Dưới ánh nhìn chăm chú của đám ác ma, Hàm Thương Yên chầm chậm bước xuống từ bậc thang giữa cung điện. Trên người hắn ta lượn lờ từng luồng hơi thở màu đen, chúng nhanh chóng tụ lại sau lưng hắn ta rồi hóa thành hai chiếc cánh khổng lồ, tỏa ra hơi thở khiến người ta phải kiêng sợSau khi cảm nhận được hơi thở của người này, tộc Ác Ma vốn không sợ trời không sợ đất cũng không giấu nổi vẻ sợ hãi.
Hắn ta đi xuống từng bước một, ánh mắt hờ hững lướt qua đám ác ma có mặt ở đây, sau đó lập tức lạnh nhạt phun ra hai chữ: “Thần phục!”
Chỉ là hai chữ cực kỳ đơn giản, nhưng trong đó lại ẩn chứa uy quyền tuyệt đối.
Tộc Ác Ma cực kỳ kiêu ngạo, cho dù Linh Thù lăn lộn ở vực sâu Ma Vực suốt bao năm ròng mà cũng không thể khiến tộc Ác Ma thần phục nàng ta.
Vậy mà chỉ với một câu nói của Hàm Thương Yên, tất cả ác ma đã vô thức quỳ xuống.
Sau khi các đại ác ma bị chết đi, những ác ma khác cũng muốn trở thành đại ác ma một cách nhanh nhất, cho nên trong khoảng này chúng vẫn luôn liều mạng cắn nuốt những hung vật khác, khiến hình thể cũng lớn ra vài phần.
“Phịch!”
“Phịch!”
“Phịch…”
Đám ác ma đồng loạt quỳ xuống trước mặt Hàm Thương Yên. Ngay cả những ác ma từ trước đến nay không chịu nghe lệnh cũng quỳ rạp trên đất, nhìn chăm chú vào người trước mặt bằng đôi mắt nhỏ tràn ngập kính sợ.
Sau đó, Hàm Thương Yên trịnh trọng ngồi lên bậc thang rộng rãi.
Một người khác bước ra từ trong cung điện, không ai khác chính là Hàm Thanh Đế – phụ thân của Hàm Thương Yên.
Thấy cảnh tượng xung quanh cung điện, trên mặt Hàm Thanh Đế hiện lên vẻ hài lòng.
Ông ta nhìn Hàm Thương Yên một cái, Hàm Thương Yên lập tức nâng tay phải về phía phụ thân mình…
Ngón giữa trên tay phải của hắn ta đeo một chiếc nhẫn màu đỏ như lửa, tầm mắt Hàm Thanh Đế dừng lại trên chiếc nhẫn này, hai mắt nóng rực, nhịn không được bèn đưa tay vuốt ve chiếc nhẫn.
Chỉ là, ông ta vừa mới chạm vào chiếc nhẫn thì ngón tay đã lập tức tan rã.
Cảm giác đau nhức kinh khủng khiến Hàm Thanh Đế bỗng chốc tỉnh táo lại.
Lúc trước ông ta đã từng phạm phải sai lầm như vậy…
Thánh nhân không được phép nắm giữ vực sâu Ma Vực, khi ông ta vừa tiến vào căn hầm này đã không kìm lòng được mà đưa tay về phía chiếc nhẫn, ngón tay cũng từng tức tốc tan rã một lần.
Cũng may, đối với thánh nhân thì mất đi một hai ngón tay cũng chỉ là vết thương nhỏ, chốc lát là có thể khôi phục trở lại.
Hàm Thanh Đế không còn cách nào khác, chỉ có thể thả Hàm Thương Yên ra khỏi thế giới bên trong cơ thể…
May là lúc Đông Phương Thuần Quân sử dụng Âm Dương Lô Đỉnh, ông ta đã cứu Hàm Thương Yên về thế giới bên trong cơ thể của mình, giữ lại cho mình một cơ hội nắm giữ vực sâu Ma vực.
Toàn bộ sự việc đều là do vận mệnh sắp đặt, điều này chứng tỏ vực sâu Ma vực vốn nên thuộc về mình. Hàm Thanh Đế hài lòng nghĩ.
“Dẫn cô gái kia tới đây đi” Hàm Thanh Đế ra lệnh.
Hàm Thương Yên thật thà gật đầu, chiếc nhẫn trên ngón giữa tỏa ra một vòng ánh sáng màu đỏ.
Toàn bộ vực sâu Ma Vực cũng bắt đầu chấn động nhẹ…
Ác ma quỳ rạp trên mặt đất đều không giấu nổi vẻ tò mò trên mặt, dường như có vật gì đang nhanh chóng tời gần từ một nơi cực kỳ xa xôi.
“Ầm ầm…”
Bụi mù cuồn cuộn tạo thành một sợi dây nhỏ, kéo dài tới tận bầu trời.
Chẳng mấy chốc, một cái đầu khổng lồ đã xuất hiện trong tầm mắt các ác ma.
Cái đầu kia lăn thẳng tới trước cung điện, đè ép lên người một vài ác ma khiến bọn chúng không thể đứng dậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị cái đầu kia ép xuống dưới đất, cũng may thân thể của chúng có thể chịu đựng chút thương tổn này.
Đầu người mở miệng, phun ra một người, người này chính là Linh Thù.
Lúc này Linh Thù trông cực kỳ chật vậy, nàng ta nằm rạp trên mặt đất, nhìn Hàm Thanh Đế bằng đôi mắt u ám.
Thấy bộ dạng này của Linh Thù, đám ác ma cũng kinh ngạc.
Dù sao ác ma cũng là bộ tộc mạnh nhất dưới vực sâu Ma Vực, cô gái này là sự tồn tại duy nhất khiến bọn chúng kiêng sợ, vậy mà không ngờ nàng ta vẫn không tránh được kiếp nạn này.
Hàm Thanh Đế nhảy xuống khỏi bậc thang, chậm rãi đi về phía Linh Thù.
Lúc ông ta mở miệng, một làn sóng dao động không gian bỗng nhiên đâm xuyên qua nàng ta.
Bản sao của Hàm Thanh Đế vẫn ẩn nấp trên bầu trời, đang muốn ra tay cứu Linh Thù.
Hàm Thanh Đế bản gốc chỉ quay đầu nhìn thoáng qua Hàm Thương Yên một cái, hắn ta liền nhẹ nhàng nâng tay, chiếc nhẫn kia bỗng lóe sáng, đường hầm không gian thông ra ngoài được tạo ra từ Thái Hòa Thần Thương lập tức biến mất.
Hàm Thanh Đế bản sao ở trên bầu trời hét thảm một tiếng, toàn thân lập tức bị xoắn vặn đến không còn hình dạng, kể cả Thái Hòa Thần Thương bản sao cũng bị bẻ gãy.
“Rắc rắc rắc…”
Liên tục bị xoắn vặn như vậy, Hàm Thanh Đế bản sao nhanh chóng hóa thành một luồng sức mạnh tín ngưỡng, bay theo làn gió…
“Đúng là một ả đàn bà ngoan cố, vực sâu Ma Vực này nằm trong tay ta, cho dù ngươi chạy trốn thì có thể chạy được tới đâu? Trông cậy vùng nước đen kia có thể che chở cho ngươi à?” Hàm Thanh Đế cười lạnh.
Mi mắt Linh Thù run lên nhè nhẹ, nhìn mặt đất phía trước, vẻ mặt quật cường, không nói lời nào.
Hàm Thanh Đế đưa tay bóp lấy gương mặt Linh Thù, nói: “Ta biết ngươi là hung vật cấm địa, không thể nào giết chết, nhưng ta có trăm nghìn thủ đoạn giày vò ngươi…”
Trong lúc ông ta đang nói, một cây gai nhọn màu nâu chợt phóng ra từ đầu ngón tay Linh Thù.
Nếu cây gai nhọn này đâm trúng đầu của Hàm Thanh Đế, đủ để khiến cho ông ta hồn phi phách tán!
Thế nhưng cây gai này chỉ đâm tới cằm Hàm Thanh Đế thì đã dừng lại…
Mặc kệ Linh Thù có thúc đẩy sức mạnh sợ hãi nguyên thủy thế nào đi chăng nữa, cây gai nhọn này vẫn không thể đâm về phía trước dù chỉ một phân.
Hàm Thanh Đế tươi cười lắc đầu: “Khá lắm cô gái…. Ngươi cũng thần phục ta đi”
Ông ta vừa dứt lời…
Hàm Thương Yên liền kích hoạt chiếc nhẫn.
Một luồng sức mạnh vô hình rót vào người Linh Thù.
“Bịch” một tiếng, nàng ta quỳ gối trước mặt Hàm Thanh Đế.
Nhưng trên mặt nàng ta vẫn hiện đầy vẻ không phục, đôi mắt trừng lớn để lộ những suy nghĩ khác.
“Tất cả mọi thứ dưới vực sâu Ma Vực đều là tài nguyên của ta. Ngươi rất khá, đặc biệt là năng lực sao chép gần như hoàn mỹ. Ngươi có thể đi theo ta, chúng ta có thể chinh phục toàn bộ Thần vực…” Hàm Thanh Đế thản nhiên nói.
“Nằm mơ!” Linh Thù không nhịn được mắng một tiếng, còn cười lạnh nói: “Cho dù ngươi thực sự nắm giữ vực sâu Ma Vực thì sao, Thần vực cũng không đơn giản như ngươi tưởng tượng…”
Hàm Thanh Đế lắc đầu, tiếp lời: “Có phải ngươi đang nói tới những cường giả Bỉ Ngạn cảnh đó không?”
Ánh mắt Linh Thù sáng lên: “Ngươi biết?”
Hàm Thanh Đế chỉ vào đầu của mình rồi nói: “Trong này của ta có tất cả ký ức của Đông Phương Thuần Quân…”
Trong trí nhớ của Đông Phương Thuần Quân có ký ức về Hiên Viên Vệ, cũng có ký ức về những cường giả Bỉ Ngạn cảnh bên ngoài Thần vực, tất cả những gì Đông Phương Thuần Quân biết thì ông ta cũng biết.
“Ngươi muốn thay thế Đông Phương Thuần Quân, đám Hiên Viên Vệ kia sẽ không bỏ qua cho ngươi” Linh Thù nói.
Lúc ở trong hư không, La Chinh từng nói sơ qua về tình thế của Thần vực, Linh Thù cũng biết kẻ đứng đằng sau Đông Phương Thuần Quân chính là mấy người trong Hiên Viên Vệ.
Hàm Thanh Đế cúi người nhìn chằm chằm Linh Thù, trên mặt hiện lên nụ cười quái dị. Ông ta cười một lúc lâu mới dừng lại: “Thật sự không ngờ ngươi ở trong vực sâu Ma Vực lâu vậy rồi mà vẫn đơn thuần như thế…”