Đông Phương gia không phái Đông Phương Quỷ đến đây một cách ngẫu nhiênĐây không phải lần đầu tiên cử hành Đạo Tranh cũng như lần đầu tiên các chân thần thuộc nhóm gia tộc quyền thế có tham gia.
Mục đích chính của liên minh gia tộc quyền thế là ngăn cản bất cứ ai nhận lấy truyền thừa của bộ hài cốt.
Cách đơn giản nhất là thả một loại mãnh thú mà không ai có thể chiến thắng tại vùng đất Đạo Tranh.
Đông Phương Quỷ không đến vực thẳm Ma Vực để rèn luyện mà để trải nghiệm cảnh tượng mình sợ hãi nhất dưới sự dẫn dắt của các đại viên mãn.
Thứ đáng sợ ấy cắm rễ tận đáy lòng Đông Phương Quỷ, sau đó y đã được phái đi tham gia Đạo Tranh lần này!
Hiện giờ, hạt giống sợ hãi ấy đang nảy mầm dưới sự ảnh hưởng của vùng đất Đạo Tranh.
“Trời ạ, vậy thứ trong sương mù là…?” Đông Phương Tịch trợn to mắt, ngơ ngác nhìn Đông Phương Quỷ.
Đông Phương Quỷ bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ: “Chúng ta sẽ chết hết”
“Thế mà còn để ta đến đây! Ta muốn quay lại!” Đông Phương Tịch tức giận.
Tuy rằng cậu ta biết vùng đất Đạo Tranh vô cùng nguy hiểm, nhưng việc biết rõ là phải chết mà vẫn để người trong gia tộc đến đây quá là ác độc rồi.
“Cho nên gia tộc đã từng bảo các đệ cất một phần hồn” Đông Phương Quỷ thành thật nói: “Gia tộc bồi dưỡng chúng ta với mong muốn sẽ nhận được hồi đáp trong tương lai. Đạo Tranh lần này thật sự quá quan trọng, chúng ta phải đối mặt với nó”
Mí mắt Đông Phương Tịch giật giật.
“Đánh bại thứ mình sợ hãi, nói dễ hơn làm”
“Đúng vậy, thứ đáng sợ thường sẽ mạnh mẽ hơn bản thân mình!”
“Ta nói mà, tại sao bao năm trôi qua mà chưa một ai vượt qua vùng đất Đạo Tranh chứ? Giờ mới biết đây là nước cờ chết!”
Không ít người muốn lùi bước.
Không phải ai cũng có dũng khí đối mặt với thứ bản thân sợ hãi.
“Chỉ bảo các ngươi đối phó thì không thể nào đánh bại bọn chúng” Kiếm Ngạo cười khẽ: “Thế nhưng dũng khí trong lòng các ngươi cũng có thể trở thành sự trợ giúp lớn nhất đấy!”
“Thế là sao?” Có người hỏi.
Kiếm Ngao chỉ xuống đất.
Lúc này, mọi người phát hiện những đường cong phức tạp trên mặt đất đã hình thành những pháp trận đặc biệt.
“Sử dụng chân ý của đạo mà các ngươi đã lĩnh ngộ để hóa ra một phân thân mạnh mẽ, đó là thứ vùng đất Đạo Tranh ban tặng các ngươi” Kiếm Ngao tiếp tục nói với vẻ thản nhiên.
“Phân thân mạnh mẽ ư?”
“Nó có thể hoàn thành bằng sức tưởng tượng của mình sao?”
“Lĩnh ngộ chân ý của đạo sâu chừng nào thì phân thân lại mạnh mẽ chừng ấy phải không?”
Các chân thần đều thấy được một ít hy vọng.
La Chinh cũng tỏ ra hiếu kỳ: “Thứ mình nghĩ ra đều có thể hóa thành phân thân à?”
Kiếm Ngao lắc đầu: “Không, nó cũng như nỗi sợ vậy! Phân thân ấy là thứ mà tiềm thức của ngươi lệ thuộc nhất, cảm thấy được an toàn nhất”
“Thì ra là thế” La Chinh gật đầu.
Mọi người đều bước vào giữa pháp trận vì lòng hiếu kỳ.
La Yên mỉm cười với La Chinh, thân thể thoáng bay lên rồi giành lấy một pháp trận.
“Vù vù vù!”
La Chinh lập tức cảm nhận được luồng khí thế nhẹ nhàng tỏa ra từ người La Yên. Hắn không thể phán đoán loại chân ý của đạo mà La Yên đã tu luyện dựa trên khí thế ấy, nhưng sự phi phàm của nó lại chứng tỏ La Yên có lĩnh ngộ sâu về chân ý của đạo!
Ánh sáng tím hội tụ tại dưới chân La Yên!
Ánh sáng ấy không ngừng nhúc nhích, cuối cùng hóa thành hình dáng của một người.
“Chắc hẳn người khiến La Yên tin tưởng và tạo cảm giác an toàn là Vũ Thái Bạch” La Chinh thầm nghĩ, đoán rằng phân thân sẽ là Vũ Thái Bạch.
Đợi đến khi nhìn thấy gương mặt và trang phục của người đó, La Chinh lập tức dở khóc dở cười.
Không ngờ đó lại là hắn!
Phân thân màu tím ấy không phải là La Chinh của hiện tại mà là khi còn ở Trung Vực.
So với La Chinh hiện tại, phân thân trông trẻ tuổi hơn, ánh mắt cũng non trẻ hơn.
Đó là hình tượng của La Chinh trong lòng La Yên!
Nếu nội tâm La Yên chỉ đánh giá sức mạnh thì Vũ Thái Bạch lợi hại hơn La Chinh rất nhiều.
Thế nhưng La Yên chưa gặp nguy cơ quá lớn kể từ khi vào Thần vực, hay nên nói nàng luôn ở trong trạng thái an toàn tuyệt đối khi ở tại linh sơn Bất Chu nên cũng không sinh lòng dựa dẫm Vũ Thái Bạch.
Lúc ở Trung Vực, La Yên đã trải qua nhiều đau khổ nên ca ca là hy vọng duy nhất của nàng.
Cho nên nàng dựa dẫm vào La Chinh nhất, cả về vẻ ngoài lẫn tư chất.
“Quả nhiên là ca ca” La Yên cười nói: “Không biết ai là người lợi hại hơn nhỉ? Ca ca có muốn so tài với hắn không?”
La Chinh màu tím kia đang cầm một thanh kiếm không tên, gương mặt toát lên khí khái anh hùng, ánh mắt vô cùng sắc bén. Tuy rằng hình dáng được biến ra chỉ là “Thần Đan cảnh”, nhưng thực lực của phân thân không được quyết định bởi cảnh giới!
La Yên vừa dứt lời, La Chinh màu tím lập tức cầm kiếm đâm hướng La Chinh.
“Đừng có phá” La Chinh cười.
Đúng lúc này, không ít chân thần bên cạnh cũng hóa ra phân thân.
“Ồ! Hóa thân của ngươi là một con sói Hắc Minh!”
“Sao lại là con sói này! Rõ ràng ta đang nghĩ đến Thánh Hoàng đại nhân nhà mình mà!”
“Sao hóa thân của ta lại là một thanh kiếm chứ?!”
Thứ nhiều người dựa dẫm chưa chắc là sự tồn tại mạnh mẽ nhất.
Nó thường là thứ mà bọn họ từng dựa vào tại thời điểm mình yếu ớt nhất.
Vị chân thần kia từng được một con sói Hắc Minh cứu mạng nên trong đầu có ấn tượng sâu sắc về nó, do đó vô tình hóa ra phân thân như vậy.
Sự mạnh yếu của phân thân được quyết định bởi mức độ lĩnh ngộ chân ý của đạo.
Cho dù phân thân là thánh nhân nhưng không hẳn nó đã có sức mạnh của thánh nhân.
“Đến lượt ta” La Chinh nói xong liền bước vào pháp trận.
“Chân ý của đạo càng mạnh thì phân thân cũng càng mạnh hơn, chắc hẳn bộ hài cốt kia đã cố ý tạo ra quy tắc này” La Chinh nhắm mắt, tập trung suy nghĩ.
Bộ xương kia bố trí lá chắn này nhằm sàng lọc một người đủ để tổng hợp truyền thừa của mình.
Người đó phải cực kỳ nhạy cảm với chân ý của đạo.
Về việc tu luyện loại chân ý của đạo nào thì không quan trọng lắm.
Rốt cuộc mục đích của bộ hài cốt kia là gì?
Hắn vừa suy tư vừa bắt đầu niệm tâm pháp chân ý.
Theo sự vận hành của chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên, La Chinh bắt đầu tỏa ra một loại hơi thở cực kỳ đặc biệt.
Trong Thần vực, có khá nhiều người vẫn còn mê mang về sự lĩnh ngộ chân ý của đạo.
Phần lớn chân thần nơi đây còn chưa lĩnh ngộ được một phần mười chân ý của đạo.
Bọn Kiếm Ngao, Đông Phương Quỷ, Mục Huyền và Phương Kính lĩnh ngộ nhiều chân ý của đạo hơn một chút vì có truyền thừa của gia tộc, nhưng cao lắm là hai phần mười mà thôi.
Không phải bọn họ không muốn lĩnh ngộ nhiều hơn, mà là do Thần vực hoàn toàn không có một bộ chân ý của đạo hoàn chỉnh để cho bọn họ lĩnh ngộ!
Thế nhưng La Chinh đã lấy được một bộ tâm pháp chân ý hoàn chỉnh.
Tuy hắn không lĩnh ngộ chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên triệt để nên mãi vẫn không thể niệm được bước cuối của tâm pháp chân ý. Thế nhưng hắn cũng đã lĩnh ngộ được chín phần mười rồi!
Khi La Chinh vận dụng tâm pháp chân ý, một hơi thở cực kỳ tự nhiên hóa thành luồng sáng và tập trung tại pháp trận dưới chân hắn.
Hơi thở ấy quá rõ ràng nên khiến tất cả mọi người đều chú ý.
(Hết tập 123)
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!