La Chinh gật đầu, lặng lẽ đi theo sau Điêu thúcBan nãy, sau khi hấp thu miếng hoang cốt huyết thống kia xong, La Chinh đã cảm giác cơ thể của mình xuất hiện một chút biến hóa khác thường.
Suốt dọc đường hắn vẫn luôn cảm thấy thân thể mình có thứ gì đó muốn nảy mầm, tuy cảm giác này không mấy rõ ràng nhưng lại thực sự tồn tại!
Trừng Úy là người của tộc Xi Vưu, sau khi hóa thành hoang thần hắn ta có thể mọc thêm một cái đầu, nhiều hơn một đôi tay, đây là hoang thể của huyết thống tộc Xi Vưu. Không biết sau khi La Chinh hấp thu đủ hoang cốt huyết thống thì có giống như Trừng Úy hay không?
Lúc lâu sau, Điêu Viễn dẫn theo La Chinh trở về thành Hách Liên.
Thành Hách Liên là một thành lớn trong vùng, phòng vệ vô cùng nghiêm ngặt. Lần trước La Chinh đi qua tòa thành này cũng phải cẩn thận từng li từng tí, không dám vượt quá quy tắc.
Điêu Viễn dẫn theo hắn bay vào thành Hách Liên, trong thành lập tức có bảy tám đốm sáng bay vụt tới.
La Chinh quan sát một phen, có lẽ những người này là nhân vật cấp cao trong thành, mặc dù không có huyết thống nhưng tu vi lại vô cùng tinh thâm.
“Điêu Viễn đại nhân!”
“Điêu Viễn đại nhân!”
Bọn họ đồng loạt chắp tay với Điêu Viễn.
Thành Hách Liên thuộc Bách Hối tông của tộc Xi Vưu, mà Điêu Viễn lại có địa vị rất cao trong tộc Xi Vưu, cho nên những người này vô cùng cung kính với ông ta.
Ngoài vẻ cung kính, bọn họ còn thoáng nhìn lén La Chinh.
Lúc trước, khi Điêu Viễn mượn đường đi qua thành Hách Liên đã nói là có chuyện quan trọng, thế thì chuyện quan trọng này nhất định là thanh niên đứng sau lưng Điêu Viễn rồi.
Sắc mặt Điêu Viễn lạnh nhạt, ông ta hỏi: “Đại truyền tống trận đã chuẩn bị xong chưa?”
Người đi đầu gật đầu đáp: “Đã chuẩn bị hoàn tất từ sớm, sẵn sàng phục vụ cho Điêu Viễn đại nhân bất cứ lúc nào!”
“Dẫn ta đi” Điêu Viễn nói.
Người kia phẩy tay, những người khác lập tức giải tán rồi lên trước dẫn đường, bay thẳng về phía thành Tây.
Thành Tây có một khoảng sân rộng, một truyền tống trận to lớn đã được triển khai, trông như một chiếc lá sen tinh xảo tỏa ra ánh sáng nhu hòa màu hồng nhạt đang xoay tròn chầm chậm.
Điêu Viễn và La Chinh đáp xuống, đi thẳng tới truyền tống trận khéo léo tinh xảo này.
“Ù…”
Truyền tống trận chuyển động, ánh sáng nhu hòa chợt vây lấy La Chinh và Điêu Viễn vào bên trong.
Chỉ trong nháy mắt, cảnh vật trước mắt La Chinh không ngừng bay nhanh. Vào giờ khắc này tốc độ di chuyển của hắn như thể tăng nhanh lên gấp triệu lần, chục triệu lần… Chỉ trong một thời gian ngắn đã xuyên qua một khoảng cách dài!
Truyền tống trận này khác với những nguyên lý La Chinh đã từng thấy.
Chỉ thoáng sau, trước mặt La Chinh chợt xuất hiện một bức tường màu bạch ngọc.
Bức tường này kéo dài từ trái sang phải, không thấy đâu là điểm cuối, nhìn từ dưới lên trên cũng chẳng thấy được tận cùng.
“Bức tường này…”
La Chinh sững sờ giây lát, sau đó lập tức phản ứng kịp. Đây là cốt tháp!
Độ cao của khối xương thú này không thua kém gì Thần vực, có lẽ phải cao đến hàng triệu dặm. Tuy nói xương thú khá mảnh nhưng độ rộng thực tế cũng phải vài chục nghìn dặm.
Hiện tại hắn đang đứng dưới cốt tháp, bản thân còn nhỏ bé hơn cả hạt bụi, đương nhiên không thể nhìn toàn cảnh cốt tháp.
Đứng dưới cốt tháp to lớn ấy, La Chinh cũng chấn động bội phần.
“Đây là cốt tháp Thiên Linh, thuộc về tộc Xi Vưu chúng ta” Trên mặt Điêu Viễn lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Những chủng tộc có thể chiếm một tòa cốt tháp trên thế giới này đều là gia tộc siêu cấp.
Một vài chủng tộc dù mang trong mình huyết thống đặc thù cũng chỉ có thể dùng chung một tòa cốt tháp với những chủng tộc khác, mà cốt tháp Thiên Linh lại hoàn toàn thuộc về tộc Xi Vưu!
“Nghe nói những tòa cốt tháp này được tạo thành từ xương cốt của một vị cổ thần hỗn độn, vậy khi còn sống, cổ thần hỗn độn phải to lớn và mạnh mẽ đến nhường nào?” La Chinh cảm thán.
Tưởng tượng tới thân thể vô cùng to lớn của cổ thần hỗn độn, cho dù khổng lồ như Thần vực cũng chỉ có thể bị cổ thần hỗn độn giẫm nát dưới chân, đó là nếu cổ thần hỗn độn có chân.
“Đó không phải là phạm vi mà chúng ta có thể tính được” Điêu Viễn nhẹ giọng nói, nhìn La Chinh bằng ánh mắt kinh ngạc.
Rất nhiều người đều biết những khung xương thú này là do cổ thần hỗn độn biến thành, nhưng rất ít ai lại đi tìm hiểu cổ thần hỗn độn mạnh thế nào. Thằng nhóc này…
La Chinh gật đầu, đi theo Điêu Viễn tiến vào trong cốt tháp.
Dưới cốt tháp này có một khe hở cao tới trăm ngàn trượng, La Chinh vừa mới chui vào cái khe dưới cốt tháp thì đã lập tức bị một luồng khí tức kỳ lạ bao trùm.
Khí tức này bao phủ xuống, khiến hắn cảm thấy áp lực.
Cùng lúc đó, dường như hắn còn nghe được những tiếng kêu kỳ quái…
Âm thanh ấy như đang thổ lộ gì đó với La Chinh, không ngừng văng vẳng bên tai, nhưng nghe kỹ thì lại không có gì cả. Chỉ cần không để ý một chút thì âm thanh kia lại như thể phát ra từ sâu trong tâm hồn, cảm giác hết sức quái dị.
Điêu Viễn chú ý tới sự thay đổi trên nét mặt của La Chinh, lập tức nói: “Tuy cổ thần hỗn độn đã chết nhưng ý chí của nó sẽ không nhanh chóng tiêu tan, có lẽ sẽ vĩnh viễn lan tỏa tại nơi này, qua một lúc là quen thôi”
Nay cả chân thần, một khi chết đi thì khí tức mạnh mẽ trên thân thể cũng sẽ tồn tại lâu dài, huống chi là cổ thần hỗn độn.
Đương nhiên La Chinh có thể hiểu được, nhưng hắn vẫn còn có nghi vấn khác: “Người của thế giới này đều hấp thu sức mạnh trong hoang cốt, vậy xương cốt của cổ thần hỗn độn có thể hấp thu được hay không?”
Đột nhiên nghe La Chinh hỏi câu ấy, Điêu Viễn cười ha hả: “Ha ha ha, nghĩ hay lắm. Nếu có kẻ hấp thu được sức mạnh hoang thần trong cốt tháp này thì e rằng sẽ trở thành nhân vật đánh đâu thắng đó không gì cản nổi trong thế giới này. Nhưng cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi, đừng nói tinh luyện sức mạnh hoang thần trong cốt tháp mà dù ngươi có dốc hết toàn lực ra cũng đừng hòng làm nó sứt mẻ dù chỉ một chút, kể cả đại năng trong tộc Xi Vưu ta cũng không làm được…”
Những người này đã sống trong cốt tháp vô số năm, chuyện La Chinh có thể nghĩ tới không có lý nào bọn họ lại nghĩ không ra.
Nhưng vô số năm trôi qua, không có bất cứ người nào có thể gây hại mảy may đến cốt tháp, cho dù là tạo ra một cái khe cũng không làm được!
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Trong những cốt tháp này có vô số khe hở to lớn, người của tộc Xi Vưu sinh sống trong không gian rộng lớn được hình thành từ những khe ở đó, nhưng chúng cũng không phải do người của tộc Xi Vưu mở ra mà đã tồn tại ngay từ đầu.
Theo suy đoán của bọn họ, trước lúc rơi xuống thế giới này, cổ thần hỗn độn đã bị thương nghiêm trọng, những vết nứt rải rác trên cốt tháp cũng được tạo ra vào thời điểm đó.
Nếu thi thể cổ thần hỗn độn còn nguyên vẹn, trên xương thú không có một khe hở nào, vậy trên thế giới này sẽ không có bất cứ người nào có thể xâm nhập vào trong đó.
Chuyện này đã có tiền lệ.
Ví dụ như cốt tháp Thiên Hoang, trên khối xương này không có bất cứ khe hở nào, cũng không ai có thể tạo ra khe hở trên đó, cho nên cốt tháp Thiên Hoang không có bất cứ chủng tộc nào vào ở, đương nhiên cũng chẳng có giá trị nào đáng nói.
Hai người bay theo khe hở, không gian phía trước đột nhiên thu hẹp, thậm chí có một đoạn còn hẹp đến mức chỉ cho phép một người đi qua.
Nhưng đi qua đoạn đường này, mọi thứ chợt rộng rãi sáng sủa. Trước mặt La Chinh là một không gian rộng lớn, trong không gian này phân chia ra thành ba tòa thành lớn, kiến trúc bên trong cao thấp đan xen, rất nhiều hoang thần vội vội vàng vàng bay qua bay lại.
“Đến rồi sao?” La Chinh hỏi.
Điêu Viễn lắc đầu: “Đây chỉ là ba đại tông môn thuộc tộc Xi Vưu chúng ta mà thôi, tộc Xi Vưu chúng ta ở trên cùng”
Nói xong, ông ta chỉ tay lên mái vòm. Một bên mái vòm có một khe hở rộng, cạnh khe hở có một loạt nấc thang kéo dài đến một nơi cực cao.
Khối xương này kiên cố một cách dị thường, không ai có thể khắc tạc lên nó, nên hẳn là những nấc thang này được làm bằng nguyên liệu khác.