Quả cầu màu đỏ bên ngoài thân thể Vô Không Chi Linh cũng có lực phòng ngự mạnh mẽ. Nhưng ngón tay kia có lực xuyên thấu cực kỳ kinh khủng, có thể xuyên thủng nó một cách dễ dàng!“Phập!”
Quả cầu màu đỏ bị đâm xuyên như một chậu nước vỡ tan tành văng tứ tán.
Dòng máu màu đỏ thẫm chảy từ trong quả cầu màu đỏ ra, mà bên trong quả cầu màu đỏ có một bộ xương hình dáng kỳ quái đang trôi lơ lửng, hiển nhiên hình thái của bộ xương này cũng không phải nhân loại.
“A Cù!”
Cô gái Nhân tộc kia thấy đồng bạn của mình bị đánh chết, trên mặt cũng đầy vẻ kinh sợ.
La Chinh nghe thấy ngôi thần miếu này căn bản không cho phép phi nhân loại tiến vào, bức tượng kia ra tay rất chuẩn, ban đầu đánh chết số mười hai, sau đó xử số mười ba, cuối cùng là con Vô Không Chi Linh kia.
Còn cô gái Nhân tộc này, có lẽ nàng ta thật sự có mối quan hệ sâu xa nào đó với Nhân tộc, nghiêm chỉnh mà nói có lẽ nàng ta thật sự là người của tộc Nữ Oa, cho nên bức tượng kia mới không ra tay với nàng ta.
Cho dù như vậy, nàng ta cũng ngẩn người tại chỗ một lúc lâu mà không dám nhúc nhích.
Ngay cả La Chinh và Phượng Ca cũng bị mấy ngón tay kia làm cho chấn động, trong đại sảnh này mới chỉ là tượng đá của hàng thật thôi mà đã có uy lực như vậy rồi?
Tượng đá kia ngẩng đầu nhìn La Chinh, Phượng Ca và cô gái Nhân tộc, vẻ mặt hờ hững nói: “Ta cho rằng người tới sẽ là người thừa kế của ba mươi chín vị anh kiệt, không ngờ không phải bất kỳ ai trong số đó”
Ánh mắt của cô gái Nhân tộc khi nghe thấy “ba mươi chín anh kiệt” có hơi buồn bã, vẻ mặt Phượng Ca lại đầy mờ mịt, còn ánh mắt La Chinh thì bỗng lóe lên.
Hắn đã đếm những bức tượng kia, vừa vặn là ba mươi chín bức tượng hoàn chỉnh!
“Tiền bối!” La Chinh chắp tay nói với bức tượng.
“Đừng gọi ta là tiền bối” Bức tượng lắc đầu: “Ta chỉ là một con rối sinh hồn của một người mà thôi, chỉ có thể làm việc theo mệnh lệnh của chủ nhân”
Con rối như vậy chỉ có một phần ký ức rất ít ỏi của chủ nhân, nói đúng ra địa vị còn không bằng phân hồn như “9527”.
Ông vừa nói vừa nhìn chằm chằm cô gái Nhân tộc kia, đồng thời nói: “Giống như việc ta biết rõ kẻ này là một tên phản đồ, ta cũng không có cách nào ra tay với nàng ta”
Cô gái Nhân tộc vốn đang vô cùng căng thẳng, mặc dù nàng ta xuất thân từ Nhân tộc nhưng đã sớm phản bội gia nhập tộc Vô Không, đương nhiên nàng ta sợ hãi mình sẽ bị bức tượng “thanh trừng”, nghe thấy bức tượng nói vậy, nàng ta lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Thân người đuôi rắn, sao có thể coi là Nhân tộc!” Phượng Ca không phục.
Ở bên trong thế giới mẹ, tộc Nữ Oa ở Lê Sơn đúng là không được coi là Nhân tộc, nhưng bọn họ có quan hệ dây mơ rễ má với Nhân tộc, huống hồ trên Lê Sơn cũng có khá nhiều nhân loại, bao gồm Nhân Hoàng Phục Hy cũng ở trong số đó, cho nên đại đa số thời điểm vẫn coi bọn họ thuộc về thế lực Nhân tộc.
“Nữ Oa và nhân loại có cùng nguồn gốc, đương nhiên được coi là Nhân tộc” Bức tượng bình tĩnh nói.
Chờ sau khi bức tượng nói xong, La Chinh mới hỏi tiếp: “Ba mươi chín anh kiệt mà tiền bối nói tới chính là chủ nhân của ba mươi chín bức tượng ở trước mắt?”
Bức tượng gật đầu: “Đúng vậy”
“Không biết bọn họ có còn sống ở Bỉ Ngạn hay không?” La Chinh lại hỏi.
La Chinh đã đồng ý với Vô Ưu Vương là sẽ giúp ông tìm ra Nhân tộc Bỉ Ngạn.
Theo lý thuyết Nhân tộc Bỉ Ngạn nhất định tồn tại trong Bỉ Ngạn, dù sao bọn họ cũng đã chôn sâu hạt giống Nhân tộc trong kỷ nguyên Hỗn Độn này.
“Đương nhiên còn sống” Bức tượng cực kỳ tự tin nhìn cô gái Nhân tộc kia: “Tộc Vô Không các ngươi đã tìm lâu lắm rồi đúng không? Đáng tiếc tới bây giờ còn chưa tìm ra nhỉ?”
Cô gái Nhân tộc kia im lặng.
Từ sau khi mình gia nhập tộc Vô Không, nàng ta đã lựa chọn một con đường hoàn toàn khác.
Cho dù là Thủ Tự, Ngưỡng hoặc là Chung Yên, Vô Không, đều không tồn tại đúng sai. Đều là theo đuổi những gì mà bản thân mình kiên định cho là đúng mà thôi…
Vì thế cuối cùng nàng ta đứng ở phía đối lập với Nhân tộc…
“Có thể cho ta biết bây giờ bọn họ đang ở đâu hay không?” La Chinh lại hỏi.
Lúc này cô gái Nhân tộc lại lên tiếng: “Đương nhiên là nấp trong Tam Thập Tam Trọng Thiên rồi, ngoài ra còn có chỗ nào cho bọn họ đặt chân nữa? Những tên Ngũ Hành Chi Linh kia sao có thể để Nhân tộc sống yên ổn?”
Văn minh cường đại nhất trong Bỉ Ngạn là tộc Nguyên Linh, bọn họ đứng về phía đối lập với Nhân tộc, thậm chí là đối lập với rất nhiều văn minh khác, có điều đại đa số văn minh đều ẩn nấp ở Bỉ Ngạn, sau khi leo lên Tam Thập Tam Trọng Thiên, hoặc là lựa chọn nhẫn nhịn, hoặc là lựa chọn quy thuận.
“Văn minh Nguyên Linh đúng là mạnh mẽ, nhưng sao có thể mạnh đến mức này? Trên tầng trời cao còn có những văn minh cường đại khác” La Chinh cau mày nói.
Cho dù văn minh Nguyên Linh là văn minh mạnh nhất ở bên trong Bỉ Ngạn, nhưng số lượng văn minh cấp chúa tể lớn nhỏ tồn tại ở bên trong Bỉ Ngạn e rằng có hơn một nghìn, cho dù một vài văn minh biến mất, một vài văn minh ẩn nấp như văn minh Thanh Ngọc thì cũng không đến nỗi để văn minh Nguyên Linh độc chiếm Bỉ Ngạn chứ.
Dựa theo tin tức mà Thanh Ngọc Chi Linh đưa ra, mười nền văn minh lớn ai ai cũng bất phàm.
Trên mặt cô gái Nhân tộc nở nụ cười châm biếm, như đang châm chọc sự vô tri của La Chinh: “Điều ngươi nói là chuyện rất lâu rất lâu trước kia rồi, mấy trăm thần kỷ nguyên trước đúng là như vậy, nhưng bây giờ người có thể đối kháng lại bọn chúng chỉ còn loe ngoe vài mống. Tộc Vô Không bọn ta chính là một trong số đó, ngươi có thể cân nhắc gia nhập với bọn ta”
Một chiêu của La Chinh đã giết được Nguyệt Hỏa Nô số mười bốn, điều đó càng khiến cô gái Nhân tộc nảy sinh hứng thú.
“Người đối kháng được chỉ còn loe ngoe vài mống…” Ánh mắt La Chinh nặng nề.
“Đúng, hoặc là bị ép gia nhập Huyết Sắc Nghị Hội, hoặc là hoàn toàn biến mất ở bên trong Bỉ Ngạn” Cô gái Nhân tộc gật đầu nói.
Thời gian văn minh Thanh Ngọc ẩn nấp bên trong Thập Tam Trọng Thiên không ngắn, thế cục của tầng lớp cấp cao trong Bỉ Ngạn trước kia trải qua mấy trăm thần kỷ nguyên đã xảy ra biến hóa to lớn, chuyện này đương nhiên khác với hiểu biết của La Chinh.
Tộc Nguyên Linh ngày hôm nay lớn mạnh hơn so với những gì La Chinh và Thanh Ngọc Chi Linh tưởng tượng.
Đồng thời, thực lực của tộc Vô Không xưa không bằng nay, trở thành một trong những số ít đại tộc có thể đối kháng lại tộc Nguyên Linh.
Vẻ mặt của bức tượng hờ hững nghe La Chinh và cô gái Nhân tộc kia đối thoại. Sau khi cô gái Nhân tộc nói xong, ông mới lên tiếng: “Đương nhiên ta biết tung tích của những anh kiệt kia, nhưng nếu ngươi muốn biết, đợi sau khi ngươi vượt qua cánh cửa đó, tất nhiên ta sẽ báo cho ngươi biết”
Sau khi nói xong, bức tượng kia chỉ vào mặt đất cách đó không xa.
Trên mặt đất hiện ra một hình vẽ bầu trời sao, bên trong hình vẽ mơ hồ có dao động không gian, giống như một thế giới khác.
“Đây chính là thử thách?” La Chinh hỏi.
“Đúng vậy” Bức tượng nở nụ cười: “Khai Thiên thần miếu được Nhân tộc dốc toàn lực cả tộc chế tạo ra, người phản bội tộc ta e rằng không dễ dàng thông qua thử thách đâu”
Đến tận bây giờ, La Chinh vẫn không biết mục đích khi Nhân tộc giấu chìa khóa Bỉ Ngạn ở trong Lục Văn Định Huyết Bí Chủng là gì, nhưng chắc hẳn bọn họ có tính toán của mình.
Nếu chỉ cần có một Nhân tộc xuất hiện ở nơi này là có thể được thần miếu thừa nhận thì cũng quá tùy tiện rồi.
Có thử thách, La Chinh không hề thấy bất ngờ.
“Chúng ta đi!”
Đương nhiên hắn không sợ hãi thử thách của Khai Thiên thần miếu, mà Phượng Ca cũng không do dự, bước theo sau La Chinh.
Cô gái Nhân tộc của tộc Vô Không kia nhìn hình vẽ bầu trời sao cách đó không xa, trên mặt lộ ra vẻ do dự.
Nàng ta không chắc lời bức tượng nói là uy hiếp hay đe dọa, tùy tiện tiến vào trong đó thì dễ, chỉ sợ muốn rời đi trong an toàn lại không dễ dàng như vậy.