưng có lẽ chỉ phân bố ở mỗi khu vực quanh Quy Khư Mộ Địa này thôi thì sao?
Vì có sự chuẩn bị này nên rất nhiều dị tộc vẫn giữ lại một phần lớn thực lực và khả năng của mình.
Tuy nhiên, vô số tia sáng rồng xông ra từ Hủ Mộc Địa khiến các chủng tộc nguyên sinh này đều hưng phấn không thôi.
Quả nhiên Quy Khư Mộ Địa có đại năng che chở!
Lời của Cố Bắc càng khiến chúng phấn chấn hơn, thế là lực lượng vốn còn đang để dành lại đều được dốc ra hết!
Các đại dị tộc và cường giả Nhân tộc đều ồ ạt dốc hết toàn lực của mình. Chỉ cần có đầu lâu đến gần là họ sẽ lập tức diệt trừ nó ngay từ ban đầu, không để nó có cơ hội nuốt ăn rồi lớn mạnh thêm…
Ba ngày trước đó, nhờ sự hợp sức của đông đảo chủng tộc trong Quy Khư Mộ Địa mà hầu như không một đầu lâu nào còn sống sót. Song, đến ngày thứ tư thì tình hình đã thay đổi.
Số lượng đầu lâu nhiều hơn…
Trong số các đầu lâu xâm nhập vào Quy Khư Mộ Địa còn có không ít các đầu lâu có độ lớn to hơn gấp mười, gấp hai mươi lần. Mặc dù các tộc nhân đều đã dốc hết sức lực càn quét bốn phía nhưng vẫn có vài con cá lọt lướt, thậm chí còn có không ít tộc nhân phải bỏ mạng trong miệng đầu lâu.
Một khi đám đầu lâu này vào được Quy Khư Mộ Địa là có thể trưởng thành và lớn mạnh hơn nhờ việc nuốt ăn, đây chính là điểm đáng sợ của chúng.
Đến ngày thứ năm, trong Quy Khư Mộ Địa đã xuất hiện mấy trăm đầu lâu to gấp trăm lần, thậm chí có hai đầu lâu to gấp nghìn lần…
Cường giả Bỉ Ngạn cảnh của các đại dị tộc thiệt mạng quá nhiều, các Thánh Nhân trong Thần Vực cũng bị thương và chết không ít!
Nếu mặc cho hai đầu lâu to gấp nghìn lần ấy ăn nuốt thì cùng lắm chỉ một ngày nữa thôi, hai đầu lâu này sẽ lớn hơn cả Quy Khư Mộ Địa!
Nhưng ngay cả Hoa Thiên Mệnh khi đối mặt với loại quái vật khổng lồ ấy thì sức cũng có hạn. Dưới sự giúp đỡ của mười mấy Bỉ Ngạn cảnh tầng cao, Hoa Thiên Mệnh tấn công liên tiếp vào một trong số hai cái đầu lâu to gấp nghìn lần ấy nhưng kết quả thu được cũng không như ý muốn.
Mặc dù đã khiến nó bị thương nặng, nhưng các Bỉ Ngạn cảnh tầng cao cũng bị thiệt mạng non nửa!
Quy Khư Mộ Địa lại bị đẩy vào tình thế nguy cấp…
Hoa Thiên Mệnh đạp trong hư không, nhìn đầu lâu vô cùng to lớn ở đằng xa. Hắn ta chặn ngang Cô Kiếm ở trước người mình, hỏi: “Tiền bối, Quy Khư Mộ Địa… thật sự không còn cách nào nữa ư?”
Thái Thượng Lão Quân không trả lời.
Đáp án đã quá rõ ràng…
Hiện giờ Quy Khư Mộ Địa hệt như một con thú non bị đẩy vào đấu thú trường, mặc dù Hoa Thiên Mệnh tự dưng trở thành nanh vuốt sắc nhọn nhất của con thú non ấy, nhưng họ cũng không có năng lực chiến đấu trong trận chiến hạ thấp này.
Ngoại trừ việc cố gắng kiên trì trong tuyệt vọng thì họ không còn lựa chọn nào khác.
Ba canh giờ sau, cái đầu lâu to gấp nghìn lần còn lại đã lớn hơn, thành to gấp chục nghìn lần. Cái đầu lâu ấy khổng lồ tớ mức dù đứng ở bất cứ nơi nào trong Mộ Địa đều có thể thấy được. Phụ nữ trẻ em người già trốn sâu trong Mộ Địa nhìn thứ to lớn ấy mà trong lòng đầy thấp thỏm lo âu.
Thần Vực vốn đang lẳng lặng dừng sát ở một nơi trong Mộ Địa bắt đầu khởi động.
Từ khi La Chinh rời đi, chiếc thuyền Thần Vực đã do Viên Thừa Đạo chuyển kiếp sống lại điều khiển. Ông cũng rất để ý đến kiếp nạn này của Quy Khư Mộ Địa, bây giờ thấy Quy Khư Mộ Địa sắp bị nuốt chửng, đương nhiên ông sẽ không ngồi chờ chết.
Một khi Quy Khư Mộ Địa bị phá, ông sẽ lái Thần Vực lao đi đầu tiên…
Một canh giờ nữa trôi qua, thêm một mộ bia nữa đã bị nuốt. Đầu lâu to gấp chục nghìn lần lại to lớn hơn, hóa thành to gấp hai chục nghìn lần.
Nỗi tuyệt vọng len lỏi khắp trong lòng mỗi một sinh linh nơi đây.
“Tiền bối, nếu ta đốt Cô Kiếm thì liệu có chém được đầu lâu kia không?” Hoa Thiên Mệnh hỏi.
Đốt tín vật Bỉ Ngạn có thể bộc phát ra uy lực cực lớn, vật như Cô Kiếm mà cháy lên thì càng khó tưởng tượng hơn. Tuy nhiên, hành động này sẽ bị trừng phạt bởi chân lý…
Loại trừng phạt này, ngay cả lửa ký ức cũng không cứu được. Hoa Thiên Mệnh nhất quyết sẽ không còn khả năng sống lại.
Thái Thượng Lão Quân vẫn không đáp lại.
Nếu đã đến lúc phải đốt tín vật Bỉ Ngạn, vậy nghĩa là Quy Khư Mộ Địa không còn đường cứu nữa.
Hoa Thiên Mệnh không hề nghĩ vậy, trong mắt hắn ta chưa bao giờ có hai chữ “bỏ cuộc”.
Nếu đến lúc phải hy sinh bản thân mình, hắn ta sẽ không hề do dự.
Hắn ta vươn tay vuốt nhẹ trên thân kiếm, hai mắt đột nhiên mở to. Ngay lúc hắn ta đang định ra tay thì bỗng giọng nói của Cố Bắc truyền đến từ cách đó không xa: “Có thứ gì đang đến…”
Hoa Thiên Mệnh quay ngoắt đầu lại, tập trung nhìn về phía xa.
Từ sâu trong hỗn độn có thể thấy được một món đồ trông như hạt đậu nành.
“Tốc độ nhanh quá!” La Tiêu nói.
Hạt đậu nành ấy nhanh chóng biến thành cỡ hạt táo, sau đó là cỡ hạt đào.
Không lâu sau, toàn bộ hình dáng của thứ kia dần hiện rõ trong mắt mọi người.
Đó lại là một con sò lớn đang há miệng thật rộng!
“Đó chính là hy vọng sao?” La Tiêu hỏi.
Hàm Cửu Di nhún vai: “Thấy nó giống tuyệt vọng hơn”
Dù nhìn từ phía nào đi chăng nữa, con sò xấu xí mọc đầy răng nanh kia cũng không hề giống quân cứu viện đến cứu bọn họ.