La Chinh ngồi trên tấm kim loại, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Quái vật nhỏ trong tay phát ra tiếng cười chít chít quái dị như thể đang cười nhạo hắn bị rơi vào bẫyTấm kim loại này vốn là một cái lồng giam.
Trong phế tích không gì có thể ngăn cản tia sáng xanh, bất cứ ai đối mặt với đợt tấn công của đám yêu quái nhỏ này đều sẽ đi tìm một vật che chắn. Đám quái vật nhỏ này cố tình bắn một tia sáng xanh vào tấm kim loại, giống như nhắc nhở La Chinh rằng tấm kim loại này có thể ngăn cản tia sáng xanh…
Một khi La Chinh lao tới tấm kim loại thì đương nhiên sẽ bị nhốt vào lồng giam!
La Chinh chạm vào tấm kim loại, đưa tay gõ một cái, bộc phát ra tám trăm thần quân lực.
“Rầm!”
Tấm kim loại vang lên âm thanh trầm thấp, không hề nhúc nhích.
Sự kiên cố của nó đã vượt qua sức tưởng tượng của hắn, muốn đập nát là điều không thể.
Còn mấy tia sáng xanh xung quanh tấm kim loại thì…
Hắn lấy ra một tấm khiên màu vàng đất từ trong nhẫn tu di, tấm khiên này do một người dị tộc làm rơi trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới, cũng được tính là một món chí bảo Bỉ Ngạn khá tốt. Hắn cầm khiên quét nhẹ một cái trên hàng rào ánh sáng xanh.
Tấm khiên không thể ngăn chặn tia sáng xanh, ở phần rìa đã bị cắt ra một khối.
Đương nhiên La Chinh rất tự tin về độ rắn chắc của thân thể mình, nhưng ngay cả chí bảo tín ngưỡng cũng không chịu nổi một đòn, cho nên hắn càng không dám lấy thân thể của mình ra thử.
“Dịch chuyển không gian…”
Ý niệm La Chinh khẽ động, muốn thi triển dịch chuyển không gian, thế nhưng pháp tắc không gian của hắn lại không thể tạo ra bất cứ một lối đi không gian nào!
Trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới cấm dịch chuyển không gian là vì các vị đại năng đã phong tỏa không gian, thần thông không gian bình thường không thể đột phá cấm chế trình độ đó được. Còn cái nơi quỷ quái này thì hình không tồn tại pháp tắc không gian, càng không cách nào tiến hành dịch chuyển không gian.
Sau khi thử hết mấy cách, La Chinh chỉ có thể ngồi yên trên tấm kim loại.
Con quái vật nhỏ trong tay vẫn phát ra tiếng cười chít chít quái dị, hắn cau mày, cầm quái vật nhỏ đưa vào hàng rào tia sáng xanh.
“Chít chít chít!”
Tuy rằng mắt của đám quái vật này có thể phóng ra tia sáng xanh nhưng chúng cũng sợ tia sáng ấy.
Nó điên cuồng giãy giụa trong tay La Chinh, thân thể uốn éo.
Bây giờ La Chinh đã là tù nhân, đương nhiên sẽ không thực sự giết chết con quái vật nhỏ này. Hắn chỉ hù dọa một trận, cuối cùng nó cũng chịu đàng hoàng, La Chinh vừa buông tay nó liền nằm sang một bên, không rên một tiếng.
“Nếu đám quái vật nhỏ này đã có thể bố trí cạm bẫy như này, vậy chứng tỏ trí khôn của chúng không thấp. Mấu chốt là phải làm thế nào mới trò chuyện được với chúng nó, để xem chúng định xử lý mình như nào…”
Trong lòng La Chinh đang suy tư thì quái vật nhỏ vốn đang phân tán xung quanh đã luân phiên nhảy bật trên đống phế tích, tập trung dưới tấm kim loại. Chúng nâng tấm kim loại cùng với La Chinh đang ngồi trên đó, không ngừng nhảy trên đống đổ nát, đưa La Chinh lên cao.
Chúng cứ nhảy lên trên như vậy liên tục một nén nhang, đống đổ nát bên trên càng lúc càng nhiều. Nhưng vừa rẽ ngoặt một cái, La Chinh lập tức thấy được một cảnh tượng khiến hắn giật mình.
Đống phế tích bên trên đã hoàn toàn biến mất, mà phía trước La Chinh lại là một thành phố được hình thành từ phế tích.
Bởi vì toàn bộ thành phố đều được tạo thành từ một đống đổ nát chồng chất lên nhau nên chất liệu, màu sắc, thậm chí là kích cỡ và phong cách của phòng ốc trong đó đều khác nhau, tạo ra một hiệu ứng thị giác kỳ quái.
Trên đỉnh, mặt bên và phía dưới những tòa nhà đều có quái vật nhỏ ẩn nấp trong khe hở, lẳng lặng đánh giá tên phạm nhân ngoại lai là La Chinh.
Sau khi đi vào thành phố đổ nát, đám quái vật nhỏ ném tấm kim loại vào trung tâm thành phố rồi rút đi.
Quái vật nhỏ cùng bị nhốt trong lồng giam với La Chinh kêu chít chít hai tiếng như đang cầu xin đồng bọn mang mình đi theo, nhưng những con quái vật nhỏ khác cũng không thèm để ý tới nó, rõ ràng không hề có ý định đưa nó ra khỏi lồng giam.
La Chinh ngồi yên trong lồng giam, đánh giá thế giới kỳ quái trước mắt.
Không gian này được cắt bỏ ra từ hỗn độn, nhưng trong quá trình cắt bỏ lại không bị xóa sạch.
Giống như La Chinh, hắn bị trục xuất đến đây nên ít nhiều cũng sẽ cảm thấy cô độc. Có điều thế giới trong cơ thể của hắn còn có sinh linh, không chỉ có Nhân tộc mà còn có nhiều chủng loại khác, hắn hoàn toàn có thể mang những sinh linh này ra làm bạn, thậm chí có thể sinh sôi nảy nở, mở rộng thành một tòa thành, một quốc gia.
“Lai lịch của đám quái vật nhỏ này có lẽ cũng là như vậy, không biết chúng có tính toán gì với mình…”
La Chinh bị ném ở đây hồi lâu, đám quái vật nhỏ đi qua đi lại đều tỏ ra hứng thú mãnh liệt với hắn. Từng con mắt to tròn đều ánh lên vẻ tò mò, thậm chí ánh mắt này còn mang theo vẻ gì đó giống như đang nhìn bảo bối.
Ban đầu La Chinh còn chưa phát hiện, nhưng gần như mỗi một con quái vật đều nhìn mình như vậy khiến La Chinh cảm thấy rợn cả tóc gáy.
“9527, ánh mắt của chúng có ý gì?” La Chinh hỏi.
9527 cũng đang lặng lẽ quan sát thế giới này. Nó biết ngoài hỗn độn có một vài không gian đặc thù, ví dụ như Bỉ Ngạn là không gian đặc thù ở đỉnh hỗn độn, những văn minh bị hủy diệt đều sẽ trốn vào Bỉ Ngạn. Đó là nơi bảo vệ cuối cùng, cũng là nơi ẩn chứa bí mật của văn minh hỗn độn các đời.
Ngoại trừ Bỉ Ngạn, chính là không gian này.
Nhưng không gian này chẳng khác nào một bãi rác khổng lồ, nếu gặp phải một vài tình huống đặc biệt không thể ngăn cản, cổ thần Hỗn Độn nắm giữ không gian sẽ cắt bỏ nó và ném vào bãi rác này.
Bản chủ của 9527 cũng không phải người nắm giữ không gian, nó không biết gì về thế giới này nên bây giờ đang rất hiếu kỳ.
“Có lẽ là chuẩn bị lấy ngươi làm thức ăn” 9527 cười nói.
Nghe vậy, La Chinh bĩu môi một cái: “Không buồn cười chút nào…”
Điều mà 9527 vẫn nói có khả năng xảy ra. Lúc ấy, con quái vật nhỏ mà La Chinh phát hiện đầu tiên đang tìm thi thể động vật nhỏ trong hang núi, chứng tỏ chúng là động vật ăn thịt.
“Ăn thịt ngươi có vẻ không có khả năng quá lớn, nhưng nhìn vẻ mặt đám quái vật nhỏ này thì thấy ngươi rất quan trọng với chúng, vô cùng quan trọng” Lúc này 9527 mới nghiêm túc phân tích.
“Ta cũng cảm giác được” La Chinh gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
Nhưng một Nhân loại bị trục xuất khỏi thế giới mẹ như hắn thì có liên quan gì đến nhóm sinh linh bản địa sinh sống ở cái nơi quỷ quái này chứ? Thậm chí La Chinh còn nghi ngờ rằng hắn là con người đầu tiên bị vứt vào đây…
Hắn ngồi trong lồng giam một lúc rất lâu, cuối cùng căn phòng lớn nhất cách nơi này một khoảng xa bỗng mở cửa, mấy chục con quái vật nhỏ bò ra.
Chúng có hình thể lớn hơn quái vật bình thường một chút, mà con quái vật đi ở chính giữa thì đeo một chiếc vòng vàng tinh xảo. Xem ra quái vật đeo vòng vàng có địa vị cao nhất ở đây.
“Tách tách tách…”
Đám quái vật nhỏ này nhảy một hồi, cuối cùng cũng tới gần trước lồng giam.
Lại một loạt tiếng “chít chít chít” vang lên, đặc biệt là con quái vật nhỏ đeo vòng vàng. Nó tỉ mỉ quan sát La Chinh một lúc lâu, lại “chít chít chít” với hắn một hồi, giọng điệu rất hòa nhã, giống như đang trấn an La Chinh.
Nhưng chít chít nửa ngày, đến một chữ La Chinh cũng nghe không hiểu, hắn và con quái vật nhỏ này căn bản không có cách nào trò chuyện.