Sau khi nhảy ra khỏi những vòng tròn ấy, La Chinh không bỏ đi ngay mà tiếp tục lục lọi trong cung điệnPhía sau chính điện còn có một sảnh lớn.
Hắn đẩy cửa bước vào trong, gương mặt hơi biến sắc.
Hóa ra sảnh này còn rộng hơn chính điện có bảy vòng tròn kia gấp mấy chục, thậm chí là gấp trăm lần! E rằng độ cao tính từ mặt đất lên trần nhà cũng phải đến ba, bốn chục nghìn mét.
Dù dời một ngọn núi lớn bình thường vào đại sảnh này cũng còn rộng lắm.
Ở giữa đại sảnh có một pho tượng to lớn.
“Ba đầu sáu tay?”
Pho tượng cao đến ba chục nghìn mét này có ba cái đầu trông giống hệt nhau, nhưng đầu giữa có biểu cảm phẫn nộ, đầu trái vui mừng còn đầu phải đau khổ.
Sáu tay đều được khắc những loại vũ khí khác nhau.
Đao, kiếm, búa, giáo, chùy, nỏ to…
“Thanh kiếm này là Đằng Xà kiếm!”
Hai mắt La Chinh lóe sáng.
Thanh kiếm pho tượng đang cầm giống y đúc thanh kiếm mà Hoa Thiên Mệnh đã dùng trong chiến trường mộng ảo.
“Đây chính là pho tượng Xi Vưu!”
La Chinh nhanh chóng đưa ra đáp án.
La Chinh đã gặp người đàn ông này tại thần miếu Thời Gian, đó là cái bóng của Xi Vưu khi sáng lập nên Thần vực nhưng không có ba đầu sáu tay.
Chắc hẳn pho tượng Xi Vưu trước mắt là một hóa thân khác của ông.
La Chinh đứng chiêm ngưỡng pho tượng một lát.
Nếu đúng như những gì mẹ đã nói thì Xi Vưu chính là ông ngoại của hắn.
Như vậy, rốt cuộc vị đại năng sáng lập Thần vực phải đối mặt với kẻ địch mạnh đến thế nào mà phải buộc lòng đưa con dân của mình chạy nạn?
La Chinh lắc đầu.
Trình độ của cuộc chiến ấy không còn nằm trong phạm vi tưởng tượng của hắn nữa.
Tựa như bộ xương thú to lớn nằm dưới đáy hỗn độn ngoài Thần vực kia, La Chinh rất khó hình dung ra sự tồn tại của loại sinh linh như thế.
Sau khi quan sát một lúc, La Chinh lại nhìn bức tường ở phía sau đại sảnh.
Phía sau nơi này có một bức tường cao ba, bốn chục nghìn mét, trên vách còn có những chữ to.
“Những chữ này do Xi Vưu để lại” La Chinh đọc chữ trên tường theo hướng từ trên xuống.
Như mẹ đã nói, bản thân Xi Vưu cũng không sử dụng Phạn văn mà chỉ khắc chữ bình thường trên tường.
Chẳng qua La Chinh lại cảm nhận được sự bất khuất và nỗi nhục trong lòng Xi Vưu qua nét chữ qua loa đó.
“Xi Vưu ta một đời ở nơi cao, giỏi tấn công đánh trận trời nam đất bắc, nhưng lại thất bại thảm hại tại Bình Thất Châu, thật không cam lòng, bèn chế tạo một chiếc thuyền chở chục nghìn con dân, để lại một con đường sống cho Lê Dân ta… Mong cổ thần hỗn độn phù hộ cho Lê Dân ta!”
Chữ khắc trên vách tường không khác lời mẹ nói là bao.
Thần vực chính là đường lui mà Xi Vưu chuẩn bị cho Lê Dân, tiếc là Xi Vưu không tính đến chuyện đường lui còn chưa đi được bao xa thì đã bị Hiên Viên Vệ tiêu diệt.
Hiện giờ ngoài hắn, mẹ và Lão Viên ra thì không biết Thần vực còn bao nhiêu Lê Dân, bao nhiêu Xi Vưu Vệ.
La Chinh thầm thán trong lòng rồi đi một vòng trong đại sảnh nhưng vẫn không phát hiện điểm gì đặc biệt, thế là quyết định rời đi.
***
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Ba ngày sau, vẫn là lúc hoàng hôn.
Khi mặt trời lại đến đỉnh Nhược Mộc lần thứ hai, một cái bóng cầm ô giấy dầu, chân đạp phi kiếm bay ra khỏi biển lửa cuồn cuộn kia.
“Vù vù vù…”
Trên bầu trời cao cao, La Chinh đạp phi kiếm hạ xuống thật nhanh.
Khi rời khỏi phạm vi Thái Dương Tinh Hỏa bao phủ, hắn lập tức loại bỏ màn sáng trên ô Thanh Dương rồi thu nó vào.
Hắn tiếp tục hạ xuống ba canh giờ nữa mới nhìn thấy Nhược Mộc trập trùng trước mắt.
La Chinh nhẹ nhàng chuyển phi kiếm dưới chân, xác định một hướng khác rồi bay như tên bắn.
Không gian Thần vực quá lớn, La Chinh ngự kiếm bay nhưng cũng phải tốn mấy canh giờ mới vào vùng trời của thần thành Hóa Kiếm. Lúc này đã là khoảng năm giờ sáng.
Ngay thời điểm hắn bay đến thần thành Hóa Kiếm, vài hộ vệ Kiếm tộc mau chóng chạy đến.
“Kẻ nào dám xông vào thần thành Hóa Kiếm!” Một hộ vệ hô to.
Thần thành Hóa Kiếm khác với phần lớn thần thành bình thường ở chỗ không được phép bay, La Chinh chỉ lo vào thành nên quên mất chuyện đó.
Những hộ vệ này không nhận ra La Chinh.
Ngay lúc La Chinh định lên tiếng giải thích, một cái bóng đột nhiên xuất hiện bên người hắn, là Kiếm Vô Ngân.
“Vô Ngân đại nhân!”
“Vô Ngân đại nhân!”
Tuy rằng thánh nhân của Kiếm tộc thường ở thần thành Hóa Kiếm nhưng chân thần bình thường rất hiếm có cơ hội gặp mặt nên rất là cung kính.
“Không được vô lễ với khách quý của Kiếm tộc ta” Kiếm Vô Ngân nói với vẻ thản nhiên.
“Vâng!”
Các hộ vệ đồng loạt chắp tay rồi lui ra.
Kiếm Vô Ngân quay đầu mỉm cười với La Chinh: “Mấy ngày nay mọi người chờ khổ quá” Sau đó ông dẫn La Chinh vào thần thành Hóa Kiếm.
Chỉ chốc lát sau, Vũ Thái Bạch, La Yên và Kiếm Lôi Đình đều tập hợp lại.
“Ca ca! Ca không sao chứ?”
Điều La Yên quan tâm nhất là ca ca có bị thương hay không.
“Nhờ có sự bảo vệ của chiếc ô Thanh Dương kia nên Thái Dương Tinh Hỏa không thể làm tổn thương ta dù chỉ một chút” La Chinh mỉm cười đáp.
La Yên gật đầu, yên lòng.
“La Chinh, chuyện gì thế? Tại sao Thần vực lại rung động mạnh vậy?” Vũ Thái Bạch vội hỏi.
“Quả thật ban đầu ta đã thành công” La Chinh cau mày: “Không khó để điều khiển hướng đi của Thần vực trong cung điện đó”
“Vậy bây giờ thì sao?” Vũ Thái Bạch truy hỏi.
“Sau đó, một dải sáng đỏ xuất hiện từ dưới đáy hỗn độn bao lấy toàn bộ Thần vực, ta cố gắng điều khiển Thần vực tránh khỏi nó nhưng cuối cùng chỉ uổng công… Hiện giờ Thần vực vẫn chưa rơi xuống tiếp nhưng có vẻ như cũng không thể thoát khỏi dải sáng đó” La Chinh thuật lại cảnh tượng mình đã thấy.
“Dải sáng đỏ trói buộc Thần vực ư?”
Lông mày Vũ Thái Bạch giật giật.
Kiếm Vô Ngân và Kiếm Lôi Đình cũng nhìn nhau.
Hai người là thánh nhân nên biết rõ sự khổng lồ của Thần vực, dù cho bọn họ tạo ra vũ trụ thì cũng chỉ như một con kiến nhỏ bé trước Thần vực.
Dải sáng nào có thể trói buộc cả Thần vực?
Nó dài đến cỡ nào, mạnh đến cỡ nào mà có khả năng quấn lấy Thần vực như vậy?
Đúng là khó tin!
“Đúng vậy, tuyệt đối không sai, ta đã quan sát rất lâu, nó đi tới từ phía dưới Thần vực, cũng tức là dưới đáy hỗn độn” La Chinh khẳng định.
Sắc mặt của Vũ Thái Bạch trở nên khó coi.
Người điềm tĩnh như hắn hiếm khi để lộ vẻ mặt khó coi như vậy.
“Vũ Thái Bạch, sao thế?” Kiếm Vô Ngân tò mò hỏi.
Vũ Thái Bạch im lặng một lát mới lẩm bẩm: “Nhiều năm trước, sư tôn đã từng kể ta nghe truyền thuyết rằng thế giới mẹ không phải là nơi duy nhất cho các sinh linh vượt bậc sinh tồn, sâu dưới đáy hỗn độn còn có rất nhiều sinh linh bị cổ thần phỉ nhổ và được người trong thế giới mẹ gọi là Thiên Ma ngoại vực”